- Thanh Dương trưởng lão, ta sợ đến lúc đó ngươi không có nhiều Đan Dược cùng Đạo Khí như vậy để chung a.
Một lão giả nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão, cực kỳ hoài nghi đến lúc đó Cổ Thanh Dương trưởng lão có nhiều Đan Dược cùng Đạo Khí như vậy để bồi thường hay không.
- Thế nào, không tin ta sao, các ngươi dám đánh cuộc, đến lúc đó lão tử táng gia bại sản bồi các ngươi, ta nói cho các ngươi biết, đồ đệ của ta sẽ thắng chắc, các ngươi ai đánh cuộc người đó thua!
Cổ Thanh Dương trưởng lão cắn răng, tranh mặt đỏ tới mang tai.
Cường giả xung quanh nhìn thấy thần sắc của Cổ Thanh Dương trưởng lão, sau đó nhìn thanh niên áo tím ở trên quảng trường, vừa rồi còn thiếu chút nữa lảo đảo té ngã trên đất kia, sắc mặt từng cái âm thầm biến hóa.
- Được, ta cá, một Đạo Khí trung phẩm.
Rốt cục, có một đại hán lam y nhịn không được hạ tiền đặt cược, lấy lý giải của hắn đối với Cổ Thanh Dương trưởng lão, chỉ cần là đệ tử luận bàn đọ sức, đệ tử của Cổ Thanh Dương trưởng lão cho tới bây giờ sẽ không thắng nổi, lúc này Cổ Thanh Dương trưởng lão đã thu tiền đặt cược, vậy có tiện nghi không chiếm là vương bát đản a, nên quả quyết đặt tiền cược.
- Trong tay ta không có Đạo Khí, vậy đánh cuộc ba viên Đan Dược Vương phẩm Huyền Diệu cảnh đi.
- Hắc hắc, Cổ Trưởng lão, ta đánh cuộc một Đạo Khí trung phẩm cùng ba viên Đan Dược Vương phẩm Huyền Diệu cảnh.
- Trên tay ta bây giờ còn có mười viên Đan Dược Vương phẩm Sơ Đăng cảnh, vậy đánh cuộc đi.
- . . .
Có người đầu tiên đặt tiền cược, xung quanh có không ít cường giả nhất thời hứng thú.
Cổ Thanh Dương trưởng lão biểu hiện tự tin, làm cho mọi người càng không tin Cổ Thanh Dương trưởng lão.
Chủ yếu là hết thảy cường giả ở đây đều hiểu, môn hạ đệ tử của Cổ Thanh Dương, chỉ cần là cùng người đọ sức, thì chưa từng có ai thắng lợi qua, bao quát Vạn Lý ở sau lưng.
- Các ngươi thật muốn đặt tiền cược?
Nhìn thấy mọi người đặt tiền cược, Cổ Thanh Dương trưởng lão sững sờ, ánh mắt nhìn mọi người.
- Đương nhiên đặt tiền cược, ta lại thêm một viên Đan Dược Vương phẩm Bỉ Ngạn cảnh.
Nhìn thấy biểu tình của Cổ Thanh Dương trưởng lão, tựa hồ có chút hoảng sợ, một ông lão mặc áo vàng càng khẳng định, sợ là Cổ Thanh Dương trưởng lão cũng không có nắm chắc, lúc này không chiếm tiện nghi, sợ là sau này khó mà có cơ hội.
Phải biết rằng đây chính là lần cuối cùng Cổ Thanh Dương trưởng lão thu đệ tử, Tông chủ sớm đã thông báo, Cổ Thanh Dương trưởng lão chỉ có một danh ngạch thu đệ tử cuối cùng.
- Còn có ta, cũng cá một Đạo Khí trung phẩm.
- . . .
Xung quanh không ít cường giả nhao nhao đặt tiền cược, rất có xu thế hôm nay phải lột sạch Cổ Thanh Dương trưởng lão.
Trong đám người, chỉ có số ít mấy cường giả như Hồ Tam Khôn cùng Minh Trạch, từng cái ở trong đám người căn bản không lên tiếng, kiên quyết không đặt cược, phải, chết cũng không đặt cược.
Tuy đám người Hồ Tam Khôn trưởng lão biết tu vi của Dịch Hiên không yếu, bất quá so với một màn quỷ dị ở lúc khảo hạch, bọn họ lại rõ ràng, thanh niên áo tím kia thật quá quỷ dị, đối mặt Yêu thú Thú Hầu cảnh cùng Phù Trận Lục Tinh Sơ Đăng cảnh lại như không có gì.
Tuy lúc này đám người Hồ Tam Khôn Trưởng lão còn không thể khẳng định thanh niên áo tím kia nhất định có thể thắng lợi, nhưng cùng Dịch Hiên đánh một trận, thắng bại tuyệt đối khó liệu.
- Cái này phiền toái, tiểu sư đệ, ngươi không thể thua a, bằng không sư phụ sẽ táng gia bại sản. . .
Vạn Lý một mực đứng ở sau lưng sư phụ, nhìn sư phụ thu nhiều tiền đặt cược như vậy, cái trán không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Trên đỉnh núi, lúc này một đống cường giả đang lửa nóng đặt tiền cược.
Trên quảng trường, Đỗ Thiếu Phủ từ trong lĩnh ngộ Minh Thánh Kiếm Phổ phục hồi thần lại, nhìn Dịch Hiên trước người, ánh mắt hơi nhíu.
Cảm giác được Đỗ Thiếu Phủ đến, hai mắt khép hờ của Dịch Hiên mở ra, hai mắt mang theo lạnh lẽo nhàn nhạt, nhìn thanh niên áo tím phía trước, bờ môi lộ ra chút vui vẻ.
Trong lúc Dịch Hiên vui vẻ, tựa hồ mang một lạnh lùng cùng cười nhạo, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, mở miệng nói:
- Tiểu tử, bây giờ trong lòng ngươi nhất định cảm thấy rất tự hào, rất đáng gờm a, có thể trở thành môn hạ đệ tử của Cổ Thanh Dương trưởng lão, đáng tiếc, ngươi sẽ có ngày hối hận, ví như bây giờ. . .
Trong giọng nói, Dịch Hiên không hề che giấu châm chọc cười nhạo chút nào.
Ba ngày trước, hắn cũng có chút không quen nhìn thần tình nhàn nhạt của thanh niên áo tím kia.
Một tân nhân mà thôi, cho rằng gia nhập Cổ Thiên Tông, trở thành môn hạ của Cổ Thanh Dương trưởng lão, liền tự nhận cao hơn bọn hắn một bậc sao.
Mấy ngày nay Dịch Hiên một mực chờ đợi, đang chờ đợi hôm nay, hắn muốn đánh bại thanh niên áo tím kia, để tiểu tử này biết, coi như gia nhập Cổ Thiên Tông, vậy cũng phải dựa vào thực lực tuyệt đối nói chuyện.
Lát nữa, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, thanh niên áo tím này sẽ tuyệt vọng sợ hãi ở trước mặt hắn, đánh bại môn hạ đệ tử của Cổ Thanh Dương trưởng lão, đến lúc đó ở trong tông cũng có thể thêm không ít điểm.
- Có thể động thủ chưa.
Dịch Hiên đang suy nghĩ chuyện sắp xảy ra, chỉ tiếc phản ứng của Đỗ Thiếu Phủ nằm ngoài dự đoán của hắn, vẫn là loại thần tình lạnh nhạt kia.
Thậm chí loại nhàn nhạt trên nét mặt này, làm cho Dịch Hiên đọc được loại cảm giác khinh thường hắn, điều này làm cho sắc mặt của Dịch Hiên có chút cương cứng.
- Tiểu tử, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, coi như ngươi trở thành đệ tử của Cổ Thanh Dương trưởng lão, nhưng ở trong Cổ Thiên Tông, hết thảy đều dựa vào thực lực nói chuyện, không có thực lực tuyệt đối, làm đệ tử của ai cũng vô dụng.
Trên mặt Dịch Hiên cứng lại, hai mắt lạnh lẽo.
- Lúc nào có thể động thủ?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Dịch Hiên, thật chỉ muốn sớm kết thúc chiến đấu, mình trở về có thể lĩnh ngộ Minh Thánh Kiếm Phổ, vừa rồi trên đường đi, tựa hồ như có sở ngộ, nếu như trễ một chút, nói không chừng lại sẽ quên mất.
Đỗ Thiếu Phủ nói xong, sắc mặt của Dịch Hiên càng khó coi, đối phương căn bản không để hắn vào mắt, đây tuyệt đối không phải hình ảnh hắn muốn thấy.
Ở trong Dịch Hiên tưởng tượng, sau khi Đỗ Thiếu Phủ đến, đối mặt khí tức Vũ Vương Huyền Diệu cảnh của hắn, sẽ run rẩy hoảng sợ.
- Như ngươi mong muốn, hiện tại động thủ!
Dịch Hiên lạnh lùng nói, thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp lướt về phía Đỗ Thiếu Phủ, không gian phía sau mênh mông phập phồng, từng cỗ Huyền Khí bạo động.
Thời khắc này, khí tức Vũ Vương Huyền Diệu cảnh trong cơ thể Dịch Hiên không còn thu liễm, toàn bộ tịch quyển ra, quang mang Phù Văn khuếch tán, tán phát ra uy áp kinh người, trấn áp Đỗ Thiếu Phủ.
- Quả nhiên là Vũ Vương Huyền Diệu cảnh!
Nhìn trên người Dịch Hiên tịch quyển ra khí thế phong bạo, không ít đệ tử Cổ Thiên Tông hâm mộ và chấn động.
- Tần Minh Ấn!
Dịch Hiên hét lên một tiếng, mái tóc cuốn lên, một đạo chưởng ấn ngưng kết, trong lúc mơ hồ phát ra thanh âm Phong Lôi, leng keng chấn động, một mảnh năng lượng Phù Văn ngưng tụ thành chưởng ấn khủng bố, nhất thời đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Cực kỳ hiển nhiên, Dịch Hiên biết Đỗ Thiếu Phủ là Trận Phù Sư, cho nên tuyệt đối sẽ không cho Đỗ Thiếu Phủ có cơ hội bố trí Phù Trận.
Thân là Trận Phù Sư, chỉ cần không có cơ hội bố trí Phù Trận, vậy thì đồng nghĩa với phế đi một nửa, ở trước mặt của hắn, chỉ có phần bị ngược đãi.
- Ầm!
Thủ ấn nổ vang, không gian rung động, như vẫn thạch hạ xuống, năng lượng kích lên không gian phập phồng, như muốn phá hủy không gian, làm người ta run rẩy!
- Quá vô sỉ, lại đi đánh lén!
Xa xa trên đỉnh núi, Cổ Thanh Dương trưởng lão chửi ầm lên, Dịch Hiên nháy mắt xuất thủ tự nhiên là chạy không khỏi ánh mắt của hắn.
- Cổ Trưởng lão, đây chính là đọ sức, chẳng lẽ trước còn phải kính một chén rượu sao?
Khổng trưởng lão không cho là đúng, cực kỳ vui vẻ, Dịch Hiên nháy mắt xuất thủ, căn bản không cho Đỗ Thiếu Phủ kia cơ hội bố trí Phù Trận, này liền thắng một nửa.
- Ầm ầm!
Chưởng ấn đè ép, nháy mắt liền đến trước người Đỗ Thiếu Phủ, năng lượng kinh khủng, cơ hồ muốn phá hủy không gian, khí lãng ngập trời, chấn tâm phách người.
Dịch Hiên là Vũ Vương Huyền Diệu cảnh, tuy vừa mới đột phá Vũ Vương Huyền Diệu cảnh không lâu, nhưng thiên phú khá tốt, còn có Cổ Thiên Tông bồi dưỡng, thực lực tuyệt đối bất phàm, hầu như có thể so với Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh ở ngoại giới.
Lúc này bốn phía Thiên Vũ quảng trường, vô số ánh mắt đọng lại, gắt gao quan sát, thanh niên áo tím kia có thể đối kháng Dịch Hiên xếp hạng trước 30 trên Đồng Bảng không.
Nói rất dài dòng, hết thảy trong điện quang hỏa thạch.
Thời điểm mọi người ngắm nhìn quan sát, mà lúc này, khi chưởng ấn kinh khủng xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, một cỗ khí tức thần bí từ trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ lan tràn ra.
- Xùy xùy. . .
Trong hai con ngươi nguyên bản sáng sủa của Đỗ Thiếu Phủ, bỗng nhiên có từng cỗ Phù Văn quỷ dị bắn ra, sau đó như quang mang vạn trượng bắn mạnh, quang mang Phù Văn trùng điệp, như diệu nhật bao phủ hư không, chậm rãi lan tràn.
Đột nhiên, một màn quỷ dị xuất hiện, thủ ấn khủng bố của Dịch Hiên bị quang mang trong mắt Đỗ Thiếu Phủ chiếu rọi, chưởng ấn trực tiếp đình trệ ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, sau đó tiêu tán, cùng lúc đó, song đồng lạnh lẽo của Dịch Hiên chẳng biết lúc nào đã ngây dại, khuôn mặt cũng đọng lại.
Bốn phía, không ít ánh mắt kinh hãi ngắm nhìn, Đỗ Thiếu Phủ động, không có bước ra một bước dài, nhìn như thong thả, kì thực nhanh như thiểm điện, sau đó hơi giơ tay lên, một quyền ấn trực tiếp rơi vào trên ngực Dịch Hiên, chỉ nháy mắt, một cỗ khí thế kinh người bộc phát.
- Phanh phanh phanh! ! ! !
Thanh âm trầm đục từ trong lồng ngực Dịch Hiên truyền ra, một tiếng tiếp theo một tiếng, tổng cộng 13 thanh, từng cỗ kình khí kinh người tầng tầng trùng điệp, khí thế cơ hồ là điệp gia gấp mấy lần, như sóng xung kích lên lồng ngực của Dịch Hiên.
- Xì xì xì. . .
Thân thể Dịch Hiên như diều đứt giây, trực tiếp bay ra, đang ở giữa không trung, đã không ngừng phun máu.
- Ầm ầm. . .
Cuối cùng thân thể Dịch Hiên đập ở trên mặt đất quảng trường, máu me đầm đìa, đất rung núi chuyển, bất quá trên quảng trường này có Phù Trận cùng cấm chế bao trùm, nên hoàn hảo vô khuyết.
An tĩnh, khắp nơi im như đất chết!
Ngây dại, toàn bộ ánh mắt ngây dại!
Đồng Bảng xếp hạng trước 30, Vũ Vương Huyền Diệu cảnh… Dịch Hiên, một chiêu liền trọng thương. . .
Nhìn một màn trước mắt, còn như mộng cảnh.
Mọi người ngây dại, nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt hốc mồm, khiếp sợ không thể tin tưởng.