Trên ngọn núi, lúc này ánh mắt đám cường giả kia cũng rung động, không có cường giả sẽ nghĩ tới, Dịch Hiên trong vòng một chiêu liền bị trọng thương.
- Phù Đạo Võ Đạo song tu, tiểu tử kia còn là Võ giả!
- Tinh Thần Lực thật mạnh mẽ, sau khi ảnh hưởng Linh Hồn của Dịch Hiên, liền trực tiếp trọng thương đối thủ!
- Dịch Hiên thua ở quá khinh địch, thua không oan, Tinh Thần Lực của Đỗ Thiếu Phủ kia cực kỳ cường đại!
Trên đỉnh núi, các cường giả đều có nhãn lực kinh người, hết thảy ở trên quảng trường tự nhiên giấu không được bọn hắn.
Đỗ Thiếu Phủ kia không chỉ là Linh Phù Sư, còn là Võ giả, lấy Tinh Thần Lực ảnh hưởng Dịch Hiên, sau đó dễ như trở bàn tay trọng thương đối thủ.
- Tiểu tử kia rất mạnh!
Không ít cường giả sợ hãi than, có thể một chiêu miểu bại Dịch Hiên, thực lực này đáng sợ đến bực nào.
Khiến người ta khiếp sợ nhất là, Đỗ Thiếu Phủ kia mới 17 - 18 tuổi mà thôi, thiên phú này, không thể không khiến người ta chấn kinh.
Lúc này sắc mặt của Khổng trưởng lão rất khó coi, nhìn quảng trường xa xa, con ngươi muốn trừng ra hốc mắt.
Đệ tử của hắn, Vũ Vương Huyền Diệu Sơ Đăng cảnh… Dịch Hiên, dĩ nhiên một chiêu đã bị miểu bại, điều này làm cho Khổng trưởng lão thật sự khó mà tiếp thu.
- Phốc xuy. . .
Dịch Hiên rơi xuống đất, trong miệng máu me đầm đìa, giãy dụa nhiều lần nhưng không bò dậy nổi, ánh mắt hoảng hốt, cùng lúc trước hăng hái hoàn toàn như hai người khác nhau.
Thời khắc này, Dịch Hiên phát hiện kết quả thực tế và trong tưởng tượng là hoàn toàn tương phản, hắn thành người hoảng hốt chật vật, hắn không tin đối phương một chiêu có thể đánh bại hắn, giống như nằm mơ, thế nhưng sự thực bày ở trước mắt, không thể không tin.
- Đỗ Thiếu Phủ kia không chỉ là Linh Phù Sư, còn là Võ giả.
- Thực lực thật mạnh!
Trong đội hình Đệ tử nội tông, không ít thanh niên nam nữ cảm thán.
- Ngươi bại.
Trên quảng trường, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Dịch Hiên không đứng dậy nổi, sau đó thả người rời đi, trong đầu chỉ có Minh Thánh Kiếm Phổ, muốn trở về lĩnh ngộ.
- Sưu. . .
Thân ảnh tử bào bay lên không, lập tức biến mất ở xa xa.
Hết thảy mọi người ở trên quảng trường, vốn đều nghĩ hôm nay có thể nhìn thấy một hồi long tranh hổ đấu, ai biết trong vòng một chiêu ngắn ngủi liền kết thúc, ngay cả náo nhiệt cũng không có xem.
Bất quá không ai hối hận, có thể nhìn thấy tồn tại một chiêu miểu bại Dịch Hiên, so với long tranh hổ đấu còn muốn đã nghiền.
- Ha ha ha ha, Đan Dược của ta, Đạo Khí của ta, đều lấy ra cho ta, nhanh lên.
Trên đỉnh núi, Cổ Thanh Dương trưởng cười ha hả, hai cái răng cửa xông ra, ánh mắt nhìn chằm chằm mọi người, vừa mới ai đặt tiền cược, hắn nhớ rất rõ ràng.
- Thanh Dương trưởng lão, lần này thật là thu một đồ đệ tốt a.
- Thanh Dương trưởng lão, chúc mừng chúc mừng.
Từng cường giả âm thầm biến sắc, trên khuôn mặt cố nặn ra vui vẻ, nhao nhao chúc mừng Thanh Dương trưởng lão.
- Bớt nịnh hót đi, tiền đặt cược một cái cũng không thể ít, ai dám chơi xấu, đừng chớ trách ta không khách khí.
Cổ Thanh Dương trưởng lão không chút khách khí, trong lòng mọi người đang suy nghĩ cái gì, hắn làm sao không rõ, những năm gần đây, hắn thua trận không ít, chờ thật lâu, đợi lúc này đây gỡ vốn, làm sao sẽ cho qua chứ.
- Ai. . .
Từng cường giả thở dài, bất đắc dĩ nhìn Khổng trưởng lão một cái, cũng chỉ có thể trách mình nhìn lầm đệ tử của Khổng trưởng lão.
Tính tình của Cổ Thanh Dương trưởng lão, bọn hắn đều rõ ràng, thiếu ai cũng không có thể thiếu Cổ Thanh Dương trưởng lão, bằng không đừng nghĩ an ổn sống qua ngày, không có gì Cổ Thanh Dương trưởng lão không dám làm, ngay cả Tông chủ cũng phải sợ hắn vài phần.
- Đây!
Từng cường giả nhao nhao đưa Đan Dược Đạo Khí cho Cổ Thanh Dương trưởng lão, hào quang tràn ngập, sóng năng lượng cường đại, để Cổ Thanh Dương trưởng lão thoải mái cười to, ánh mắt hư mị.
Mấy chục viên Đan Dược Vương phẩm cùng hơn mười Đạo Khí, đều thu vào trong Càn Khôn Đại của Cổ Thanh Dương trưởng lão, để ánh mắt mọi người đỏ bừng.
Đến lúc này, mọi người không khỏi hoài nghi, ngay từ đầu Cổ Thanh Dương trưởng lão đã đào hầm cho bọn hắn, để cho bọn hắn nhảy a
Đỗ Thiếu Phủ một chiêu có thể miểu bại Dịch Hiên, Cổ Thanh Dương trưởng lão thân là sư phó, không có khả năng không biết thực lực của đệ tử.
Nghĩ vậy, mọi người có chút đau lòng, nhưng hối hận cũng đã không kịp, nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão thu từng Đạo Khí cùng Đan Dược vào Càn Khôn Đại, tim không khỏi co thắt.
- May mắn không có đặt cược!
Đám người Minh Trạch, Hồ Tam Khôn Trưởng lão nhìn nhau, trong lòng mừng thầm mình không có đặt cược, nhưng không nhịn được đỏ mắt a.
Mà đối với đám người Hồ Tam Khôn Trưởng lão mà nói, lúc này rung động nhất vẫn là Đỗ Thiếu Phủ một chiêu miểu bại Dịch Hiên, thực lực kia, hoàn toàn vượt ra khỏi bọn họ dự đoán.
- Nhanh, nhanh giao ra đây, ngươi đặt cược là mười viên Đan Dược Vương phẩm Sơ Đăng cảnh, không phải tám viên bình thường, ai cũng đừng nghĩ chiếm tiện nghi.
- Còn ngươi nữa, ngươi còn đặt cược một Đạo Khí hạ phẩm, ta nhớ kỹ.
Cổ Thanh Dương trưởng lão hét lớn, có người muốn tiết kiệm mấy viên Đan Dược cùng Đạo Khí, nhưng chạy không khỏi bàn tay của Cổ Trưởng lão a.
- Cô...cô...
Nhìn sư phụ thu nhiều Đan Dược cùng Đạo Khí như vậy, Vạn Lý cũng nhịn không được nuốt nước bọt, trên khuôn mặt lộ vẻ mỉm cười, bất quá không cười đắc ý như Cổ Thanh Dương trưởng lão.
- Khổng trưởng lão, tới phiên ngươi.
Cổ Thanh Dương trưởng lão kiếm bồn đầy bát đầy, cuối cùng nhìn về phía Khổng Trưởng lão, gương mặt vui vẻ.
Khổng trưởng lão bất đắc dĩ nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão một cái, chỉ có thể đau lòng móc ra một Đạo Khí trung phẩm cùng hai viên Đan Dược Vương phẩm Huyền Diệu cảnh, sau đó bất đắc dĩ đưa cho Cổ Thanh Dương trưởng lão, hắn cũng mới minh bạch, khó trách ngày đó Cổ Thanh Dương trưởng lão dễ nói chuyện như vậy, không ngờ đã sớm đào hầm chờ hắn nhảy vào.
- Khổng Chung Lôi a!
Thời điểm thu Đạo Khí trung phẩm cùng hai viên Đan Dược Vương phẩm Huyền Diệu cảnh của Khổng trưởng lão, đột nhiên sắc mặt của Cổ Thanh Dương trưởng lão hơi đổi, gọi thẳng tên của Khổng trưởng lão, giọng nói cũng nặng hơn một chút, ánh mắt nhìn đối phương nói:
- Đệ tử ta mới thu này, niên kỷ còn nhỏ, dựa theo bối phận, nên gọi ngươi một tiếng huynh trưởng, lúc này đây chuyện tình coi như kết thúc, nhưng nên cảnh cáo đệ tử trong môn một chút, nếu ai không có mắt, đến lúc đó phát sinh một ít chuyện gì, không nên chạy tới cáo trạng là tốt rồi, đương nhiên, ngươi thân là huynh trưởng, cũng phải chiếu cố hậu bối nhiều hơn, ngươi nói phải không?
Nghe Cổ Thanh Dương trưởng lão nói, các cường giả ở xung quanh thần sắc khẽ biến.
Ý tứ của Cổ Thanh Dương trưởng lão, mọi người đều sống nhiều năm như vậy, sao có thể nghe không hiểu.
Cổ Thanh Dương trưởng lão nói không chỉ nói với Khổng trưởng lão, cũng là nói với mọi người ở đây, nên quản tốt môn hạ đệ tử của mình, ai dám trêu chọc đồ đệ của lão tử, như vậy trọng thương tàn phế gì đó, thì tự gánh lấy hậu quả, nếu như bọn họ dám nhúng tay, vậy đừng trách hắn không khách khí.
Khổng trưởng lão nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão, trong lòng cũng khẽ run lên, sau đó không thể không gật đầu.
Lúc này trong lòng Khổng trưởng lão, đã hỏi thăm nữ quyến mười tám đời của Trịnh Chí Châu cùng Vũ Điền Dã mấy trăm lần, không chỉ hại hắn thua một Đạo Khí trung phẩm cùng hai viên Đan Dược Vương phẩm Huyền Diệu cảnh, còn để hắn đắc tội Cổ Thanh Dương trưởng lão.
Phải biết rằng trong tông môn, ai cũng biết Cổ Thanh Dương trưởng lão bao che khuyết điểm nhất.
Trên Thiên Vũ quảng trường kết thúc đọ sức, vốn cho là một hồi long tranh hổ đấu, kết quả lại là một cuộc chiến chấn động lòng người.
Ở trong tiếng kinh ngạc, nghị luận, vô số thân ảnh trên Thiên Vũ quảng trường từ từ tán đi.
Sau đó trên quảng trường, cũng có không ít thân ảnh đang giao thủ kịch liệt, tiếng huyên náo, tiếng tranh chấp không ngừng.
Thiên Vũ quảng trường, vốn là nơi không có quy tắc đáng nói, tất cả đệ tử trong tông có mâu thuẫn gì, hầu như đều giải quyết ở trên Thiên Vũ quảng trường.
Trong tông cũng bằng lòng như vậy, chỉ cần không chết người, liền mở một con mắt nhắm một con mắt.
Đỗ Thiếu Phủ trở về đỉnh núi của mình, bố trí một phong ấn cùng Phù Trận liền vào phòng.
- Trên Cổ Thiên Tông này, hẳn là cực kỳ an toàn.
Ngồi xếp bằng xuống, Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói, Cổ Thiên Tông, một trong chín đại thế lực Trung Châu, nếu ở đây cũng không an toàn, như vậy cả Trung Châu sợ là không có địa phương an toàn.
Hơi do dự, tâm thần của Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, trong Nê Hoàn Cung, lúc này hai quang cầu giống như Tiểu Tinh Thần, một người trong đó xoay tròn khẽ run lên, trong sát na một cỗ năng lượng kỳ lạ lan tràn ra, ở trong Nê Hoàn Cung phóng ra tia sáng chói mắt, chiếu rọi cả Nê Hoàn Cung quang mang rạng rỡ.
- Phần phật. . .
Sau đó một quang cầu hình tròn từ trong mi tâm của Đỗ Thiếu Phủ lướt ra, xuất hiện ở trong tay hắn, trên quang cầu lóe lên Phù Văn, hào quang lan tràn, khí tức Hoang Cổ nhộn nhạo khuếch tán. . .
Nhìn quang cầu trong tay, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ hư mị, sau đó tâm thần khẽ động, khí tức Hoang Cổ từ trong quang cầu lan tràn ra, bao phủ toàn thân.
Hào quang chói mắt, khí tức Hoang Cổ nhộn nhạo, sau một cái chớp mắt, thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ đã xuất hiện ở trong một không gian hoàn toàn mờ mịt.
Không gian này Đỗ Thiếu Phủ cũng không xa lạ, địa phương gia tốc thời gian trong Hoang Cổ Không Gian. Ngoại giới một ngày, trong này là mười ngày.
Ở bên ngoài, Đỗ Thiếu Phủ không dám đơn giản lấy ra Hoang Cổ Không Gian, một khi bị người phát hiện Hoang Cổ Không Gian, hậu quả có thể nghĩ.
Mà lúc này ở trong Cổ Thiên Tông, Đỗ Thiếu Phủ cố kỵ sẽ giảm đi không ít.
- Tiếp tục lĩnh ngộ!
Trong Hoang Cổ Không Gian, Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục lĩnh ngộ Minh Thánh Kiếm Phổ, thủ ấn ngưng kết, lấy tay thay kiếm, từng đạo kiếm quang từ trong ngón tay ngưng tụ, bắt đầu lĩnh ngộ Minh Thánh Kiếm Phổ.
Đỗ Thiếu Phủ nóng lòng ở trên Minh Thánh Kiếm Phổ như vậy, ngoại trừ Minh Thánh Kiếm Phổ huyền ảo, còn vì cảm giác kiếm chiêu của Minh Thánh Kiếm Phổ, trong lúc mơ hồ giống như đã từng quen biết, loại cảm giác đã từng quen biết này, làm cho Đỗ Thiếu Phủ muốn tìm hiểu ngọn ngành, tựa hồ có cái gì đó đang thúc dục mình.
Loại cảm giác này vô cùng huyền diệu, thậm chí Đỗ Thiếu Phủ cũng không nói rõ được, chỉ có thể hiểu ý, không thể thể hiện bằng ngôn ngữ.