- Hưu...hưu...
Từng đạo kiếm quang từ trên đầu ngón tay của Đỗ Thiếu Phủ lướt ra, tương tự kiếm quang, ở trong không gian sương mù xẹt qua từng dấu vết hình cung.
- Không đúng, vẫn kém chút gì đó.
Một canh giờ sau, thủ ấn của Đỗ Thiếu Phủ thu liễm, ngơ ngác đứng ở trong không gian.
Đối với kiếm chiêu trong Minh Thánh Kiếm Phổ, vô luận Đỗ Thiếu Phủ lĩnh ngộ như thế nào, vẫn luôn cảm giác có chút không đúng ở bên trong.
Loại cảm giác không đúng này, thậm chí để Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy, không phải kiếm chiêu xảy ra vấn đề, mà là tiền bối Cổ Thiên Tông lúc trước lĩnh ngộ kiếm chiêu kia, tựa hồ ở thời điểm lĩnh ngộ ra kiếm chiêu này, đã xuất hiện vấn đề.
Cho nên Đỗ Thiếu Phủ lĩnh ngộ luyện tập, mơ hồ nhận thấy được thiếu khuyết một ít gì đó.
- Sưu. . .
Xa xa, một bóng người lướt không mà đến, ngừng lại ở phụ cận cách đó không xa.
- Tiểu tử này, dĩ nhiên bố trí ra Phù Trận cấm chế.
Người tới thì thào nói, nhìn sơn phong, ánh mắt giật giật, sau đó lập tức tiêu thất.
Trong không gian, Đỗ Thiếu Phủ ngơ ngác không biết trầm tư bao lâu.
Võ kỹ, đến cuối cùng, Đỗ Thiếu Phủ đều có thể dùng một thức thần bí kia hoàn thiện, cho dù là tu luyện Lôi Diệt Chỉ cùng Thần Quang Lôi Bạo của Quang Minh Thần Đình, cuối cùng ở dưới một thức thần bí hoàn thiện, uy năng cũng tăng lên không ít.
Nhưng bây giờ Minh Thánh Kiếm Phổ này còn không có tu luyện thành, tự nhiên là không thể hoàn thiện.
Dùng một thức thần bí hoàn thiện Võ kỹ, tiền đề là trước phải tu luyện Võ kỹ thành công mới được.
- Kiếm pháp này quá đặc biệt, sáu kiếm chiêu, nhưng có thể diễn sinh hàng vạn hàng nghìn, loại cảm giác này, giống như đã từng quen biết.
Đột nhiên, mắt Đỗ Thiếu Phủ sáng lên, thì thào nói:
- Không biết lấy phương thức của một thức thần bí đi tu luyện, sẽ có tiến triển hay không.
Nói xong, thủ ấn của Đỗ Thiếu Phủ ngưng kết, lấy chỉ thay kiếm, từng đạo kiếm quang hư ảo lướt ra, ở trước người vẽ từng dấu vết hình cung.
Lúc này dấu vết hình cung không tiêu tan, hội tụ cùng nhau, cuối cùng rậm rạp, tựa như ở trước người hiện đầy Phù Văn thần bí.
- Hưu...hưu...
Dựa theo Kiếm pháp trên Minh Thánh Kiếm Phổ, Đỗ Thiếu Phủ liên tiếp thi triển ra, từng đạo kiếm quang không tiêu tan, toàn bộ ngưng tụ sắp xếp, hình thành từng mảng từng mảng Phù Văn thần bí. . .
- Sưu sưu. . .
Sau hoàng hôn, sắc trời hôn ám, mấy đạo thân ảnh trước sau xuất hiện ở phụ cận sơn phong, kết quả đều phát hiện trên đỉnh núi có Phù Trận cấm chế phong ấn, ánh mắt đều phẫn nộ rời đi.
Vào đêm, trên Thiên Mục Phong, bên ngoài ánh trăng chiếu rọi, trong phòng nhỏ tràn ngập hào quang, sóng năng lượng cường đại, như có bảo vật muốn xuất thế.
- Vương bát đản, Đạo Khí trung phẩm này là tàn thiếu a.
- Còn có Đan Dược Vương phẩm Bỉ Ngạn cảnh này, tựa hồ vẫn là bán thành phẩm, tên khốn kiếp này, lại dám gạt ta.
Trong sảnh, Cổ Thanh Dương trưởng lão kiểm tra Đạo Khí cùng từng viên Vương phẩm Đan Dược, miệng không ngừng mắng.
Cổ Thanh Dương trưởng lão phát hiện không ít người thua Đan Dược cùng Đạo Khí, đều có chút tỳ vết nhỏ.
Bất quá như thế cũng không có ảnh hưởng tâm tình của Cổ Thanh Dương trưởng lão, mặc dù có chút Đạo Khí cùng Đan Dược hơi kém, nhưng không có ảnh hưởng phẩm chất quá nhiều, vẫn để hắn thu hoạch không ít.
- Sư phụ.
Vạn Lý vội vã chạy vào, nói với Cổ Thanh Dương trưởng lão:
- Ta đi tìm tiểu sư đệ, đoán chừng tiểu sư đệ là đang bế quan, chỗ ở bố trí Phù Trận cùng phong ấn, cho nên ta không có quấy rầy.
- Tiểu tử này, thật đúng là không chịu ngồi yên, lúc này lại bế quan.
Cổ Thanh Dương trưởng lão sững sờ, sau đó tiếp theo cúi đầu kiểm tra Đan Dược cùng Đạo Khí, nói:
- Bế quan vài ngày cũng tốt, buổi chiều Tông chủ tìm ta rồi, bảo tiểu tử kia tham gia khảo hạch lần hai, cũng tốt, để những tên kia biết, đệ tử của lão tử sẽ không kém những Nhân Kiệt kia, bất quá lúc này đây có mấy yêu nghiệt rất khó đối phó, đặc biệt là tiểu yêu nghiệt kia trở lại rồi.
- Sư phụ.
Tựa hồ Vạn Lý không nghe Cổ Thanh Dương trưởng lão lẩm bẩm, trên mặt mang vẻ nghi hoặc, sau đó nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão nói:
- Ta phát hiện vừa rồi đám người Minh Trạch cùng Hồ Tam Khôn xuất hiện ở phụ cận, sau đó lại đi.
- Đám người Hồ Tam Khôn, Minh Trạch tới làm gì nhỉ, cái gì. . .
Cổ Thanh Dương trưởng lão đang đếm Đạo Khí cùng Đan Dược nghe vậy, sắc mặt đột nhiên đại biến, nhất thời đứng dậy nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm Vạn Lý, ánh mắt trợn trừng nói:
- Nhanh, từ giờ trở đi, canh giữ ở chỗ của tiểu sư đệ ngươi, ai cũng không được tới gần, đặc biệt là đám người Minh Trạch, Hồ Tam Khôn, thẳng đến tiểu sư đệ ngươi xuất quan mới thôi.
- Vâng, sư phụ.
Tuy Vạn Lý không biết vì sao sư phụ lại như vậy, nhưng thấy thần sắc của sư phụ khó coi, cũng không dám trêu chọc, vội vàng xoay người rời đi.
- Đám khốn kiếp này, còn muốn đào góc tường, không có cửa đâu.
Ánh mắt của Cổ Thanh Dương trưởng lão vẩy một cái, tựa hồ không có hứng thú với Đan Dược cùng Đạo Khí nữa rồi, vội vã thu vào Càn Khôn Đại, sau đó rời đình viện của mình.
Vào đêm, trăng sáng sao thưa, từng mảng từng mảng mây đêm ngang qua vòm trời, thỉnh thoảng che đậy ánh trăng, sau đó lặng yên dời đi.
Trong tiểu viện thanh nhã, một trung niên đứng ở dưới ánh trăng, hơi ngang đầu, yên tĩnh nhìn Minh Nguyệt trên trời, dưới ánh trăng, thân hình hơi gầy nhưng lộ vẻ rắn chắc.
Trung niên thanh y tóc đen phiêu dật, đứng chắp tay, thật lâu sau, bờ môi mỉm cười, như hiếu kỳ thì thào nói:
- Võ Đạo Phù Đạo song tu, một chiêu đánh bại Võ Vương Huyền Diệu cảnh Dịch Hiên, thật có ý tứ, ta ngược lại muốn nhìn xem, tiểu tử lai lịch không rõ ngươi đến cùng có thể đi tới một bước nào.
Thời gian từ từ trôi qua, trong Cổ Thiên Tông, tin tức đệ tử mới tới Đỗ Thiếu Phủ một chiêu miểu bại Dịch Hiên truyền ra, tin tức này như gió lan tràn, làm cho không ít người ngày đó không đi Thiên Vũ quảng trường chấn kinh không thôi.
Từ trong tông cũng có tin tức truyền ra, thân phận của Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu lan truyền.
Nghe nói Đỗ Thiếu Phủ kia chính là trước đây không lâu ở trong đệ tử ngoại tông trắc thí khảo hạch, đoạt được đệ nhất danh của khu vực thứ tám, cũng là tiểu tử thần bí lúc trước trong tông truyền xôn xao kia, chính là hắn đoạt đi phong mang của Nhân Vương Phong Tường Vũ, như chỗ không người xông qua hết thảy khu vực thứ tám khảo hạch.
- Nghe nói khảo hạch lần hai, Đỗ Thiếu Phủ kia cũng tham gia.
- Khảo hạch lần hai sẽ không đơn giản, đến lúc đó hết thảy người trở thành đệ tử nội tông trước đây không lâu đều sẽ tham gia, tuyệt đối là long tranh hổ đấu, những Nhân Kiệt cùng Nhân Vương kia đều sẽ lộ diện!
- Không biết vòng thứ hai này ai có thể kiên trì tới cuối cùng.
- Kiên trì đến cuối cùng, sẽ không dễ dàng, phải biết người trên Đồng Bảng cũng không dễ trêu, mỗi một người đều rất khủng bố.
- Cũng phải, gia hỏa trên Đồng Bảng không có ai dễ trêu, năm rồi không có mấy người có thể kiên trì đến sau cùng.
- . . .
Trong Cổ Thiên Tông nghị luận ầm ĩ, một việc trọng đại sắp mở ra, khiến người ta mong đợi.
Sơn phong, chiều tà nghiêng nắng.
Trong đình viện đơn độc, có bốn người ba nam một nữ, trước nhất là thanh niên hắc y khoảng 22 - 23 tuổi, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, khí chất xuất chúng, mặt mũi rõ ràng, song đồng đen như nước sơn, giống như thâm uyên vô tận.
- Hắn thật sự một chiêu đánh bại Dịch Hiên sao?
Sau thanh niên, một thanh niên mặc trường bào cũng rất bất phàm, ánh mắt lộ ra bán tín bán nghi, khí chất xuất chúng, lộ ra một chút tự ngạo.
- Nghe nói Đỗ Thiếu Phủ kia trước dùng Tinh Thần Lực ảnh hưởng Dịch Hiên, sau đó trực tiếp trọng thương, dưới loại tình huống này, cộng thêm Dịch Hiên sơ suất, tự nhiên là bị trọng thương, bất quá ta nghĩ nếu từ đầu Dịch Hiên đề phòng, sẽ không dễ dàng bị Đỗ Thiếu Phủ kia đánh bại như vậy.
Thanh niên hắc sam nói, song đồng đen nhánh kia, tựa hồ khiến người ta nhìn thêm một hồi, thì sẽ có một loại ảo giác bị hút vào.
- Bất quá tiểu tử kia hẳn không kém, Võ Đạo Phù Đạo song tu, Phù Đạo là Lục Tinh Sơ Đăng cảnh.
Một thanh niên tuổi không lớn, nhưng có chút lãnh khốc bất phàm nói.
- Chúng ta vẫn là lo lắng khảo hạch lần hai đi, khảo hạch lần hai sắp mở ra, gia hỏa trên Đồng Bảng đều không phải dễ trêu, chúng ta muốn lưu đến cuối cùng, phải đoàn kết cùng một chỗ mới được, phỏng chừng người ở khu vực khác, lúc này nhất định cũng đang thương nghị tổ kiến đội ngũ.
Một cô gái nói.
- Người trên Đồng Bảng. . .
Thanh niên hắc sam khẽ ngẩng đầu, song đồng mơ hồ hiện lên quang hoa.