Từng đạo công kích đụng vào bên ngoài phù trận, phong bạo năng lượng phù văn chói mắt kích xạ trời cao, phù văn tứ tán, hóa thành từng vòng gợn sóng năng lượng khuếch tán ra giữa không trung, sau đó dần biến mất.
Một màn như thế, cũng không duy trì liên tục quá lâu, nhưng cũng đã thu hút không ít thân ảnh tới, đều mang vẻ rung động nhìn phù trận lục tinh Sơ Đăng cảnh kinh khủng kia.
- Ngao ngao..
Hư ảnh Yêu Lang du động sau đó tiêu tan, tất cả lại yên ắng, bên trong không gian hỗn loạn, từng đạo thân ảnh cũng lập tức xuất hiện trong mắt không ít người vây xem xung quanh.
- Là Đồng Bảng Vũ Điền Dã.
- Còn có Trịnh Chí Châu và mấy người của Hổ Cứ Xã.
Mọi người đều kinh ngạc, lập tức có người nhận ra thân phận của Vũ Điền Dã và Trịnh Chí Châu.
- Phụt phụt phụt...
Cùng lúc thanh âm của mấy người xung quanh rơi xuống, cũng lập tức thấy ba mươi mấy người của Hổ Cứ Xã, cơ hồ là theo thực lực từ thấp đến cao, lần lượt trong miệng phun máu, sau đó từng bóng người đổ xuống mặt đất, cuối cùng là Trịnh Minh Châu, Trịnh Chí Châu, và cả Vũ Điền Dã.
Từng bóng người mềm nhũn nằm trên mặt đất, máu me đầm đìa, khuôn mặt trắng bệch, lộ ra vẻ kinh hãi, ngay cả bò đều không bò dậy nổi.
Chỉ có bọn họ lúc này mới rõ ràng nhất, hiện tại không chỉ là lục phủ ngũ tạng bị thương nặng, ngay cả tinh thần linh hồn cũng chịu thương tích không nhỏ, đây mới là điều nghiêm trọng nhất...
Đến lúc này, bọn họ mới biết được, hôm nay rốt cuộc là bọn họ đã trêu chọc một nhân vật như thế nào, Trận Phù sư lục tinh Sơ Đăng cảnh, sớm biết tu vi của đối phương, bọn họ nào dám đến tìm phiền toái, trốn còn không kịp.
- Trận Phù sư lục tinh Sơ Đăng cảnh...
Cố trưởng hữu khiếp sợ, vừa mới rồi hắn vẫn còn đứng cạnh Đỗ Thiếu Phủ, vẫn chưa khôi phục từ chấn động, nguyên bản còn tưởng rằng gặp xui xẻo rồi, không nghĩ tới cuối cùng lại xảy ra một màn này, tân sinh bên cạnh hắn này, dĩ nhiên là lại có thực lực khủng bố như thế.
- Chúng ta đi thôi...
Đỗ Thiếu Phủ nói với Cố trưởng hữu, không thèm để ý đến những người đang nằm mềm nhũn trên mặt đất, phất tay áo, chắp tay ra sau nghênh ngang mà đi, tin rằng sau một màn kinh sợ như vậy, sau này phiền phức có thể gặp phải trong Cổ Thiên Tông cũng sẽ ít đi rất nhiều.
Cố trưởng hữu nghe vậy, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đã đi xa, liền lập tức đuổi theo.
- Người nọ rốt cuộc là ai, tại sao ta chưa từng thấy qua...
- Có Trận Phù sư lục tinh Sơ Đăng cảnh mà sao ta lại chưa nghe nói bao giờ vậy?
Nhìn thanh niên vai vác tử sắc đại kiếm rời đi, tiếng nghị luận bốn phía lập tức truyền ra, nhao nhao suy đoán về thân phận của thiếu niên kia.
Với tuổi tác của tử bào thiếu niên kia, là Trận Phù sư lục tinh Sơ Đăng cảnh, e là trong tất cả những người trẻ tuổi trong Cổ Thiên Tông cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Đỗ sư huynh, không nghĩ tới ngươi không chỉ là Linh Phù sư lục tinh mà còn là Trận Phù sư.
- Đỗ sư huynh, ngươi tu luyện thế nào mà khủng bố vậy, thật không thể tưởng tượng nổi!
- Đỗ sư huynh, ngươi sao lại tới Cổ Thiên Tông vậy?
Dọc đường đi, Cố trưởng hữu đều trong khiếp sợ hỏi Đỗ Thiếu Phủ không ít vấn đề, chỉ là Đỗ Thiếu Phủ cũng không trả lời câu nào, cuối cùng cũng chỉ có thể liên tục hỏi thôi, nhưng ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ đã vô cùng sùng bái, thậm chí đã gọi Đỗ Thiếu Phủ là sư huynh rồi, trong cùng thế hệ, thực lực mạnh hơn sẽ có vai vế lớn hơn, thông thường đều là như thế, trừ phi là có tình huống đặc biệt gì khác.
- Đỗ sư huynh, phía trước chính là Thiên Mục Phong rồi, ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây thôi, đi thêm về phía trước chính là khu vực của đệ tử nội tông, đệ tử nội tông có thể tùy tiện đi vào khu vực của đệ tử ngoại tông, nhưng đệ tử ngoại tông lại không thể tiến nhập khu vực của đệ tử nội tông được, nếu không sẽ bị phạt nặng.
Cố trưởng hữu chỉ về ngọn núi khổng lồ đằng trước, nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Đa tạ.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười.
- Đây là khu vực của đệ tử nội tông, lẽ nào ngươi vẫn muốn đi vào sao?
Cố trưởng hữu tựa hồ vừa nghĩ ra thân phận của Đỗ Thiếu Phủ cũng là đệ tử ngoại tông.
- Là có người gọi ta tới, cũng không có vấn đề gì đâu.
Đỗ Thiếu Phủ đáp.
- Vậy sao...
Ánh mắt Cố trưởng hữu khẽ chuyển, thầm nghĩ, trong tông Đỗ Thiếu Phủ chắc là có địa vị và chỗ dựa vững chắc, bằng không sao có thể tiến nhập vào trong tông lúc này, còn dám trực tiếp đánh trọng thương đám người Vũ Điền Dã.
Sau đó, Cố trưởng hữu cũng không nghĩ nhiều nữa, cáo từ rời đi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Cố trưởng hữu rời đi, rồi tiếp tục đi dọc theo đường đá về phía trước, gặp được một vài thanh niên nam nữ họp thành đội đi qua, giống như là đang thi hành nhiệm vụ gì, nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ lạ mặt, đều muốn kiểm tra một phen.
Mà khi Đỗ Thiếu Phủ nói là Trưởng lão Cổ Thanh Dương gọi hắn đến Thiên Mục Phong, mấy người này dù là gương mặt hoài nghi nhưng cũng không ngăn cản, lập tức để hắn đi.
Thậm chí là Đỗ Thiếu Phủ còn được nói cho rằng nếu như nhận mệnh lệnh của Trưởng lão đi làm chuyện gì, trong tông cũng có thể phi hành, đệ tử ngoại tông thì không để bay khắp nơi trong tông được, còn đệ tử nội tông thì không phải chịu hạn chế này.
Có người chỉ đường, Đỗ Thiếu Phủ càng thuận lợi nhanh chóng tới được Thiên Mục Phong.
Đó là một ngọn núi khổng lồ, xung quanh an tĩnh, trên ngọn núi mơ hồ có thể thấy được không ít kiến trúc ẩn dưới vẻ xanh ngắt.
Khi Đỗ Thiếu Phủ lên đến đỉnh núi cũng đã là hoàng hôn.
Mặt trời chiều hạ xuống phía tây, một mảnh tà dương chiếu vào ngọn núi, tạo nên vẻ đơn giản thanh nhã, lại lộ ra khí tức cổ xưa.
Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện ở bên ngoài đình viện, đang đánh giá tòa đình viện thanh nhã này thì một đạo thân ảnh đã lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt Đỗ Thiếu Phủ.
Đó là một lão giả bộ dáng khoảng lục tuần, mặc tố bào, di chuyển vô thanh vô thức.
- Vũ Hoàng cảnh...
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy lão giả này, cũng không khỏi nhíu mày, khí tức trên người lão giả này không dưới phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang, tuyệt đối là đã có tu vi Vũ Hoàng cảnh.
- Ngươi là ai, đến Thiên Mục Phong có việc gì thế?
Lão giả cũng đang quan sát Đỗ Thiếu Phủ, nhưng lại không phát giác được tu vi cụ thể của hắn, ánh mắt đang lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đệ tử Đỗ Thiếu Phủ, là sư phụ Cổ Thanh Dương Trưởng lão gọi ta tới đây.
Đỗ Thiếu Phủ hành lễ đáp.
- Thì ra ngươi là tiểu sư đệ.
Lão giả nghe vậy, nhất thời có phần biến sắc, sau đó lộ ra ý cười, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Chúng ta vẫn luôn suy đoán, sư phụ từ lúc nào đã thu cho chúng ta một tiểu sư đệ, xem ra chính là ngươi rồi, sư phụ đâu, lão nhân gia người đã trở về rồi sao?
- Sư phụ hình như là đi tìm Tông chủ rồi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn lão giả trước mắt, có phần nghi hoặc hỏi:
- Huynh là?
Lão giả cười, nói:
- Ta tên là Vu Vạn Lý, là Tam sư huynh của ngươi, ngoài ra ngươi còn có một sư tỷ và ba sư huynh nữa, chỉ là hiện tại bọn họ cũng không ở trong tông, về sau có cơ hội sẽ giới thiệu cho ngươi gặp mặt.
- Diện kiến Tam sư huynh.
Thật ra Đỗ Thiếu Phủ ở trong lòng đã đoán được phần nào thân phận của đối phương, nhưng hắn cũng không nghĩ tới, vị Tam sư huynh này của mình lại trông như vậy, thoạt nhìn cũng không còn trẻ.
- Không cần khách khí, sư phụ vẫn chưa về, ngươi vào trong nghỉ ngơi trước đi, nhân tiện ta cũng giúp ngươi làm quen với nơi này một chút.
Lão giả rất nhiệt tình, như một người đại ca hiền lành, mang theo Đỗ Thiếu Phủ đi khắp nơi trong ngoài Thiên Mục Phong giới thiệu.
Từ trong miệng Tam sư huynh Vu Vạn Lý, Đỗ Thiếu Phủ biết được Thiên Mục Phong chính là địa bàn của sư phụ Cổ Thanh Dương, từ trong khẩu khí, Đỗ Thiếu Phủ cũng không khó biết được địa vị trong tông của sư phụ cũng không thấp.
Vu Vạn Lý có chút ngạc nhiên, không biết Đỗ Thiếu Phủ được sư phụ thu làm môn hạ như thế nào, Đỗ Thiếu Phủ cũng không biết trả lời ra sao, chỉ có thể nói đại khái một lượt, dĩ nhiên là cũng không nói gì về chuyện bên trong khu vực khảo hạch, khiến Vu Vạn Lý có phần ngoài ý muốn, nhưng cũng không có hỏi thêm nữa.
Màn đêm từng bước phủ xuống, sư phụ Cổ Thanh Dương vẫn chưa về, dưới sự an bài của Vu Vạn Lý, Đỗ Thiếu Phủ cũng tạm thời có một gian tử phòng thanh tịnh để đặt chân.
Mặc dù gian phòng rõ ràng là đã lâu không có ai ở, nhưng vẫn vô cùng sạch sẽ.
Ánh trăng bao phủ trên Thiên Mục Phong, mây mù lượn quanh bốn phía, đẹp tựa tiên cảnh.
Đỗ Thiếu Phủ đứng ở trên đỉnh núi, nhìn vầng minh nguyệt, nghĩ lại những chuyện phát sinh gần đây, thật lâu sau đó thì thào:
- Cha, mẹ, Thiếu Cảnh, Tiểu Thanh, Tiểu Yêu, Tiểu Hổ,...
Đến tận khuya Đỗ Thiếu Phủ mới trở về phòng, ngồi xếp bằng ở trên giường.
Lần này hắn tiến nhập Cổ Thiên Tông, một trong chín đại thế lực của Trung Châu, đây chính là cơ hội của hắn, nhất định phải nhanh chóng trở thành một cường giả chân chính!
Sau khi Đỗ Thiếu Phủ ngưng kết thủ ấn, bắt đầu thổ nạp, quanh thân hiện lên một vòng bạch sắc quang mang nhàn nhạt, quang mang ngày càng chói mắt, cuối cùng tựa như là bạch sắc thần mang, bao bọc Đỗ Thiếu Phủ vào bên trong.
Ngày hôm sau, khi tia nắng ban mai ban đầu buông xuống, quần sơn như ẩn như hiện, dưới bầu trời trắng trong, hồng nhật dần nhô lên, từng ngọn nham bích, tiễu thạch được nhuộm vẻ xích hồng, đặc biệt tráng lệ.
- Hô...
Thở ra một ngụm trọc khí, Đỗ Thiếu Phủ thu liễm thủ ấn, ngừng thổ nạp, cảm giác lực lượng tinh thần ở nê hoàn cung trong não hải ngày càng ngưng thật hồn hậu, dưới công hiệu của thần bí tàn thiên công pháp kia, dường như khiến tu vi Linh Phù sư lại có dấu hiệu đột phá.
Chẳng qua loại dấu hiệu đột phá này, giống như là bởi vì Vũ đạo đang tạm thời đình trệ nên chịu một chút ảnh hưởng, vẫn chưa đột phá được.