- Vậy ngươi cũng đừng nghĩ khôi phục, ta không thể trở thành Linh Phù Sư, cũng có thể tu luyện võ đạo, mà ngươi, không có ta trợ giúp, tin tưởng ngươi rất khó khôi phục.
Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn không bị Chân Thanh Thuần uy hiếp.
- Cùng lắm thì nhất phách lưỡng tán.
Chân Thanh Thuần cũng không phải dễ chọc, hắn sống nhiều năm như vậy, cũng không phải dễ dàng bị nắm mũi dắt đi, trừng Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Hôm nay tiểu tử ngươi không bái sư, ta là quyết không dạy.
- Không nên nói tuyệt tình như vậy.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Chân Thanh Thuần, ngượng ngùng cười nói:
- Chúng ta không thành thầy trò, còn có thể làm huynh đệ, chúng ta kết bái thành huynh đệ, bộ dáng của ngươi thoạt nhìn còn rất nhỏ, ta lớn hơn ngươi, ta làm ca ca, ngươi làm đệ đệ, ngươi xem thế nào?
- Chân Thanh Thuần, lão đệ, ngươi đừng chạy vào trong tháp a, chúng ta kết bái thành huynh đệ cũng rất tốt mà.
- Cùng lắm thì về sau ban ngày ngươi làm ca ca, ban đêm ta làm ca ca, ngươi xem được không, như vậy ngươi sẽ không ăn thiệt thòi.
...
Ba canh giờ sau, trong sơn cốc, Đỗ Thiếu Phủ cung kính quỳ trên mặt đất, nhìn bầu trời nói:
- Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, ta Đỗ Thiếu Phủ, hôm nay ở đây thề, cùng Chân Thanh Thuần kết thành huynh đệ, về sau huynh từ đệ ái, làm ca ca có nghĩa vụ chiếu cố đệ đệ, trân trọng đệ đệ, quan tâm đệ đệ, đệ đệ tùy tình huống có thể chiếu cố ca ca, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, nếu như vi phạm lời thề, thiên lôi đánh xuống, đầu sinh ghẻ, chân sinh mủ, mông mọc đầy mụn nhọt.
- Đỗ Thiếu Phủ, cái gì kêu là làm ca ca có nghĩa vụ chiếu cố đệ đệ, trân trọng đệ đệ, quan tâm đệ đệ, đệ đệ thì tùy tình huống có thể chiếu cố ca ca?
Thân hình hư ảo của Chân Thanh Thuần cũng quỳ trên mặt đất, ánh mắt hung hăng trừng Đỗ Thiếu Phủ, ba canh giờ qua, ở dưới các loại uy bức lợi dụ của Đỗ Thiếu Phủ, hắn rốt cục bị bắt thỏa hiệp, duy nhất tranh thủ đến, là mặc kệ như thế nào, hắn cũng phải làm đại ca.
Nhưng giờ phút này Chân Thanh Thuần chỉ cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất, tuyệt đối nghẹn khuất, hắn là thân phận nào, nếu truyền đi ra ngoài, dù hắn khôi phục đến thời kì toàn thịnh, nét mặt già nua cũng không thể đi ra gặp người a.
Đỗ Thiếu Phủ xoay người nhìn Chân Thanh Thuần cười hắc hắc nói:
- Thanh Thuần ca, ngươi mau bái đi, làm ca ca tự nhiên phải chiếu cố đệ đệ, dù sao ngươi lại không ăn thiệt thòi.
Chân Thanh Thuần không nói gì, bất đắc dĩ theo Đỗ Thiếu Phủ bái xuống, thề một lần, nhưng thật nói không ra được lời như đối phương.
- Kết thúc buổi lễ, từ đây về sau, chúng ta chính là huynh đệ, từ nay về sau, thật sự là phải hâm mộ ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, mỉm cười, bái Chân Thanh Thuần làm thầy, cảm giác mình rất chịu thiệt, nhưng không bái Chân Thanh Thuần làm thầy, Chân Thanh Thuần lại mặc kệ, Đỗ Thiếu Phủ cũng sợ Chân Thanh Thuần đến lúc đó sẽ không nghiêm túc dạy mình, nhưng hiện tại kết bái, hết thảy liền không giống, phát ra thề độc, còn sợ Chân Thanh Thuần hố mình sao.
- Hâm mộ ta cái gì?
Chân Thanh Thuần đứng dậy, ánh mắt vẫn có vẻ cực kì nghẹn khuất.
- Hâm mộ ngươi là đại ca kết bái của ta, hâm mộ ngươi về sau có một đệ đệ kết bái như ta, thật sự là hâm mộ a.
Vẻ mặt Đỗ Thiếu Phủ nghiêm túc.
Thật lâu sau, trên khuôn mặt nghẹn khuất của Chân Thanh Thuần, há mồm hộc ra một chữ:
- Cút!
Đỗ Thiếu Phủ cười, cũng không để ý, nhìn Chân Thanh Thuần nói:
- Thanh Thuần ca, chúng ta đã là huynh đệ, ngươi làm ca ca, sẽ không ngay cả một chút lễ gặp mặt cũng không có chứ, ngươi thật sự không có võ kỹ cùng Linh khí gì sao, Linh Dược cũng được a, ta không ngại.
Hung hăng trừng Đỗ Thiếu Phủ, Chân Thanh Thuần căn bản không muốn cùng tiểu tử này nói nhiều:
- Ngày mai đi mua vật liệu, Linh Dược có thể tăng cường linh căn kia đối với ngươi đã không có tác dụng, ngươi cần đi tìm một ít Linh Dược khác đến, ta muốn ngươi ở võ đạo tiến bước nhanh hơn một ít, mặt khác từ ngày mai ta chính thức dạy ngươi luyện dược cùng phù trận, ta sẽ dạy ngươi luyện chế một ít Linh Dược để ngươi có thể ở võ đạo tiến bước nhanh hơn, chỉ có thực lực của ngươi cường đại, mới có thể giúp ta đi tìm vài thứ, chỉ bằng huyền khí, không thể để ta mau chóng khôi phục.
- Hảo!
Khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ khôi phục thần sắc bình thường, hiện tại mình cần cường đại lên, cần nỗ lực hơn nữa....
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Thiếu Phủ lại đến hiệu buôn Đỗ gia, dựa theo danh sách Chân Thanh Thuần nói, mua không ít Linh Dược… sáu ngàn Huyền tệ trong thẻ Huyền tệ xa xa không đủ, Đỗ Thiếu Phủ cuối cùng từ trong Túi Càn Khôn nhịn đau lấy ra không ít thứ tốt bán, mới thanh toán đủ tiền Linh Dược cần mua.
Buổi sáng ở Thạch Thành, sớm đã rộn ràng nhốn nháo.
Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ rời đi hiệu buôn Đỗ gia, phía trước bị hơn mười thanh niên nam nữ ngăn cản, người tới đều thần sắc vội vàng, xem tình huống, tựa hồ sớm có dự mưu, biết được mình ở phưởng thị, nên vội vàng chạy tới.
Trong hơn mười thanh niên nam nữ, một thanh niên hoa phục bên hông mang không ít vật phẩm trang sức tinh mỹ, bộ dáng cực kì không tệ, chỉ là khuôn mặt hơi trắng một ít, có vẻ nữ tính, nhìn Đỗ Thiếu Phủ đánh giá, đạm mạc nói:
- Ngươi chính là Đỗ gia Đỗ Thiếu Phủ?
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn hơn mười người kia, trong đó ẩn ẩn có vài người quen thuộc, hồi còn nhỏ tựa hồ từng đã tiếp xúc qua, nói chuyện hẳn là người Bạch gia, ánh mắt khẽ nâng nói:
- Bạch Thiên Minh, ngươi có việc gì sao?
- Tiểu Lộ, người này hẳn chính là Đỗ Thiếu Phủ, hồi còn nhỏ chúng ta gặp qua.
Thanh niên hoa phục nghe được Đỗ Thiếu Phủ nói, cũng không có đáp lời Đỗ Thiếu Phủ, mà nhiệt tình nhìn một nữ tử mười tám mười chín tuổi ở bên người nói.
Ánh mắt của nữ tử đã sớm dừng ở trên người Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt có chút mỹ mạo, mân khóe miệng, cười mỉm xem xét Đỗ Thiếu Phủ, hơi hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói:
- Ngạn Long đại ca còn nói hắn là ngũ đại gia tộc trẻ tuổi đệ nhất nhân, hừ, ta xem nam nhân Diệp Tử Câm coi trọng cũng không gì hơn cái này, một ngốc tử choáng váng mười năm, mạnh hơn nữa có thể cường tới nơi nào.
Tiếng nói chuyện của nữ tử có chút âm trầm chói tai, làm người ta vừa nghe xong liền khó chịu.
- Tiểu Lộ, Diệp Tử Câm tự nhiên là không thể so sánh với ngươi, ta xem Ngạn Long cũng là nói năng bậy bạ.
Bạch Thiên Minh luôn gắt gao quay chung quanh ở bên người nữ tử.
- Bạch Thiên Minh, ngươi không được vũ nhục Ngạn Long đại ca.
Sắc mặt của nữ tử đột phá biến đổi.
- Tiểu Lộ, Ngạn Long không phải nói người này là ngũ đại gia tộc trẻ tuổi đệ nhất nhân sao, hiện tại ta liền chứng minh cho ngươi xem, Ngạn Long cũng chỉ là nói năng bậy bạ mà thôi.
Nghe nàng kia nói, Bạch Thiên Minh ngẩn ra, sau đó trên khuôn mặt lặng yên hiện lên một ít âm trầm.
- Hừ, ngươi không phải đòi giáo huấn Đỗ Thiếu Phủ một chút sao.
Nữ tử hơi ngẩng đầu, cười lạnh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khinh thường bĩu môi, quay đầu nhìn Bạch Thiên nói:
- Nếu ngươi thua hắn, về sau cũng đừng xuất hiện ở bên người ta.
- Ta sẽ để hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Ánh mắt của Bạch Thiên Minh nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, tựa hồ muốn trút bất mãn cùng oán khí lên người Đỗ Thiếu Phủ, khóe miệng giương lên, trên khuôn mặt âm nhu hiện ra vẻ tàn nhẫn:
- Đỗ Thiếu Phủ, đều nói ngươi là ngũ đại gia tộc trẻ tuổi đệ nhất nhân, hôm nay ta sẽ cho bọn họ biết, ánh mắt của Diệp Tử Câm cùng Ngạn Long nông cạn bao nhiêu.