Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 588: Trực tiếp đánh bay

Chương Trước Chương Tiếp

Ba!

Một dao động huyền khí lan ra, khí tức bá đạo khiếp người, sau đó là một tiếng tát tai vang lên.

Trịnh Minh Châu mới vừa rồi còn đang vui mừng hớn hở, lập tức cảm giác được trên mặt mình nóng hừng hực, giống như bị bàn ủi dán lên vậy.

Cũng trong khoảnh khắc này, Trịnh Minh Châu thậm chí còn cảm thấy má trái của mình đã bị đập vỡ, một cỗ sức mạnh to lớn giống như sấm đánh lên mặt.

- Phốc phốc...

Răng lung lay, máu tươi và răng cùng phun ra, Trịnh Minh Châu còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm, thì thân thể đang bay ngang ra ngoài, giống như diều đứt dây vậy. Thân thể bay xa cả mười mấy trượng, sau đó nặng nề nện xuống quảng trường, khiến mặt đất run rẩy.

- A....

Thời điểm Trịnh Minh Châu tiếp xúc với mặt đất, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, khóe miệng máu tươi đầm đìa, nửa bên mặt đã sưng vù giống như đầu heo, khuôn mặt vốn phì nộn đầy thịt, lúc này sưng lên thật giống như một cái bánh bao siêu cấp lớn.

Chung quanh đột nhiên yên tĩnh, dường như tiếng kim rơi cũng nghe thấy.

Tất cả thanh niên nam nữ chung quanh, bao gồm cả Chu Oánh Nhi mới vừa đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Đối mặt với Trịnh Minh Châu tu vi Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh, thanh niên áo bào tím kia cũng chỉ đơn giản giơ tay lên tát một cái, đã có thể đánh bay Trịnh Minh Châu.

Một cái tát, tát bay Trịnh Minh Châu, đơn giản, gọn gàng.

Thân là đệ tử Cổ Thiên Tông, có ai lại là hạng người đơn giản, dù bọn họ không phải là đệ tử nội tông, thì ở bên ngoài cũng phải có thực lực mới tồn tại được. Đương nhiên ai cũng hiểu rõ, có thể một tát đánh bay Trịnh Minh Châu, thì cần thực lực rất mạnh.

Muốn làm được tới trình độ như vậy, tuyệt đối không chỉ mạnh hơn Trịnh Minh Châu một chút đâu, sợ rằng cho dù là Vũ Hầu Viên Mãn cảnh đỉnh phong, cũng khó có thể làm được như vậy.

Mà bây giờ, thanh niên áo bào tím kia lại làm được, còn làm tới phong khinh vân đạm, gọn gàng lưu loát.

Trịnh Minh Châu bò dậy, bưng lên nửa bên mặt, khuôn mặt sưng vù gần như không nhìn thấy con mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhưng ngay sau đó lại là oán hận oán độc nhiều hơn.

Tâm tình Trịnh Minh Châu lúc này so với lúc trước, quả thực là từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Trịnh Minh Châu vốn còn muốn ra mặt với mỹ nhân, lại không ngờ rằng tự rước lấy một lần sỉ nhục to lớn, mọi thứ đều bị phá hủy, sao có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ.

- Tiểu tử, ngươi chờ đấy cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ đấy...

Oán hận nói xong, Trịnh Minh Châu bụm mặt heo, miệng đầy máu tươi, tung người rời khỏi.

Còn về việc động thủ, Trịnh Minh Châu hiện tại đương nhiên không dám, sinh lòng oán hận không có nghĩ gã là tên ngốc. Đối phương có thể một tát đánh bay gã, thực lực đã bày ở nơi đó, bản thân có động thủ nữa cũng chỉ là tự rước lấy nhục.

Thấy Trịnh Minh Châu trực tiếp rời đi, mười mấy thanh niên của Hùng Cứ xã làm sao còn dám lưu lại, lập tức rối rít lui về phía sau, tự mình rời đi.

Bọn hắn rất sợ thanh niên áo bào tím kia tâm tình không tốt, lại cho mỗi người một cái tát nữa.

Chu Oánh Nhi không biết là sợ hãi hay là chấn động, ánh mắt có chút đờ đẫn.

Đỗ Thiếu Phủ không để ý đến ánh mắt kinh ngạc xung quanh, đi tới ô cửa sổ chỗ tông vụ, nói với thanh niên hai mươi tuổi kia:

- Ta là đệ tử mới, tới nhận huy hiệu và tông bài.

Thanh niên hai mươi tuổi bên trong cửa sổ kia nhìn Đỗ Thiếu Phủ, qua một khoảng kinh hãi mới hoàn hồn lại, lập tức hỏi Đỗ Thiếu Phủ:

- Ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi, tu vũ giả hay là linh phù sư. Nếu là tu vũ giả sau này mỗi tháng sẽ nhận đan dược và đồ dùng tăng cường huyền khí, còn linh phù sư thì nhận đan dược và các loại đồ dùng tăng cường tinh thần linh hồn lực.

Chuyện mà tông vụ phụ trách cũng không bao gồm việc tra hỏi cặn kẽ, mặc dù trong tông lúc này không có thu nhận đệ tử mới khiến cho thanh niên này có chút kỳ quái, vì sao lúc này lại có người tới nhận tông bài và huy hiệu.

Nhưng nếu người đã ở trong tông, đương nhiên là có nguyên nhân, chuyện này cũng không thuộc quyền quản lý của thanh niên này, đương nhiên không cần thiết phải hỏi sâu, tránh việc vạn nhất đắc tội người nào sau lưng thì sẽ không tốt.

Có thể vào tông lúc này, có lẽ phải có quan hệ với một số người trong tông mới vào được.

- Ta tên là Đỗ Thiếu Phủ, vẫn chưa tới mười tám tuổi, linh phù sư.

Đỗ Thiếu Phủ nhướn mày rồi đáp, nếu phải lựa chọn giữa tu vũ giả và linh phù sư, lựa chọn sau là nhận được các loại đan dược và đồ dùng tăng cường tinh thần linh hồn lực, Đỗ Thiếu Phủ đương nhiên không chút do dự lựa chọn linh phù sư.

Đỗ Thiếu Phủ vốn còn muốn nói mình không chỉ là linh phù sư còn là tu vũ giả, nhưng lời tới khóe miệng đã nuốt trở lại, cảm giác như làm cao quá cũng không tốt lắm.

Nghe thấy câu trả lời của Đỗ Thiếu Phủ, thanh niên kia cũng rất là bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ lần nữa, mới vừa rồi khí thế một tát đánh bay Trịnh Minh Châu kia có chút không giống như linh phù sư đâu.

- Được rồi, hồ sơ cá nhân của ngươi đã được đăng ký, đây là huy hiệu và tông bài, tự ngươi nhỏ máu bố trí tinh thần linh hồn lực là có thể kích hoạt, không biết có thể tìm sư huynh sư tỷ hỏi là được.

Thanh niên nói xong thì đưa ra một khối huy hiệu Cổ Thiên Tông và một mảnh ngọc bài cổ kính, trên đó còn lóe lên bí văn, hiện lên vẻ sáng bóng nhu hòa.

- Đa tạ.

Đỗ Thiếu Phủ nhận huy hiệu và tông bài thu vào trong ngực, sau đó xoay người, ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng hỏi một thanh niên trong đám người đứng sau lưng:

- Xin hỏi Thiên Mục Phong đi hướng nào vậy?

Thanh niên kia tuổi tầm hai mươi, vóc người gầy yếu, đầu cũng không cao, bộ dáng bên ngoài có chút vàng vọt gầy gò.

Nếu không phải người tu luyện tới mức nhất định thì cũng không cần ăn gì nữa, thì sẽ có người hoài nghi cho rằng y bị Cổ Thiên Tông ngược đãi, ăn không đủ no.

Thanh niên nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trên khuôn mặt gầy gò có hai con ngươi trong suốt hiện lên chút dao động, sau đó ý cười đầy mặt, hận không thể kéo lên một ít quan hệ với Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Vị sư đệ mới này, ngươi không biết đi Thiên Mục Phong thế nào sao, ta mang ngươi đi nha.

- Không phải ngươi còn muốn xếp hạng nhận đồ dùng trong tông sao?

Đỗ Thiếu Phủ nghi ngờ, sau khi mình đi thì sẽ lập tức đến lượt người này.

Thanh niên gầy yếu kia rất nhiệt tình, kéo tay Đỗ Thiếu Phủ rời đi nói:

- Không sao cả, ngày mai ta tới cũng được, ta mang ngươi đi Thiên Mục Phong trước đã.

Đỗ Thiếu Phủ cũng không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là đi theo bên cạnh thanh niên gầy yếu này.

Chu Oánh Nhi ngơ ngác đứng tại chỗ, từ sau lưng mấy người thanh niên nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ, toàn thân có chút run rẩy.

- Hóa ra hắn tên là Đỗ Thiếu Phủ, là linh phù sư.

- Còn chưa tới mười tám tuổi đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, thật là không tưởng tượng nổi, có lẽ có thể so sánh với mấy người trong nội tông kia rồi.

Nhìn bóng dáng thanh niên sau lưng vác một thanh kiếm lớn rời đi, thật lâu sau Chu Oánh Nhi mới lấy lại hồn, trong mắt lóe lên tia hàn ý, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ, nói nhỏ:

- Ngươi dám làm vậy với ta, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi. Sẽ có một ngày, ngươi hối hận không kịp!

Trong Cổ Thiên Tông, dưới sự dẫn đường nhiệt tình của thanh niên gầy yếu, Đỗ Thiếu Phủ đi tới Thiên Mục Phong, dọc đường đi được thanh niên gầy yếu giới thiệu, Đỗ Thiếu Phủ cũng coi như là hiểu thêm không ít về Cổ Thiên Tông.

Từ chỗ thanh niên gầy yếu, Đỗ Thiếu Phủ biết được tên y là Cố Trường Hữu, trong tông còn có biệt hiệu là "khỉ ốm", cũng là linh phù sư, chỉ là chủ tu dược phù sư, phụ tu khí phù sư.

Nhưng không biết nguyên nhân là gì, Cố Trường Hữu này lại không trên không dưới, mặc dù là dược phù sư nhưng trên phương diện luyện đan lại không có quá nhiều thành tựu, tới bây giờ đã là Huyền Diệu Ngũ Tinh, nhưng ngay cả khi luyện chế đan dược linh phẩm Sơ Đăng cảnh cũng thường xuyên xuất hiện sai lầm.

Nếu không phải bởi vì thân phận linh phù sư, có lẽ ngay cả đệ tử ngoại tông của Cổ Thiên Tông, y cũng không được làm.

Theo giới thiệu của Cố Trường Hữu, Đỗ Thiếu Phủ biết trong Cổ Thiên Tông đại khái chia làm hai khu vực, khu vực nội tông và khu vực ngoại tông.

Đệ tử ngoại tông của Cổ Thiên Tông là vô số, trải rộng khắp các địa phương ở Trung Châu, mà ở những địa phương Cổ Thiên Tông tự mình cai quản thì đương nhiên nhiều hơn.

Nhưng đám đệ tử ngoại tông trẻ tuổi ở lại bên trong tông thì lại là ít đến không thể ít hơn, cộng lại chỉ có chừng mười vạn.

Con số mười vạn này thời điểm Đỗ Thiếu Phủ nghe được cũng nghẹn họng đứng hình.

Bất kỳ một đệ tử ngoại tông nào ra ngoại giới cũng là thiên tài, mà trong Cổ Thiên Tông lại có nhiều thiên tài như vậy.

Nhưng đệ tử nội tông thì lại ít hơn rất nhiều. Mỗi một năm Cổ Thiên Tông sẽ lựa chọn trong một số đệ tử ngoại tông trở thành đệ tử nội tông. Cổ Thiên Tông có tổng cộng tám sân khảo hạch, mỗi một sân khảo hạch, một lần sẽ chọn không quá một trăm người trở thành đệ tử nội tông.

Những người có thành tích đặc biệt ưu tú kia sẽ được cường giả và trưởng lão trong tông thu vào nội môn trọng điểm đào tạo.

Nhưng cho dù là vậy, mỗi một năm trong số hơn mười vạn đệ tử ngoại tông kai cũng chí có không tới tám trăm người có thể có cơ hội trở thành đệ tử nội tông, ngay cả một phần trăm cơ hội cũng không có, đủ chứng minh trình độ khó khăn của nó.

Mà đệ tử ngoại tông, cả đời chỉ có hai cơ hội có thể tham gia khảo hạch, sau hai lần đó, thì gần như là vĩnh viễn không thể trở thành đệ tử nội tông.

- Đỗ Thiếu Phủ sư đệ, hôm nay người ngươi đánh là người của Hùng Cứ xã, sau này ngươi phải cẩn thận một chút, người của Hùng Cứ xã cũng không dễ trêu, chắc chắc sẽ không từ bỏ ý đồ.

Cố Trường Hữu vừa giới thiệu tình hình trong tông, vừa nhắc nhở Đỗ Thiếu Phủ phải chú ý đề phòng đám người Hùng Cứ xã kia.

- Hùng Cứ xã có lai lịch gì, rất mạnh sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)