Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 594: Toàn tông quan tâm.

Chương Trước Chương Tiếp

Tin tức này vừa truyền ra, cộng thêm tin tức ngày hôm trước Trịnh Chí Châu cùng Vũ Điền Dã trên Đồng Bảng, bị một đệ tử mới bố trí Phù Trận Lục Tinh Sơ Đăng cảnh trọng thương truyền ra, ngay lập tức đưa tới không ít quan tâm ở trong Cổ Thiên Tông.

Đối với đệ tử Cổ Trưởng lão mới thu, người trong Cổ Thiên Tông biết cũng chẳng bao nhiêu, càng chưa nói tới hiểu rõ.

Nhưng đối với môn hạ Dịch Hiên của Khổng trưởng lão, trong Cổ Thiên Tông sợ là không có quá nhiều người không biết, đây chính là tồn tại thanh danh hiển hách trong hàng đệ tử nội môn.

Dịch Hiên, một năm trước trắc thí khảo hạch, đã trở thành đệ tử nội tông, trên Đồng Bảng xếp hạng trước 30, cơ hồ có thiên tư Nhân Kiệt, đối tượng được trong tông trọng điểm bồi dưỡng.

Sau khi Dịch Hiên trở thành đệ tử nội tông không lâu, cũng đã đột phá đến Võ Vương Sơ Đăng cảnh, lúc này có đệ tử trong tông phỏng đoán, Dịch Hiên thậm chí có khả năng đã đến Võ Vương Huyền Diệu cảnh.

Mọi người hiếu kỳ, thân phận của Đỗ Thiếu Phủ cũng bị người tìm hiểu ra.

Ngoại trừ biết Đỗ Thiếu Phủ là Linh Phù Sư lục tinh, cùng bằng vào một Phù Trận Lục Tinh Sơ Đăng cảnh trọng thương đám người Vũ Điền Dã cùng Trịnh Chí Châu ra, những thứ khác hết thảy đều là bí ẩn.

Một đình viện an tĩnh, trong đại sảnh, một lão giả và đại hán trung niên ngồi ngay ngắn, sắc mặt đều có chút ngưng tụ.

Trên củ vị, một lão giả hơn 50 tuổi vuốt chòm râu, ánh mắt hơi ngưng nói:

- Người tên Đỗ Thiếu Phủ kia, không phải tiểu tử lúc trước đoạt đệ nhất chứ, lẽ nào Thanh Dương trưởng lão thực sự nhận tiểu tử kia sao?

- Có khả năng rất lớn, ta hỏi thăm qua, trên lưng tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ kia có đeo kiếm, rất tương tự tiểu tử lúc trước khảo nghiệm, hơn phân nửa chính là hắn rồi.

Đại hán nói, trong ánh mắt sáng ngời hữu thần có quang hoa lóe ra, không biết lúc này trong lòng nghĩ cái gì.

Hai người này, chính là Hồ Tam Khôn trưởng lão cùng Minh Trạch trưởng lão ban đầu ở trong khảo hạch đệ tử ngoại tông của Cổ Thiên Tông, xa xa gặp qua Đỗ Thiếu Phủ.

Trong sảnh này còn có một số người khác, đều là cường giả Cổ Thiên Tông lúc trước ở trong khu vực khảo hạch.

- Đến lúc đó chúng ta cũng đi nhìn một chút, nếu thật là tiểu tử đó, cũng không thể để Thanh Dương trưởng lão đạp hư a.

Ánh mắt của Hồ Tam Khôn trưởng lão có chút ba động, tựa hồ đang đánh ý định gì.

- Hồ trưởng lão, ý của ngươi là?

Một lão giả nhìn Hồ Tam Khôn hỏi.

Nghe vậy, Hồ Tam Khôn trưởng lão cười hắc hắc nói:

- Ta là nghe nói, tựa hồ Tông chủ không đồng ý Thanh Dương trưởng lão thu đồ, ta phỏng chừng Tông chủ cũng hoài nghi Đỗ Thiếu Phủ chính là tiểu tử lúc trước chúng ta khảo nghiệm kia, lo lắng Thanh Dương trưởng lão sẽ hủy một mầm mống tốt.

- Phải, chúng ta còn có cơ hội, thừa dịp những người khác còn không biết. . .

Nghe vậy, nhất thời lấy Minh Trạch trưởng lão cầm đầu, sắc mặt các Trưởng lão khẽ động, ánh mắt từng người lộ ra hiểu ý mỉm cười.

Quần phong cao vút, vây quanh một sơn phong khổng lồ, bốn phía cây cối xanh biếc, trong khe núi, nước suối róc rách, hiện ra sinh cơ dào dạt.

Bốn phía sơn phong, mây mù lượn quanh, xa xa vạn núi chập trùng, bốn bề sóng dậy, tráng lệ mênh mông.

Trên sơn phong, trước khe sâu, từ trên nhìn xuống, như có thâm uyên vạn trượng, tối âm u làm cho tầm mắt nhìn không thấy, chỉ có thủy khí như sương lưu động!

Trước vách đá, lúc này có một đại hán trung niên cả người cao gần bảy thước, thân hình thanh gầy nhưng lộ vẻ thon dài rắn chắc, mặc trường bào màu xanh, tóc dài đen nhánh búi lên, vài sợi tóc theo bên tai buông xuống.

Áo xanh tóc đen, lúc này ở dưới gió nhẹ, quần áo cùng tóc đều lộ vẻ phiêu dật, lộ ra thân ảnh kia thon dài cao ngất, trong hiên ngang lộ ra phiêu dật, lúc còn trẻ tất nhiên là một mỹ nam tử phong độ nhẹ nhàng.

- Cha.

Trên sơn phong, một thanh âm nũng vang lên, sau đó một bóng người xinh đẹp từ từ hạ xuống.

Bóng hình xinh đẹp mặc quần áo màu xanh nhạt, trên làn váy cùng ống tay áo có hoa văn hoàng sắc, tăng thêm vài phần đáng yêu, áo choàng màu hồng nhạt khoác lên vai, thắt lưng trắng tinh, tư thái cân xứng, eo nhỏ nhắn dịu dàng không đủ nắm chặt.

Bóng hình xinh đẹp từ từ đi tới, chân mang hài thêu hoa, xung quanh khâu nhung mao, hai tay ngọc trắng tinh, mang hai cái thủ trạc bạch quang lập lòe, trong lúc đi lại va chạm, phát ra thanh âm dễ nghe, càng lộ vẻ đáng yêu.

Đại hán trung niên quay đầu, niên kỷ khoảng 40, khuôn mặt tuấn lãng, anh khí bức người, trên da thịt mơ hồ có quang trạch lưu động, trong ánh mắt chớp động quang mang thâm thúy, nhìn bóng hình xinh đẹp kia, ánh mắt nhất thời lộ ra vui vẻ nói:

- Mộc Hàm, sao nha đầu ngươi tới rồi, mấy ngày nữa là thời điểm đọ sức vòng thứ hai, chuẩn bị xong chưa?

- Sớm liền chuẩn bị xong, tuy bọn họ rất lợi hại, bất quá ta không sợ.

Bóng hình xinh đẹp là một thiếu nữ khoảng 18 - 19 tuổi, nhìn đại hán trung niên, khẽ nâng khuôn mặt xinh đẹp, trong sóng mắt linh động, song đồng lại là màu tử sắc, quyến rũ lộng lẫy, miệng nhỏ vểnh lên, môi anh đào màu hồng nhạt, mái tóc tùy ý phiêu tán bên hông, thật cực kỳ khả ái, đủ để cho người hoa mắt thần mê, ngưỡng mộ khuynh tâm.

- Mấy năm nay nha đầu ngươi vẫn luôn sinh hoạt ở chỗ ngoại công, gần đây trở về mới tham gia khảo hạch, không nên coi thường mấy người bọn hắn, bọn họ rất mạnh.

Nam tử khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt thâm thúy, đối với cô gái trước mắt có thêm vài phần lòng tin.

Nữ tử đáng yêu hé miệng cười, sau đó lôi kéo cánh tay của nam tử trung niên nói:

- Cha, ngươi đang suy nghĩ gì đấy, là đang nhớ mẫu thân sao?

- Ngươi nha đầu này, người nhỏ mà ma mãnh, biết cái gì chứ.

Đại hán trung niên cười có chút đắng chát, đưa tay bóp chóp mũi của nàng, trong mắt lộ ra thương yêu, sau đó thần sắc trong mắt hơi động, nhìn nữ tử nói:

- Nói cho ngươi chuyện này, gần đây sư thúc công của ngươi lại dự định thu một đệ tử, thiên phú rất bất phàm.

- Sư thúc công lại muốn thu đồ, đây không phải đạp hư người sao.

Nghe vậy, đôi mắt đẹp của nữ tử nhíu lại, vô cùng kinh ngạc.

- Nha đầu ngươi a, sao nói chuyện như vậy, nếu như sư thúc công của ngươi biết, tuyệt đối sẽ tìm ngươi tính sổ.

Đại hán trung niên cười.

- Sư thúc công mới không nỡ tìm ta tính sổ đâu.

Nữ tử vểnh miệng nói:

- Sư thúc công thực muốn thu đồ, vậy để cho hắn thu đi, nếu như chọc sư thúc công không vui, sợ là cha cũng sẽ đau đầu.

- Hiện tại ta đã đau đầu rồi.

Đại hán trung niên cười khổ, sau đó nói:

- Trước nhìn kỹ hẵng nói đi.

- Được rồi, đừng nghĩ những chuyện tình đau đầu kia, đi dạo với con một chút a.

Nữ tử kéo đại hán trung niên làm nũng, mỉm cười, cũng đủ để cho người ái mộ.

. . .

Ba ngày đảo mắt liền qua, trên Thiên Vũ quảng trường, Dịch Hiên muốn cùng đệ tử Cổ Thanh Dương trưởng lão mới thu đánh một trận, còn có Đạo Khí trung phẩm, Đan Dược Vương phẩm Huyền Diệu cảnh làm tiền đặt cược, này không chỉ gây nên đệ tử trong tông chú ý, thậm chí đưa tới không ít Trưởng lão, Hộ pháp, Chấp sự… chú ý.

Ba ngày sau, sáng sớm vừa tới, quang mang ở chân trời tụ tập.

Tầng mây dày đặc phủ thiên không, sau đó quang mang phá vỡ tầng mây, để nó tràn ra vết nứt, từng đạo hồng quang chiếu rọi, sau đó sắc trời sáng choang.

Thiên Vũ quảng trường, diện tích bao la, bốn phía quần sơn liên miên, nằm trong một sơn cốc rộng lớn, sợ là san bằng không ít sơn phong ở xung quanh, mới có thể tạo ra được một quảng trường bát ngát như thế, đủ để dung nạp vạn thú, mênh mông vô bờ, khiến người ta nhịn không được chấn động.

Sáng sớm, trên Thiên Vũ quảng trường đã tụ lại không ít người, rậm rạp, náo nhiệt.

- Đỗ Thiếu Phủ kia rốt cuộc có lai lịch gì, cũng dám đánh với Dịch Hiên một trận.

- Có thể được Cổ Thanh Dương trưởng lão thu làm đệ tử, sợ là sẽ không đơn giản, có thể bố trí Phù Trận Lục Tinh Sơ Đăng cảnh, khẳng định thực lực không bình thường a.

- Bất quá Đỗ Thiếu Phủ kia thân là Trận Phù Sư, chỉ cần Dịch Hiên không cho hắn cơ hội, loại đơn đả độc đấu này, đối với Trận Phù Sư mà nói, tuyệt đối là vô cùng bất lợi.

- Chờ xem kết quả cuối cùng sẽ biết, ta ngược lại rất muốn nhìn xem, có thể được Cổ Thanh Dương trưởng lão thu làm đệ tử, đến tột cùng bất phàm như thế nào.

- Ta cảm giác sẽ không quá bất phàm a, nếu không cũng không đến mức bái Cổ Thanh Dương trưởng lão làm sư, tuy địa vị của Cổ Thanh Dương trưởng lão cao thượng, thế nhưng ở trong Cổ Thiên Tông, người nào không biết đệ tử của Cổ Thanh Dương trưởng lão, đây chính là. . .

Từng tiếng nghị luận truyền ra, làm cho Thiên Vũ quảng trường náo động ngất trời.

Bình thường trời vừa sáng, trên Thiên Vũ quảng trường đã có âm thanh giao thủ, hôm nay mọi người như có ăn ý, đều đang đợi hai người kia đăng tràng, hôm nay Dịch Hiên cùng Đỗ Thiếu Phủ trong truyền thuyết kia, mới là vai chính ở trên Thiên Vũ quảng trường.

Trên sơn phong an tĩnh, sáng sớm, bốn phía mây mù lượn quanh, chợt lộ núi đá, giống như Tiên cảnh.

- Hưu...hưu...

Một thanh niên tử bào nhìn như 17 - 18 tuổi, khuôn mặt cương nghị nhuệ khí, ánh mắt sáng sủa thâm thúy, thân ảnh nhảy lên xoay chuyển, trong tay ngưng kết từng đạo thủ ấn, ngón trỏ ngón giữa khép lại, họa xuất từng đạo kiếm quang, lấy chỉ thay kiếm, tựa hồ là đang tu luyện một bộ Kiếm pháp.

Từng đạo kiếm quang ở trên đầu ngón tay của Đỗ Thiếu Phủ ngưng tụ như ẩn như hiện, Huyền Khí ba động, kiếm quang lướt ra từng hình cung, tựa như một thanh trường kiếm đang thi triển Kiếm pháp.

Kiếm pháp này ba động, nhưng không mang theo bất kỳ khí tức gì, tựa hồ Huyền Khí khó sinh ra cộng minh.

- Không phải như vậy, giống như không đúng, không phải như vậy.

Thủ ấn thu liễm, Đỗ Thiếu Phủ yên tĩnh mà đứng, vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt ngây ngô thật lâu, như đang trầm tư cái gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)