Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 616: Trong đội tranh chấp...

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ là lúc này, trong lòng Hứa Sở Vân rất rõ ràng, nếu có Đỗ Thiếu Phủ gia nhập, không thể nghi ngờ là một bảo đảm, đối mặt cường giả trên Đồng Bảng, cũng có thủ đoạn tự bảo vệ mình.

Nếu không, một khi bọn họ gặp gỡ những gia hỏa đứng đầu trên Đồng Bảng, hậu quả liền vô cùng nghiêm trọng, lúc trước kém chút đã bị cướp đoạt đồng phù năng lượng.

- Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ, tiếp tục xuất phát, hãy tìm địa phương ẩn thân?

Mạc Văn tiến lên, tựa hồ quan hệ với Hác Phán cũng không tệ lắm, hơi gật đầu với Hác Phán, phong thái thanh tú, khí chất cao quý, thiên tư Nhân Kiệt, coi như là đối mặt cường giả trên Đồng Bảng, bài danh thấp một chút, hắn cũng có thể không sợ.

- Ta xem nơi này rất an toàn, đám người Kỷ Âu Minh đã rời đi, chúng ta ở đây thổ nạp dưỡng thương đi.

Hứa Sở Vân nói, tuy thương thế trên người bọn họ không nặng, nhưng lúc trước giao thủ với đám người Kỷ Âu Minh, tiêu hao cũng không nhẹ, đây không thể nghi ngờ là một chuyện tình cực kỳ nguy hiểm.

Tựa hồ mọi người cũng không có lời gì để nói, đội ngũ này vẫn lấy Hứa Sở Vân làm chủ, tự nhiên đều nghe Hứa Sở Vân.

- Nơi này không thích hợp ở lâu, nếu Kỷ Âu Minh kia là đệ tử trên Đồng Bảng Vương, vậy hẳn không phải kẻ ngu si, tìm không được chúng ta, nhất định sẽ nghĩ đến chúng ta ẩn thân ở nửa đường.

Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, nhìn mọi người nói:

- Cho nên, chúng ta phải đi hướng ngược lại, đến lúc đó tìm chỗ ẩn thân cho các ngươi trị thương.

- Ta nghĩ nghĩ nơi này không thích hợp ở lâu.

Kiều Anh Mộng suy tư một lát, gật đầu, tán thành ý kiến của Đỗ Thiếu Phủ.

- Ta tán thành rời đi trước.

Mạc Văn gật đầu, ủng hộ rời đi.

- Chúng ta cần nhanh ly khai, miễn cho đám người Kỷ Âu Minh quay đầu lại đuổi theo.

Mục Giai Giai cũng tỏ rõ lập trường.

- Đi thôi.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, cũng không dò hỏi ý kiến của Hứa Sở Vân, thả người rời đi.

- Sưu sưu...

Hác Phán, Kiều Anh Mộng, Mạc Văn, Mục Giai Giai lập tức theo đuôi.

Hứa Sở Vân nhìn mấy đạo thân ảnh rời đi, ánh mắt âm trầm một chút, hàn ý nhạt nhạt không lưu dấu vết lóe lên, sau đó nhìn bốn thanh niên ở phía sau hơi phất tay nói:

- Chúng ta đi thôi.

...

Sắc trời âm trầm, càng ngày càng hôn ám, tựa hồ lại một ngày sắp trôi qua.

Trong sơn cốc an tĩnh, bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến, sau đó có chừng 20 đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện, nhân số của đội ngũ này thật không ít.

Từ nhân số chừng 20 người, liền có thể nhìn ra là đệ tử nội tông mới.

- Chúng ta ở đây nghỉ ngơi đi, sáng mai ra lại phát.

- Nơi này bất lợi cho ẩn thân, chúng ta nhiều người, vẫn là đến phía trước lại nghỉ ngơi.

- Phía trước khả năng có đệ tử trên Đồng Bảng, ở đây nghỉ ngơi cũng không tệ.

- ...

Chừng 20 người từ từ đến gần, tựa hồ còn có tranh chấp.

- 21 người, cũng không ít rồi.

Đột nhiên, trong sơn cốc có thanh âm trêu tức nhàn nhạt truyền đến, thanh âm kia giống như sói nhìn thấy bầy dê.

Nghe được thanh âm kia, chừng 20 người này thân hình lập tức cương cứng, thân ảnh đình trệ, nhìn về phía sơn cốc phía trước, nơi đó có 10 đạo thân ảnh từ từ đi ra.

Trong 10 người có tám nam hai nữ, đầu vai đều mang huy hiệu giống nhau như đúc, nhìn 21 đệ tử nội tông mới đang ở trước sơn cốc, trong ánh mắt đều hiện lên quang hoa, có vẻ hài hước.

Mà lúc này đối với đệ tử nội tông mới mà nói, nhưng chuột nhìn thấy mèo.

- Cường giả trên Đồng Bảng, mau liên thủ đối kháng!

Ngắn ngủi ngây dại, mọi người vội vàng lấy ra Linh Khí Phù Khí, từng cỗ khí tức dũng động, Phù Văn chói mắt.

Thân là đệ tử nội tông của Cổ Thiên Tông, những đệ tử này cũng không có bị dọa sợ chạy trối chết, mà ngay lập tức liên thủ ngăn trở.

- Tiểu thái điểu, để các sư huynh tới ma luyện các ngươi a.

Trong mười cường giả Đồng Bảng, có người lao ra, khí tức Vương cấp càn quét, Phù Văn như diệu nhật tung hoành ngang dọc.

Năng lượng càn quét cuồng phong, sơn cốc ầm ầm rung động, cát bay đá chạy, vô số nham thạch bị chấn vỡ cuốn về thiên không.

- Phanh phanh phanh!

Chỉ một thoáng, đại chiến kinh người mở màn, từng đạo công kích liên tiếp va chạm, chưởng ấn, nắm đấm, Phù Khí… va chạm không ngớt, leng keng rung động.

Phù Văn bay lượn, cự thạch ở xung quanh đều bay lên trời, ở dưới lực lượng trùng kích hóa thành tro bụi.

- Gào gừ...

Trong thời gian ngắn, thì có người thúc giục ra Mạch Hồn, thú hống rít gào, khí tức ba động, từng Mạch Hồn Yêu thú khổng lồ, năng lượng mênh mông càn quét, hung hãn ngập trời.

- Ầm ầm!

Đại kịch chiến liệt, sơn cốc đất rung núi chuyển, mảng lớn nham thạch ầm ầm sụp đổ, sau đó nham thạch tạc nổ, hóa thành bột mịn phiêu tán.

- Xì xì xì...

Có Phù Khí công kích hạ xuống đại địa, nhất thời bổ ra sơn cốc, từng vết nứt lan tràn.

- A...

Hỗn chiến kinh người, kèm theo không ít tiếng kêu thảm thiết truyền ra, không ít thân ảnh từ giữa không trung bị oanh rơi xuống mặt đất, chấn động đất rung núi chuyển, nham thạch bắn ra bốn phía.

Bất quá hỗn chiến kinh người này không có kéo dài bao lâu liền kết thúc.

Chỉ một chút thời gian, sơn cốc đã cực kỳ hỗn độn, cơ hồ bị san thành bình địa.

21 đệ tử nội tông mới kia đều thê thảm nằm ở trên mặt đất, từng cái mặt mũi bầm dập, khóe miệng máu me đầm đìa, tuyệt đối là bị chà đạp.

- Tiểu thái điểu, không muốn bị chỉnh nữa, liền giao đồng phù năng lượng ra.

Một thanh niên Đồng Bảng đắc ý cười to, chỉnh đốn những thái điểu này, tuyệt đối là lạc thú.

Từng đệ tử nội tông mới mắt lộ ra sợ hãi, thành thật móc ra đồng phù năng lượng.

Đến lúc này, trong lòng các đệ tử nội tông mới cũng biết được chênh lệch, căn bản khó có thể địch nổi.

- Ha ha, tiểu thái điểu, gặp lại.

Mười nam nữ trên Đồng Bảng cướp đoạt đi đồng phù năng lượng của hai mươi mốt người, sau đó nghênh ngang rời đi.

Khí tức của 21 đệ tử nội tông uể oải, vết thương chồng chất, có người hai mắt xích hồng, có người nghiến răng nghiến lợi, nhưng đều bất lực, vô lực đối kháng.

Mà lúc này những người kia tự nhiên không biết, ở trên thung lũng có một sơn động, đang có người tranh phong.

Trong sơn động, bầu không khí có chút đọng lại, rất có mùi vị giương cung bạt kiếm.

- Mới mười người mà thôi, chúng ta cũng mười người, nếu như chúng ta có thể đánh bại mười gia hỏa trên Đồng Bảng kia, đến lúc đó có thể uy hiếp đối phương.

Trong sơn động, thần sắc của Hác Phán rất giận dữ.

- Chúng ta không cần phải bốc lên phong hiểm, huống chi 10 người chúng ta, sợ cũng không nhất định có thể đánh bại mười gia hỏa trên Đồng Bảng kia, những đệ tử bị cướp đoạt kia cùng chúng ta không có quan hệ gì, vì sao chúng ta phải mạo hiểm?

Hứa Sở Vân nhìn Hác Phán, trong mắt có lãnh ý nhàn nhạt, hắn không dám làm gì Đỗ Thiếu Phủ, nhưng không để Hác Phán vào mắt.

- Ai nói chúng ta không có cơ hội, ngươi không dám mà thôi, nếu vừa rồi thu thập mười người kia, lần sau chúng ta liền bớt một uy hiếp.

Hác Phán nói, hắn biết rõ còn có Đỗ Thiếu Phủ, mười người kia cũng không phải gia hỏa cường đại gì, sợ là một mình Đỗ Thiếu Phủ cũng đủ để ăn sạch.

Vừa rồi là bởi vì Hứa Sở Vân ngăn trở, mới để cho mười đệ tử trên Đồng Bảng kia bình yên rời đi.

- Hừ, khẩu khí thật lớn, ngươi cho rằng ngươi có bản lãnh làm gì mấy đệ tử trên Đồng Bảng kia?

Hứa Sở Vân lạnh lùng nhìn Hác Phán, âm trầm nói:

- Ta là đội trưởng, hết thảy đều phải nghe ta, các ngươi đã gia nhập đội ngũ của ta, vậy là ta định đoạt, vạn nhất xảy ra sự tình, ngươi có thể phụ trách sao?

- Ngươi là đội trưởng, ta cũng không thừa nhận nha.

Hác Phán căn bản không sợ Hứa Sở Vân, nhìn Hứa Sở Vân âm trầm nói:

- Sớm biết chúng ta sẽ không gia nhập đội ngũ của các ngươi!

- Vậy các ngươi có thể tùy thời rời khỏi!

Hứa Sở Vân nói, trong lòng đã hối hận để hai người này gia nhập.

Dọc theo đường đi Kiều Anh Mộng như dính vào Đỗ Thiếu Phủ, điều này làm cho trong lòng Hứa Sở Vân càng ngày càng khó chịu.

Đặc biệt lúc trước, Kiều Anh Mộng trực tiếp đi theo Đỗ Thiếu Phủ, nếu qua một đoạn thời gian, Hứa Sở Vân đã không dám tưởng tượng, có lẽ khi đó, độc chiếm trong lòng hắn sẽ trở thành nữ nhân của người khác.

Hứa Sở Vân nói xong, ánh mắt của Kiều Anh Mộng, Mục Giai Giai, Mạc Văn… đều hơi biến sắc, các nàng tự nhiên hi vọng Đỗ Thiếu Phủ có thể gia nhập, lúc sáng nếu không phải Đỗ Thiếu Phủ, hiện tại bọn họ đã xong rồi.

Hác Phán thở phì phò quay đầu lại, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Đại ca, ngươi nói một câu đi, không được chúng ta đi.

- Được rồi, chớ ồn ào.

Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của Hác Phán, sau đó nhìn mọi người trong sơn động nói:

- Vừa rồi bên ngoài các ngươi cũng nhìn thấy, năm bè bảy mảng, nháy mắt đã bị người ăn sạch sẽ, nếu mọi người là một đoàn đội, vậy phải có quy củ của đoàn đội, tự nhiên phải nghe lời đội trưởng, bằng không lần sau bị những gia hỏa trên Đồng Bảng kia đánh gục chính là chúng ta.

Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, Hứa Sở Vân tựa hồ hơi kinh ngạc, sau đó ánh mắt âm trầm nhìn Hác Phán, trong mắt có chút lãnh ý nói:

- Hác Phán, ngươi nghe được chưa, lần sau còn dám trái lệnh, cũng đừng trách ta không khách khí!

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hứa Sở Vân một cái, không khách khí nói:

- Ta nói muốn nghe lời đội trưởng là ta, không phải nghe lời ngươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)