Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 613: Thanh sắc cự điểu.

Chương Trước Chương Tiếp

Thiếu nữ tuổi không lớn lắm, nhưng thân thể đã đủ đường cong, gương mặt tinh xảo lộ ra chút trẻ con, da thịt giống như ngọc mài, sợ là không bao lâu nữa, sẽ thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

- Ầm!

Thời điểm một đạo thủ ấn cuối cùng ngưng kết ra, thiếu nữ phất tay, khí tức Linh Phù Sư lục tinh Huyền Diệu cảnh càn quét ra, sợi tóc bay lượn, hư không ầm ầm run lên, sau đó trong hai tay, dĩ nhiên có 23 trận kỳ ngưng tụ ra.

Hai mươi ba trận kỳ, đều lan tràn ra ba động kinh người, lúc này trong cơ thể thiếu nữ, tất cả năng lượng tựa hồ quán chú vào 23 trận kỳ, khiến cho sắc mặt hơi có vẻ non nớt lộ ra chút tái nhợt.

Khoảng 15 - 16 tuổi, Linh Phù Sư lục tinh Huyền Diệu cảnh, có thể bố trí Phù Trận lục tinh Bỉ Ngạn cảnh!

Thời khắc này nếu có người nhìn thấy, không biết sẽ kinh ngạc thành bộ dáng gì nữa.

Khoảng 15 - 16 tuổi a, trên đời này, lại có hậu bối của đại gia tộc đại thế lực nào, có thể đến trình độ như vậy.

- Phần phật...

Hai mươi ba trận kỳ lập tức tiêu tán, gương mặt xinh đẹp của nàng hơi tái nhợt, ánh mắt trong suốt, sạch sẽ thuần khiết khiến người ta nhìn như thiên nữ không ăn khói lửa nhân gian, thì thào nói:

- Tinh Thần Lực vẫn kém không ít, Huyền Khí cũng không cách nào chống đỡ, không thể bố trí Phù Trận viên mãn, sợ là sau khi sư phụ trở về, sẽ bị sư phụ mắng cho xem.

Lúc này nếu có người nghe được lời của thiếu nữ, không biết sẽ phiền muộn thành cái dạng gì.

Khoảng 15 - 16 tuổi, Linh Phù Sư lục tinh Huyền Diệu cảnh, bố trí Phù Trận lục tinh Bỉ Ngạn cảnh dĩ nhiên còn không hài lòng, dĩ nhiên còn muốn lấy tu vi lục tinh Huyền Diệu cảnh bố trí Phù Trận lục tinh viên mãn.

Đây quả thực là yêu nghiệt, bảo người khác làm sao sống.

Sau khi than thở, thiếu nữ nhìn phương xa vân vụ mờ ảo, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, nói:

- Thiếu Phủ ca ca, bây giờ huynh ở nơi nào, ta sẽ cố gắng tu luyện, chờ ta mạnh hơn chút nữa, sư phụ liền đáp ứng để ta đi ra ngoài một chuyến, đến lúc đó ta không cần huynh che chở nữa, huynh cũng phải nỗ lực a, không nên để ta vượt qua.

- Kỷ kỷ...

Bỗng dưng, tiếng Hi..i...iiii thanh thúy truyền đến, một thanh sắc cự điểu từ trong mây mù vỗ cánh bay nhanh đến.

Thanh sắc cự điểu khổng lồ, trên lông chim hiện lên lưu quang, hình thái cực kỳ xinh đẹp, cao quý vô song, uy áp lan tràn, tựa như vạn điểu chi hoàng.

Thanh sắc cự điểu xoay quanh giữa không trung, ánh mắt đen nhánh lộ ra tinh quang, nháy mắt nhìn thiếu nữ nói:

- Tinh Ngữ tỷ tỷ, sư phụ ngươi trở lại rồi.

- A, sư phụ trở lại rồi sao?

Thiếu nữ nghe vậy, nhất thời lộ ra vui vẻ, bóng hình xinh đẹp lướt ra, ở giữa không trung xẹt qua đường cong mê người, nhẹ nhàng rơi vào trên lưng thanh sắc cự điểu nói:

- Mau dẫn ta đi tìm sư phụ, ta cũng nhớ sư phụ.

...

Không gian u ám, tám thanh niên nam nữ trên Đồng Bảng thần sắc uể oải, đứng ở trước mặt 10 thanh niên khác.

Mười thanh niên này không chỉ khí chất bất phàm, khí tức còn cực kỳ cường đại, làm cho tám thanh niên nam nữ trên Đồng Bảng kia âm thầm sợ hãi, ánh mắt không dám nhìn thẳng.

Người ở giữa nhất khoảng 24 - 25 tuổi, mặc quần áo bạch sắc, ánh mắt đảo qua, thản nhiên nói:

- Các ngươi ai có thể nói cho ta biết, đây là có chuyện gì không?

Giọng nói của thanh niên thanh đạm, nhưng lộ ra uy áp khiến người ta khó mà cự tuyệt, quần áo bạch sắc, phác họa thân hình rắn chắc to lớn, khoác áo choàng thanh sắc, lại tăng thêm vài phần tiêu sái.

Thanh niên mặc áo trắng này lẳng lặng đứng ở đó, cũng đủ làm cho tám thanh niên nam nữ kia âm thầm sợ hãi.

- Nhược Phong sư huynh, là Đỗ Thiếu Phủ kia, tiểu tử kia vận dụng Đạo Khí trung phẩm đoạt ngược chúng ta.

Một thanh niên hoa phục trả lời, lúc này đối mặt thanh niên áo trắng, hắn không dám ngẩng đầu lên.

Thanh niên áo trắng nhíu mày, tiếp tục hỏi:

- Hắn một người, đoạt tám người các ngươi?

- Đúng thế.

Thanh niên hoa phục cắn môi, dùng sức gật đầu, bỏ thêm một câu:

- Tiểu tử kia có Đạo Khí trung phẩm, thật sự là quá mạnh mẽ.

- Thất bại chính là thất bại, kỹ không bằng người mà thôi, hà tất trách Đạo Khí trung phẩm, tám người còn bị đoạt, mặt mũi của Đồng Bảng cũng bị các ngươi làm mất hết!

Thanh niên áo trắng nhìn tám người, sau đó cười nhạt nói:

- Đỗ Thiếu Phủ, có ý tứ, thật sự là có ý tứ...

...

Trong không gian u ám, nham thạch to lớn cao vút, giống như từng ngọn núi nhỏ lan tràn cả vùng không gian.

Trong bãi đá, cự thạch giăng khắp nơi, giống như mê cung.

- Khó trách buổi tối hôm qua nơi này có thanh âm ầm ầm, sau đó ta liền thấy không ít người, may mắn chạy nhanh.

- Bất quá đại ca, chúng ta thực chờ ở đây là được sao, không đi đánh cướp sao?

Trong bãi đá, trên một khối nham thạch, Hác Phán nhìn Đỗ Thiếu Phủ lẩm bẩm, thao thao bất tuyệt.

- Ngươi có thể nghỉ một lát hay không.

Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần thật sự là không chịu nổi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hác Phán, thật sự là không cách nào tưởng tượng, một Nhân Kiệt của Cổ Thiên Tông sẽ lắm lời như vậy.

Bất quá dọc theo đường đi, Đỗ Thiếu Phủ từ trong miệng Hác Phán cũng nghe được không ít tin tức, ví dụ như lúc này trong các đệ tử nội tông tân tấn, tổng cộng có bốn người thiên tư Nhân Vương, 11 người thiên tư Nhân Kiệt, Hác Phán chính là một trong 11 Nhân Kiệt.

Điều này làm cho trong lòng Đỗ Thiếu Phủ rất chấn động, Cổ Thiên Tông không hổ là một trong chín đại thế lực của Trung Châu, một năm chiêu thu, lại có bốn Nhân Vương cùng 11 Nhân Kiệt, đầy đủ dọa người rồi.

Như vậy cả Trung Châu, trong chín đại thế lực, tổng cộng có bao nhiêu Nhân Vương cùng Nhân Kiệt, còn có Nhân Vương Nhân Kiệt trong thế lực khác, sợ là rất nhiều a.

Khó trách có người nói, trên Trung Châu, quần hùng cùng nổi lên, Nhân Kiệt đi đầy đất, Nhân Vương đứng xếp hàng, hạng người tuyệt đỉnh tầng tầng lớp lớp, từng cái phong hoa tuyệt đại, danh chấn vạn quốc, đến bây giờ Đỗ Thiếu Phủ coi như hiểu một chút.

- Được rồi, ta không nói, ta thổ nạp điều tức một hồi.

Hác Phán cực kỳ thức thời không nói nữa, ngồi xếp bằng ở cách Đỗ Thiếu Phủ không xa.

Mập mạp kia ngồi xuống, thoạt nhìn giống như một quả cầu thịt, lại lấy ra mấy viên Đan Dược nhét vào trong miệng, Hác Phán bắt đầu thổ nạp điều tức dưỡng thương.

Thấy thế, hai mắt của Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục khép hờ, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong Trọng Nham Không Gian căn bản không cần chạy, dù sao đến đêm giờ tý, lại sẽ phát sinh biến hóa, đến lúc đó còn không biết lại ở nơi nào.

Bất quá Đỗ Thiếu Phủ không thể hảo hảo nhắm mắt dưỡng thần, trong sơn lâm, thỉnh thoảng có người xông qua, không ít đệ tử nội tông mới thành đàn đi qua.

Trong vài canh giờ, liền tổng cộng đi qua không dưới bảy nhóm, nhưng chỉ có một đám đệ tử nội tông mới trong huy hiệu tràn ngập tia sáng, chứng minh còn không có bị cường giả Đồng Bảng cướp đoạt.

Sáu ngóm đệ tử nội tông mới khác, quang mang trên huy hiệu ảm đạm, từng cái hình dạng thê thảm, chật vật, còn có người vết thương chồng chất, hiển nhiên là bị cướp sạch rồi.

Các đệ tử nội tông mới nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ cùng Hác Phán ngồi xếp bằng ở trong thạch lâm, tựa hồ cũng nhận thức Đỗ Thiếu Phủ cùng Hác Phán, sắc mặt có chút biến hóa, sau đó không dám quấy rối, vội vã rời đi.

Sau khi Hác Phán thổ nạp điều tức, thì không có chịu ảnh hưởng, liên tiếp thổ nạp mấy canh giờ.

Một tầng ánh sáng chói mắt bao phủ thân thể Hác Phán, trong quang mang, có Huyền Khí ba động, còn có từng tia năng lượng không ngừng xuyên qua, vô cùng huyền ảo, lộ ra khí tức cổ xưa.

Cảm giác khí tức ba động trên người Hác Phán, Đỗ Thiếu Phủ cũng chú ý lại, khí tức kia có chút bất phàm, Công pháp tu luyện của Hác Phán này rõ ràng không đơn giản nha.

- Người này hình như còn có chút không đơn giản.

Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ nói, Hác Phán này, ngoại trừ lắm lời cùng âm hiểm một chút ra, thiên phú và thực lực thật không đơn giản, tu vi đồng cấp lấy một địch bốn ở trên Đồng Bảng là không thể làm được, bất quá nếu như đối phó tán tu đồng cấp, lấy một địch bốn lại không có vấn đề.

Bỗng dưng, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi nhíu nhìn ra xa xa.

- Sưu sưu...

Thời gian ngắn, trước thạch lâm có mấy đạo thân ảnh lướt không mà đến, mấy cái lắc mình, liền xuất hiện ở trên bãi đá, từng làn sóng năng lượng càn quét đá vụn ở phía dưới.

Tổng cộng tám đạo thân ảnh, thần sắc vội vã, tốc độ vô cùng nhanh, nháy mắt liền xuất hiện ở trên không bãi đá.

- Tiểu thái điểu, các ngươi chạy không thoát.

Phía sau tám người, lúc này còn có một đội nhân mã cấp tốc đuổi theo, từng tiếng cười vang vọng chân trời.

- Đỗ Thiếu Phủ, hắn ở phía dưới, chúng ta xuống đi.

Trong tám đạo thân ảnh, có một thanh âm nũng nịu vang lên, sau đó một bóng người xinh đẹp hạ xuống, trực tiếp rơi vào cách Đỗ Thiếu Phủ không xa.

Này là một nữ tử chừng 20 tuổi, nhuyễn giáp phác họa ra độ cong linh lung, hai chân thon dài thẳng tắp hiển lộ không sót, hai tay treo một thanh loan đao lớn chừng bàn tay, màu da khỏe mạnh, mơ hồ lộ ra một tầng phấn sắc, con ngươi sáng ngời sắc sảo giống như mẫu báo.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)