Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 615: Ngươi nghĩ hay lắm!

Chương Trước Chương Tiếp

Thật lâu sau, trong hạp cốc, trong một sơn động ẩn núp, cửa vào có Ngư Võng lan tràn quang mang nhạt nhạt, sau đó hóa thành Phù Văn, lưu quang thu liễm, cuối cùng rơi vào trong tay Đỗ Thiếu Phủ.

Sơn động không lớn, lúc này lại chen ước chừng 10 người, đặc biệt là thể tích của Hác Phán, đủ để bằng ba người rồi.

Mười người gắt gao thu liễm khí tức, đại khí cũng không dám ra, sắc mặt hơi ngưng trọng.

Ánh mắt của Hứa Sở Vân rơi vào Thiên Võng trong tay Đỗ Thiếu Phủ, Đạo Khí trung phẩm, tuy lần trước hắn cũng được tông môn thưởng một món, bất quá không ai ngại Đạo Khí trung phẩm nhiều nha.

Sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ rất khó nhìn, vừa rồi không thể không dùng Thiên Võng che chở mọi người, tuy mình thu liễm khí tức có thể tránh được những cường giả Đồng Bảng kia sưu tầm, nhưng người khác không có bản lãnh kia, đặc biệt là mấy thanh niên tu vi Võ Hầu cảnh viên mãn.

Thiên Võng là Đạo Khí trung phẩm, sau khi luyện hóa để mình sử dụng, Đỗ Thiếu Phủ biết Thiên Võng bất phàm cùng không ít diệu dụng, trong đó có tác dụng thu liễm khí tức.

Tác dụng thu liễm khí tức, nhìn như có chút gân gà, trên thực tế có tác dụng rất lớn, đặc biệt ở thời điểm thoát thân, quả thực chính là bảo vật.

Từng đạo thân ảnh đi ra sơn động, Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp rời đi, tuyệt đối không muốn đi chung với những người này.

Hác Phán tự nhiên là đi theo ở bên người Đỗ Thiếu Phủ.

- Này, ngươi đi đâu?

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ rời đi, Kiều Anh Mộng nhìn Đỗ Thiếu Phủ nũng nịu hỏi.

- Ta cứu các ngươi một lần, coi như trả lại ngày hôm qua ngươi nói cho ta tin tức, hiện tại các ngươi đi đường các ngươi, ta đi đường của ta, đừng theo ta nữa.

Đỗ Thiếu Phủ phất tay, cùng những người này chung một chỗ, mình tuyệt đối sẽ chịu thiệt, sớm đi sớm an toàn.

- Tại sao ngươi lại như vậy chứ, quá không có nhân tình vị rồi.

Kiều Anh Mộng cũng không có cho qua, thân thể lung linh lập tức đuổi theo Đỗ Thiếu Phủ, ngăn trở ở trước người hắn, làm cho bộ ngực ở dưới nhuyễn giáp bó sát người lộ ra độ cong càng thêm cao vút.

- Ta không quen các ngươi, ở đâu ra nhân tình vị?

Đỗ Thiếu Phủ chỉ Kiều Anh Mộng hỏi, nhưng ánh mắt không tự chủ được rơi vào trước ngực, nhìn kỹ một chút, ở trên đỉnh cao, tựa hồ còn có hai điểm nhỏ lồi ra, như ẩn như hiện, cực kỳ mê hoặc.

- Ngươi xem cái gì đó, tiểu sắc lang!

Kiều Anh Mộng nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ, cúi đầu nhìn ngực của mình một chút, vội vàng lui về phía sau hai bước, hai tay che ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Thật không nghĩ tới ngươi tuổi còn nhỏ, lại là sắc lang, vô sỉ!

- Ta là sắc lang, ta làm gì a, ta sờ ngươi, hay hôn ngươi?

Đỗ Thiếu Phủ sững sờ, sau đó kêu gào, đây tuyệt đối là vũ nhục danh tiếng thanh bạch của mình, mình không có làm gì cả, liền không giải thích được thành sắc lang.

- Ngươi...

Kiều Anh Mộng hung hăng trừng Đỗ Thiếu Phủ một cái nói:

- Đang nói chính sự với ngươi, ngươi gia nhập chúng ta đi, mọi người cùng nhau, đối mặt những cường giả trên Đồng Bảng kia, mới có sức tự vệ.

- Ngươi đừng mang phiền phức cho ta, ta có thể tự vệ, gia nhập các ngươi, ta không hứng thú.

Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, tách ra Kiều Anh Mộng. trực tiếp rời đi.

- Ngươi đến cùng muốn như thế nào mới bằng lòng gia nhập chúng ta?

Kiều Anh Mộng không tha thứ, lần thứ hai lắc mình ngăn ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, bất quá lần này có đề phòng chú ý, không dám lấy thân ngăn trở, theo bản năng che chở trước ngực của mình, miễn cho tiểu sắc lang kia chiếm tiện nghi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn nữ tử trước người, ánh mắt nhìn chằm chằm, đột nhiên cười tà nói:

- Nếu không ngươi hôn ta một cái, ngươi hôn ta một cái, ta liền gia nhập các ngươi, như thế nào?

- Vô sỉ a... Nào có chiếm tiện nghi như thế...

Hác Phán ở bên người cũng nhìn không được, âm thầm xem thường một tiếng.

Hứa Sở Vân ở cách đó không xa, nhìn Đỗ Thiếu Phủ vẻ mặt cười tà, ánh mắt còn nhìn chằm chằm Kiều Anh Mộng, nhất thời trong mắt có chút âm trầm.

- Ngươi nghĩ hay lắm!

Theo Đỗ Thiếu Phủ nói xong, Kiều Anh Mộng nhìn hắn quát một tiếng, nướt bọt kém chút phun đến trên khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ.

- Không hôn thì thôi, chúng ta gặp lại, đừng ngăn đường của ta.

Đỗ Thiếu Phủ không chút khách khí, xoay người rời đi, sự tình không có tiện nghi quyết không đi làm, này là nguyên tắc của mình.

Lúc này Kiều Anh Mộng không có tiếp tục cản trở, chỉ là thở phì phò, tức đến dậm chân.

- Bằng không ngươi hôn ta một cái, ta gia nhập các ngươi được không.

Hác Phán đi tới trước mặt Kiều Anh Mộng, ánh mắt híp lại thành dây nói.

- Mập mạp chết bầm, ngươi thích ăn đòn!

Kiều Anh Mộng ngẩng đầu lên, không chút khách khí, một cước hung hăng đạp tới.

- A...

Hác Phán hét thảm một tiếng, đưa tay vuốt mông, vội vàng truy theo Đỗ Thiếu Phủ, trong miệng còn nói thầm:

- Không hôn thì thôi, làm gì đánh người a.

Đôi mắt đẹp của Kiều Anh Mộng nhìn Đỗ Thiếu Phủ rời đi, lớn tiếng nói:

- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi đi đi, ngươi cho rằng không có ngươi, chúng ta không sống được sao, nhưng ngươi, ta trong lúc vô ý nghe được tin tức, rất nhiều người trên Đồng Bảng đều đang tìm ngươi, đặc biệt là Ti Nhược Phong cùng Kỷ Âu Minh, ngươi cho rằng ngươi có thể lẫn tránh được sao, ngày cuối cùng trong Trọng Nham Không Gian, mọi người sẽ xuất hiện ở Trọng Nham quảng trường, đến lúc đó ngươi và mập mạp chết bầm kia chờ xui xẻo đi, đến lúc đó hai người các ngươi, làm sao có thể ngăn chặn đám người Ti Nhược Phong, nếu hiện tại ngươi gia nhập chúng ta, đến lúc đó chúng ta tự nhiên sẽ giúp ngươi, ngươi không gia nhập thì thôi, cùng lắm thì chia tay, ta chờ nhìn ngươi không may ở trên Trọng Nham quảng trường.

Kiều Anh Mộng nói xong, thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên đình trệ, mắt nhìn Hác Phán hỏi:

- Mập mạp, nữ nhân kia nói là thật hay giả?

- Ta chưa từng nghe nói trong Trọng Nham Không Gian này mỗi ngày sẽ phát sinh biến hóa, bất quá lại nghe Trưởng lão nói qua, ngày thứ bảy thời điểm chúng ta đi ra, ở thời khác cuối cùng, hình như sẽ xuất hiện ở trên Trọng Nham quảng trường.

Hác Phán gật đầu, sự tình này hắn nghe Trưởng lão nói qua.

- Là thật sao...

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, ngón trỏ vê cằm, ánh mắt hơi ngưng, nếu như Kiều Anh Mộng nói là thật, như vậy một canh giờ trước khi ra ngoài, ở trên Trọng Nham quảng trường, mình thật có chút phiền phức.

Song quyền nan địch tứ thủ, những đạo lý này Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên là hiểu.

Đỗ Thiếu Phủ tuyệt đối sẽ không tự đại cho là mình lấy sức một mình có thể đối kháng hết thảy cường giả trên Đồng Bảng.

Đồng thời, Đỗ Thiếu Phủ cũng không muốn ở trên Trọng Nham quảng trường, mình bị hết thảy đệ tử trên Đồng Bảng liên thủ chà đạp.

- Được, nể tình ngươi thành tâm thành ý mời ta gia nhập, ta đáp ứng gia nhập các ngươi.

Thầm suy nghĩ một lúc, Đỗ Thiếu Phủ xoay người, trên khuôn mặt vốn không dễ nhìn, đột nhiên biến hóa thành nụ cười hòa ái, sau đó trực tiếp đi về phía Kiều Anh Mộng, nhiệt tình khoác vai Kiều Anh Mộng, kề vai sát cánh, như là lão bằng hữu nói:

- Bây giờ chúng ta là một đội ngũ rồi, bằng không trước nghiên cứu một chút, bước tiếp theo nên đối phó những gia hỏa trên Đồng Bảng kia thế nào đi.

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp ôm vai Kiều Anh Mộng, Kiều Anh Mộng tựa hồ còn không có cự tuyệt, điều này làm cho Hứa Sở Vân ở cách đó không xa ánh mắt âm trầm.

- Gia hỏa này trở mặt còn nhanh hơn lật sách a.

Nhìn thấy thái độ nhiệt tình của Đỗ Thiếu Phủ, Hác Phán ngẩn ngơ, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Kiều Anh Mộng tựa hồ không nghĩ tới thái độ của Đỗ Thiếu Phủ sẽ biến hóa lớn như vậy, sau đó nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Thả móng vuốt của ngươi ra lập tức, bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi.

- Chớ dữ như vậy, bà la sát tìm không được chồng đâu, cần phải ôn nhu một chút.

Đỗ Thiếu Phủ cười hắc hắc, nhìn hai mắt của Kiều Anh Mộng, lập tức rút tay về, cũng không muốn giống như Hác Phán bị đá một cước.

- Ai cần ngươi lo, tiểu sắc lang!

Kiều Anh Mộng hung hăng trợn mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ.

- Được rồi, nếu bây giờ chúng ta ở cùng một chỗ, vậy nên hảo hảo thương nghị cách đối phó những cường giả trên Đồng Bảng kia đi.

Mục Giai Giai tiến lên, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, dịu dàng cười, rất là mê người.

- Nói rất đúng, chúc mừng hai vị gia nhập.

Hứa Sở Vân tiến lên, lam y thanh thấu, ánh mắt lần thứ hai trở nên ôn nhuận như mộc, khóe miệng hơi câu lên, vẻ mặt mỉm cười, mặc dù có ngạo khí, nhưng khiến người ta cảm thấy khí chất đó vô cùng thân cận.

Mà lúc này trong lòng Hứa Sở Vân lại vô cùng phức tạp, nhìn Kiều Anh Mộng cùng Đỗ Thiếu Phủ, trong lòng sẽ không khống chế được âm trầm lên.

Kiều Anh Mộng là đối tượng hắn đang đeo đuổi, tuy còn không có theo đuổi được.

Nhưng ở trong lòng Hứa Sở Vân, Kiều Anh Mộng sớm đã là hắn độc chiếm, ai cũng không thể nhúng tay.

Nhưng vừa rồi Đỗ Thiếu Phủ liếc mắt đưa tình với nữ nhân của hắn, còn kề vai sát cánh, cử động kia ngay cả hắn cũng chưa từng làm.

Đặc biệt là Hứa Sở Vân rõ ràng thấy, Kiều Anh Mộng lại không có quá cự tuyệt Đỗ Thiếu Phủ, đây càng làm trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)