Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 587: Nước hoa quá nồng

Chương Trước Chương Tiếp

Sắc mặt thanh niên mập mạp được mọi người vây quanh lúc này cũng trở nên khó chịu, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ.

- Trịnh sư huynh, xong chưa?

Nhưng vào lúc này, một tiếng nói nhu mì tới tê dại truyền tới, sau đó ở phía sau mọi người, một nữ nhân từ từ đi tới.

Nữ nhân này bộ dạng hai mươi tuổi, khuôn mặt hết sức xinh đẹp, da trắng, đôi mắt nhỏ dài, có một loại đẹp cổ điển của phương đông.

Nữ nhân này mặc váy dài, khí chất không tầm thường, bước đi đón gió, đường cong lồi lõm lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt, đi tới sau lưng đám thanh niên.

- Oánh sư muội, xong ngay giờ đây, chỉ là gặp phải một tên không có mắt, chờ thêm một chút nữa là được rồi.

Thanh niên mập mạp thấy nữ nhân đó đi tới, sắc mặt âm trầm lập tức biến thành ý cười thân thiện.

- Chắc không, ta không có nhiều thời gian đâu, mỗi tháng tông môn phát đồ cũng không phải quá nhiều, ta cũng không coi vào đâu, tài nguyên tu luyện mà anh họ đưa ta đã đủ dùng rồi. Chỉ là ta vẫn là đệ tử Cổ Thiên Tông, đương nhiên không thể ngoại lệ, cũng cần tới chỗ tông vụ nhận đồ dùng hàng ngày.

Giọng nói êm ái của cô gái vang lên khiến cho người nghe tê dại, không ít thanh niên chung quanh ánh mắt đều sáng lên, nhưng không dám nhìn thẳng quá rõ ràng.

- Oánh sư muội, giao cho ta là được, xong ngay đây.

Thanh niên mập mạp nghe vậy lập tức gật đầu, bộ dạng vô cùng lấy lòng, sau đó hơi cúi đầu làm một thế vá thanh niên Hoa phục mới mắng Đỗ Thiếu Phủ lúc trước, hàn ý lóe qua trong mắt.

- Tiểu tử, cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu còn không cút, đừng trách ta không khách khí với ngươi!

Thanh niên mắng Đỗ Thiếu Phủ lúc trước lại quát to, khí tức quanh thân dao động, rất có dấu hiệu, nếu Đỗ Thiếu Phủ không nghe lời sẽ lập tức động thủ.

- Ta, xếp hàng đi!

Đỗ Thiếu Phủ vẫn nhàn nhạt nói.

- Tiểu tử, ngươi...

Thanh niên tức giận, ánh mắt toát ra hàn ý, đang muốn động thủ, một tiếng nũng nịu truyền đến:

- Chờ đã, đều là đồng môn, cũng đừng khi dễ vị sư đệ này.

Tiếng nói nũng nịu đó chính là của cô gái xinh đẹp kia, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, cuối cùng hình như nhận ra tình hình là do Đỗ Thiếu Phủ, dung nhan khẽ mỉm cười, từ từ tiến lên, váy dài đong đưa, mùi thơm thoang thoảng truyền tới. Nàng đi tới trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, yêu kiều cười một tiếng nói:

- Vị niên đệ này, ta không có nhiều thời gian, chi bằng ta cho ngươi một viên đan dược linh phẩm, ngươi để cho ta lấy đồ dùng trong tông trước được không?

Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp một chút, ánh mắt liếc nhìn một đám thanh niên sau lưng, lắc đầu nói:

- Thứ nhất, ta không tính nhường ngươi, tự ngươi đi xếp hàng đi. Nếu ta nhường cho ngươi, thì không công bằng đối với những người xếp hàng phía sau.

- Người này mặc dù có chút ngu, nhưng thật có cá tính.

Người xếp hàng sau lưng Đỗ Thiếu Phủ không ít, thấy có người xen ngang nhưng đều giận mà không dám nói gì, lúc này nghe vậy, tất cả đều tán thưởng Đỗ Thiếu Phủ, nhưng trong sự tán thưởng này cũng có chút tiếc nuối.

- Thứ hai, mùi nước hoa trên người ngươi quá đậm, có thể cách xa ta một chút không, ta ngửi có chút không thoải mái, sẽ hắt hơi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn cô gái kia nghiêm túc nói, không có một chút ý đùa giỡn nào.

Chỉ là lời Đỗ Thiếu Phủ vừa nói xong, không chỉ có không ít ánh mắt xung quanh trợn lên, mà sắc mặt cô gái kia cũng lập tức cương cứng, trong đôi mắt như có gì đó dao động.

Chu Oánh Nhi nàng ở trong Cổ Thiên Tông, không nói đến núi dựa sau lưng nàng, chỉ vì trong tông nam nhiều nữ ít, sắc đẹp của nàng mặc dù không có cách nào so sánh với mấy người kia, nhưng cũng tuyệt đối thuộc hàng thượng thừa, mỗi ngày đều có đông đảo thanh niên vây quanh người nàng, ai nấy đều cam tâm làm trâu làm ngựa, chỉ vì lấy được một tiếng cười của nàng.

Thậm chí, vì có thể theo đuổi được nàng, mà nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào.

Huống chi, nói đến núi dựa sau lưng Chu Oánh Nhi nàng có thể bảo đảm cho nàng vô sự, dù cho nàng hoành hành trong cả cái Cổ Thiên Tông, chứ đừng nói đến đám đệ tử ngoại tông trước mắt đây.

Nhưng bây giờ, một tên thanh niên không ai biết đến ở trước mặt nàng, cho dù nàng đã chủ động tỏ ý xuống nước, vẫn không chút để tâm tới nàng, thậm chí còn bảo nàng cách xa một chút. Đừng nói trong Cổ Thiên Tông, từ bé tới lớn, còn chưa có ai dám nói lời như vậy với nàng.

Giờ phút này, Chu Oánh Nhi giống như bị chịu một đả kích lớn, đứng thừ người ra, trong mắt bắt đầu xông lên từng tia oán hận.

- Tiểu tử, ngươi đây là tìm đánh!

Thanh niên Hoa phục mắng Đỗ Thiếu Phủ lúc đầu bây giờ đã không còn cách nào áp chế tính khí nữa. Người đẹp trước mặt, hiếm khi có một cơ hội ra mặt, vốn đã khó chịu với thanh niên mặc áo bào tím kia, gã lập tức thúc giục huyền khí, ánh mắt bốc lửa, nắm một quả đấm lập tức đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.

Không ít người xung quanh cảm thấy tiếc thay cho Đỗ Thiếu Phủ, nhưng lúc này không có ai dám trêu chọc nhóm người này, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, chờ đợi cảnh thanh niên áo bào tím kia bị thu thập.

Trong tông, có lẽ sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng nằm giường mấy tháng vẫn là có khả năng.

- A...

Trong sự tiếc nuối của những người xung quanh, thì có một tiếng hét thảm vang lên. Tiếng hét thảm thiết khiến cho bốn phía lập tức yên tĩnh lại.

Sau đó, mọi người lại thấy chính thanh niên mặc Hoa phục mới vừa ra tay nằm lăn trên mặt đất, không ngừng kêu rên đau đớn, ôm lấy cái tay mới vừa đấm ra. Không ai biết chuyện gì xảy ra.

- A... Xương ta, xương vỡ rồi, đau chết ta...

Thanh niên Hoa phục kia kêu la thảm thiết, tiếng kêu vang vọng khiến mọi người hiểu ra nguyên nhân, hóa ra xương bàn tay thanh niên kia đã nát bấy.

Chiu chiu...

Chỉ một thoáng, toàn bộ ánh mắt xung quanh nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ.

Không có ai thấy được thanh niên áo bào tím vừa rồi ra tay như thế nào, thậm chí không có ai thấy thanh niên áo bào tím kia ra tay, xương tay của thanh niên Hoa phục đã nát bấy. Chuyện này quá chấn động, khó trách dám cản Hùng Cứ xã, hóa ra cũng có mấy phần bản lĩnh.

Cô gái xinh đẹp kia lúc này cũng lộ ra ánh mắt khiếp sợ. Kết quả như vậy, lúc trước nàng cũng không có ngờ tới.

- Đậu xanh rau má, đừng tưởng ta mới tới thì bắt nạt ta!

Đỗ Thiếu Phủ đưa mắt nhìn xung quanh, lại không thèm nhìn thanh niên Hoa phục đang kêu rên đau đớn lấy một cái. Một người vừa mới miễn cưỡng đột phá lên Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh, đương nhiên là không chịu nổi một kích của hắn.

Lúc này Đỗ Thiếu Phủ không có nóng nảy, bản thân tuân thủ xếp hàng để đổi lấy huy hiệu và tông bài, ai ngờ lại bị người tới bắt nạt. Sư phụ Thanh Dương trưởng lão đã dặn mình đừng để bị người bắt nạt.

- Tiểu tử này là người mới tới sao, chẳng lẽ trong tông lại bắt đầu chiêu thu đệ tử mới rồi sao?

- Không có nghe nói trong tông chúng ta có thu nhận đệ tử mới mà?

- Ra tay còn đủ ngoan độc, xương vỡ vụn, cho dù không phải phế hẳn, nhưng muốn khôi phục cũng quá khó khăn, kể cả may mắn khôi phục được, cái tay kia sau này cũng yếu đi rất nhiều.

Tiếng nghị luận khe khẽ vang lên khắp nên, nhìn thanh niên có chút tao nhã lịch sự nhưng ra tay đủ ngoan độc, sạch sẽ lưu loát, không chút dông dài.

- Mới tới, mới tới.

Cách đó không xa, thanh niên mập mạp đang còn chìm trong khiếp sợ, cũng may có người vây quanh. Gã đưa mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nhìn cô gái xinh đẹp - Chu Oánh Nhi, đây là nữ tử mà không biết bao nhiêu người trong tông môn đuổi theo như vịt. Thanh niên áo bào tím kia hẳn là có chút thực lực, nhưng nếu là mới tới, vậy đương nhiên là không có núi dựa, nên không cần cố kỵ gì cả.

Trịnh Minh Châu hắn mặc dù lần này không thông qua khảo hạch trở nên đệ tử nội tông, nhưng cũng chỉ cách một khoảng nữa thôi, thiếu một chút vận khí tốt là qua rồi. Tu vi gã cũng là Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh, đương nhiên gã không tin mình không cách nào làm gì được tiểu tử kia.

Khi thấy Chu Oánh Nhi đờ người, trong mắt có khiếp sợ lại có oán hận, trên khuôn mặt đầy thịt của Trịnh Minh Châu đột nhiên hiện lên nụ cười, gã biết cơ hội của gã tới rồi, giống như là đột nhiên tìm được cơ hội đi vào lòng Chu Oánh Nhi.

- Tiểu tử, dám động vào người của Hùng Cứ xã ta, dám làm Chu Oánh Nhi sư muội mất mặt, ngươi đây là tự tìm đường chết!

Trịnh Minh Châu đi dần về phía Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt phì nộn cười tới vặn vẹo, cũng vì vậy mà suýt chút nữa không thấy mắt đâu. Thần thái kia, biểu tình kia, giống như đã thấy trước hình ảnh Đỗ Thiếu Phủ sẽ quỳ xuống đất cầu xin gã tha thứ vậy.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Trịnh Minh Châu kia.

- Tiểu tử ngu dốt, ngươi còn dám trừng ta. Mới tiến vào tông môn sao, vậy hãy để cho ta dậy ngươi làm thế nào tôn kính sư huynh, dạy cho ngươi cách làm ngươi. Hôm nay mà không dạy dỗ ngươi đàng hoàng, ngươi còn cho rằng Hùng Cứ xã ta ăn chay!

Thấy Đỗ Thiếu Phủ nhìn mình, thanh niên mập mạp càng thêm lớn tiếng, đây là cơ hội tốt để nổi tiếng trước mặt Chu Oánh Nhi, sao gã có thể bỏ qua được chứ.

Giờ phút này, Trịnh Minh Châu hình như đã tưởng tượng ra hình ảnh sau này không lâu, Chu Oánh Nhi đã nằm trong ngực gã, hoa tiền nguyệt hạ, khiến cho tất cả mọi người phải hâm mộ mà nhìn. Thậm chí gã còn tưởng tượng ra thân thể mập mạp của mình đang đè lên trên thân thể trắng nõn nhu mì kia...

- Ha ha, tiểu tử không biết sống chết.

Mười mấy thanh niên vốn vẫn vây quanh Trịnh Minh Châu, lúc này cũng lập tức cười rộ lên.

- Tiểu tử, hôm nay ta muốn ngươi ngay cả cơ hội dập đầu nhận sai cũng không có. Dám coi thường Hùng Cứ xã ta, dám trêu chọc Chu Oánh Nhi sư muội, ngươi là chán sống rồi!

Trịnh Minh Châu nghe tiếng cười rộ xung quanh, càng trở nên kiêu căng. Gần đây không có thông qua khảo hạch thăng làm đệ tử nội môn, tâm tình gã có chút không tốt lắm, nhưng bây giờ, suy nghĩ tới tương lai tốt đẹp, khói mù trong lòng lập tức bay hết, đã rất lâu rồi không được vui vẻ như thế nào.

Chỉ là loại chuyện vui vẻ này, thật ra thì rất huyền ảo. Tục ngữ có câu, nhạc cực sinh bi...

Trịnh Minh Châu bây giờ chính là tình huống như vậy.

Vui vẻ, Trịnh Minh Châu bây giờ thật vui vẻ, nhưng lúc này, gã thấy thanh niên áo bào tím cách đó không xa giơ tay lên một cái.

Thanh niên áo bào tím đó chỉ giơ tay lên, không có bất kỳ một động tác dư thừa nào, chỉ là giơ tay, đơn giản, lưu loát.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)