Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 586: Tông vụ phiền toái

Chương Trước Chương Tiếp

Viu!

Cự kiếm thu nhỏ lại, sau đó trở về bên trong vỏ kiếm sau lưng Cổ Thanh Dương trưởng lão, khiến cho Đỗ Thiếu Phủ cũng có chút tò mò, nhưng sau đó hắn chuyển mắt nhìn xung quanh thì lại là kinh ngạc.

Xung quanh đây núi nón trùng điệp, quảng trường này lại là một ngọn núi bị cắt đỉnh tạo thành.

Trước quảng trường chính là một cái cầu treo dài khoảng trên trăm trượng, được phủ kín ván gỗ, nối liền với một ngọn núi.

Đỉnh núi kia, có khắc ba chữ to "Cổ Thiên Tông" rồng bay phượng múa ánh sáng lấp lánh, người đối diện nhìn tới cũng có thể cảm giác được một cỗ khí tức mênh mông đập vào mặt, khiến cho lòng người run rẩy, giống như có trăm ngàn núi lớn áp xuống, làm cho Đỗ Thiếu Phủ phải lập tức thu hồi ánh mắt.

Sau đỉnh núi, có kiến trúc cổ xưa kéo dài liên miên, hùng vĩ tráng lệ, từng cỗ khí tức hào hùng lan tỏa.

Năng lượng thiên địa dao động khắp nơi, cộng thêm thiên phú mạch hồn làm cho Đỗ Thiếu Phủ rất dễ cảm giác được, sơn môn của Cổ Thiên Tông này ẩn giấu không ít phù trận lợi hại.

- Bái kiến trưởng lão.

Tiếng xé gió vang khắp, sau đó trên quảng trường có không ít bóng người không biết từ đâu rơi xuống, mỗi một cỗ khí tức đều không thua kém gì nhau, nhưng ai nấy đều cung kính hành lễ.

Tổng cộng có mười mấy thanh niên, đều chừng hai mốt hai hai tuổi, nam nữ có cả, nhưng khí tức toàn bộ đều là Vũ Hầu cảnh.

- Không hổ là Cổ Thiên Tông!

Điều này khiến cho Đỗ Thiếu Phủ âm thầm chấn động, không hổ là Cổ Thiên Tông, chỉ là nhóm thanh niên giữ cửa đã có thiên phú như vậy.

- Miễn lễ.

Cổ Thanh Dương trưởng lão ra hiệu cho mọi người, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ bên cạnh:

- Thiếu Phủ, đi theo ta thôi, đây chính là Cổ Thiên Tông rồi.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của những thanh niên nam nữ kia, đi theo Cổ Thanh Dương trưởng lão lên cầu treo.

Tấm ván tạo thành mặt cầu có vẻ tang thương cổ xưa, giống như đã trải qua vô số năm tháng. Chung quanh lại có mây mù mơ hồ trôi giạt, sơn cốc phía dưới tựa như vực sâu, khiến cho người đi cảm giác thân đang ở trong mây.

Trên đường tới Cổ Thiên Tông, Đỗ Thiếu Phủ đã biết được lý do vì sao Cổ Thanh Dương trưởng lão tìm tới mình.

Hóa ra lúc trước mình ở Trung Châu bị mấy Vương giả đuổi giết trong một dãy núi hết sức kỳ lạ, gặp được không ít hung cầm mãnh thú và phù trận, cuối cùng còn nhặt được cả một chiếc nhẫn trữ vật, hóa ra là nơi khảo hạch đệ tử ngoại tông tấn thăng đệ tử nội tông của Cổ Thiên Tông.

Mà mình lại bất ngờ xông vào trong đó, sau đó còn nhặt đi một cái túi càn khôn, vốn là ban thưởng cho đệ tử hạng nhất trong đợt khảo hạch đó, còn có cả đạo khí trung phẩm "Thiên Vũng" cùng một loại linh dịch linh dược, tất cả đều là đồ ban thưởng cho hạng nhất, cuối cùng lại rơi hết vào tay mình.

Đi qua cầu treo, tiến vào trong Cổ Thiên Tông, không có xa hoa nguy nga lộng lẫy, khắp nơi đều là kiến trúc cổ xưa mang dấu vết tang thương.

- Bái kiến trưởng lão.

Dọc đường đi, có không ít đệ tử của Cổ Thiên Tông khi thấy Cổ Thanh Dương, đều cung kính hành lễ.

Mà Đỗ Thiếu Phủ đi dọc con đường này cũng thấy mà khiếp sợ, người gặp được đều là đệ tử trẻ tuổi của Cổ Thiên Tông, tu vi bất phàm, bất kỳ một người nào nếu đặt ở Thạch Long đế quốc và học viện Thiên Vũ, tuyệt đối là thiên tài hiếm có.

Những thiên tài bên ngoài hiếm có này, coi bộ dạng ở trong Cổ Thiên Tông cũng chưa phải thuộc nhóm có địa vị quá cao.

Nhiều thiên tài tụ tập trong Cổ Thiên Tông như vậy, khiến cho Đỗ Thiếu Phủ than thầm.

Khó trách Cổ Thiên Tông vẫn luôn là một trong chín đại thế lực, nhiều thiên tài tụ họp như vậy, đủ cho Cổ Thiên Tông duy trì nguồn máu tươi trẻ không ngừng, luôn có người có thể xuất sắc vượt lên, trở thành cường giả đứng đầu, giúp cho Cổ Thiên Tông sừng sững không ngã.

Nhiều thiên tài như vậy, còn đều là trẻ tuổi đồng lứa, khiến cho Đỗ Thiếu Phủ vừa khiếp sợ, đồng thời bản thân cũng là người trẻ, trong máu luôn có tâm tranh cường, nên cũng không khỏi âm thầm chờ mong, ở nơi thiên tài tụ hội như Cổ Thiên Tông đây, bản thân có thể tạo ra một con đường cho riêng mình, cuối cùng ngạo thị quần hùng hay không.

- Thiếu Phủ, bên trái là chỗ tông vụ, ngươi đi báo danh trước, thuận tiện nhận phù hiệu tông bài trong tông, đây là vật cần phải dùng trong tông sau đó tới "Thiên Mục Phong" tìm ta. Ta phải đi tìm tông chủ trước đã, không thể theo ngươi được.

Cổ Thanh Dương trưởng lão cắt đứt suy nghĩ háo hức trong lòng Đỗ Thiếu Phủ, chỉ cho hắn một hướng đại khái, rồi nói với hắn:

- Mặc dù đây đã là bên trong Cổ Thiên Tông, nhưng Cổ Thiên Tông không giống những địa phương khác, không phải trà lâu, không phải nhà, cạnh tranh ở nơi này có lẽ còn tàn khốc hơn so với tưởng tượng của ngươi. Có cạnh tranh sẽ có tranh đấu, phân tranh, có một số việc chỉ cần không thái quá, trong tông sẽ không quản chế, cho nên chính ngươi phải chú ý, đừng để cho người ta khi dễ.

- Dạ!

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu một cái, mặc dù không rõ ý cụ thể mà Cổ Thanh Dương trưởng lão muốn nói, nhưng vẫn hiểu được chút da lông.

Sợ rằng tu luyện trong Cổ Thiên Tông cũng không cách nào quá an ổn, nơi nào có người nơi đó có tranh đấu, huống chi là một nơi thiên tài tụ hội như Cổ Thiên Tông.

Bất kỳ một thiên tài nào đều có tính khí và kiêu ngạo của chính mình, để ở chung một chỗ với nhau, không có tranh đấu mới là lạ.

Đỗ Thiếu Phủ cũng hiểu được ít nhiều, nếu trong Cổ Thiên Tông khắp nơi là một bầu không khí hòa ái, sợ rằng Cổ Thiên Tông không thể trở thành một trong chín đại thế lực được. Có tranh đấu cạnh tranh mới có tiến bộ, đây mới là điều bảo đảm cho Cổ Thiên Tông đào tạo ra vô số cường giả.

Vèo...

Vừa dứt lời, Cổ Thanh Dương trưởng lão đã tung người rời đi, Đỗ Thiếu Phủ cũng xoay người đi về phía mà Cổ Thanh Dương trưởng lão chỉ, dọc đường đi gặp được không ít đệ tử của Cổ Thiên Tông, nhưng không ai biết hắn, nên không ai chào hỏi với hắn.

- Đây chính là Cổ Thiên Tông sao.

Đỗ Thiếu Phủ đi trong Cổ Thiên Tông, từ từ đánh giá khắp nơi, nhớ tới bản thân đã bước chân vào Cổ Thiên Tông còn có chút giống như nằm mơ vậy. Ban đầu, khi xông xáo tới Trung Châu, đâu có ngờ rằng mình lại có thể trở thành một người trong Cổ Thiên Tông.

Nhớ tới Quách Minh thời điểm ở Bắc Lăng thành, còn từng có ý kêu mình đi Huyền Phù Môn, lúc đó bản thân không có ý đinh, nhưng bây giờ lại gia nhập Cổ Thiên Tông. Đỗ Thiếu Phủ nghĩ chuyện này có khi cũng là một loại ý trời.

Chưa tới nửa giờ sau, Đỗ Thiếu Phủ cuối cùng cũng tìm được tổng vụ theo hướng mà Cổ Thanh Dương trưởng lão chỉ.

Đó là một tòa đình không lớn không nhỏ, trên quảng trường bên ngoài, lúc này còn có không ít thanh niên nam nữ đệ tử xếp hàng dài, đều khoảng từ mười bảy tới hai mươi ba tuổi.

Những đệ tử này tuổi không lớn lắm, nhưng khí tức mỗi người lại vô cùng cao, Mạch Linh cảnh chỉ là số ít đa số là Vũ Hầu cảnh.

Đỗ Thiếu Phủ tìm một thanh niên hỏi, sau khi khẳng định đây chính là tông vụ, thì bắt đầu xếp hàng phía sau mọi người.

Từ những cuộc trò chuyện nghị luận của những đệ tử đang xếp hàng chờ đợi, Đỗ Thiếu Phủ biết được những người này đều là đệ tử ngoại tông của Cổ Thiên Tông, mỗi tháng tới chỗ tông vụ nhận đồ dùng hàng ngày, còn có đan dược cố định mỗi tháng. Nhưng nghe nói, từng đó so với những đệ tử nội tông, thì còn kém rất nhiều.

Trong khi sếp hàng chờ đợi, có rất nhiều chuyện được bàn tán nghị luận, giúp cho Đỗ Thiếu Phủ có một vài hiểu biết đại khái với Cổ Thiên Tông.

Trong Cổ Thiên Tông, không phải đệ tử nào cũng là hoàng tử, vương tử hay là công chúa của các đại đế quốc.

Trong Cổ Thiên Tông, không có thiên phú, cũng chỉ có thể là đệ tử ngoại tông, dù là hoàng tử hay công chúa cũng không có bất kỳ một đặc quyền nào.

Mà đệ tử nội tông có địa vị cao quý trong tông, thì ngay cả chỗ ở cũng khác với đệ tử ngoại tông.

Trong Cổ Thiên Tông cạnh tranh cũng là khích lệ, ngoại trừ không thể đánh chết người ra, thì mỗi ngày đều có vô số tỷ đấu tranh đoạt.

Thậm chí trong tông còn xuất hiện tình trạng cướp bảo giữa ban ngày.

Chỉ là loại chuyện cướp đoạt này không phải chỗ nào cũng có thể ra tay, mà phải tiến hành trong một nơi gọi là quảng trường Thiên Vũ của Cổ Thiên Tông, nếu không sẽ bị tông môn phạt nặng.

Đợi ước chừng nửa canh giờ, xếp hàng sau một đội ngũ dài dằng dặc, cuối cùng cũng tới phiên Đỗ Thiếu Phủ. Chỉ là sau lưng Đỗ Thiếu Phủ lúc này cũng đã có một hàng dài dằng dặc khác.

- Huy hiệu và tông bài của ngươi đâu, phải cầm huy hiệu và tông bài mới nhận được đồ.

Trong chỗ tạp vụ, không có mở cửa cho bên ngoài vào, mà là mở một ô cửa sổ nhỏ, chỉ lớn khoảng hai cái đầu, một thanh niên bộ dạng hai mươi tuổi thò đầu ra nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

- Ta...

Đỗ Thiếu Phủ đang muốn mở miệng nói chuyện, đám người sau lưng đột nhiên xôn xao hẳn lên, sau đó một tiếng quát to cũng truyền vào trong tai Đỗ Thiếu Phủ:

- Tiểu tử, mau cút ra, để chúng ta lên nhận trước, lui qua một bên.

- Là người của Hùng Cứ xã.

- Là Trịnh Minh Châu, không trêu nổi bọn họ đâu, đại ca gã đã trở thành đệ tử nội tông rồi đó.

- Đáng tiếc gã không thông qua khảo hạch, vẫn còn là đệ tử ngoại tông.

Trong đám người xôn xao, có vài tiếng nghị luận nhỏ vang lên, sau đó từng người đồng loạt lui về phía sau, giống như không muốn trêu chọc vào người nào đó.

Mà giờ phút này, khi Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu lên nhìn, thì cũng nhìn thây mười mấy thanh niên mặt đầy ngạo nghễ đi tới, không đếm xỉa gì tới đám người đang xếp hàng, đi thẳng tới chỗ Đỗ Thiếu Phủ.

Tổng cộng có mười ba thanh niên, đều tầm tuổi từ hai ba tới hai bốn tuổi, vây quanh một thanh niên mặt đầy thịt béo, thân hình mập mạp.

- Tiểu tử, ngươi không nghe rõ sao, mau cút ra, nếu không ta không khách khí với ngươi đâu!

Thấy bộ dạng Đỗ Thiếu Phủ đờ đẫn, thanh niên Hoa phục mới vừa mắng Đỗ Thiếu Phủ còn tưởng hắn đã bị dọa sợ tới choáng váng, nên quát lên lần nữa.

Đỗ Thiếu Phủ nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn thanh niên vừa quát mình, khẽ nhíu mày một cái, sắc mặt bắt đầu có chút không vui, sau đó nói:

- Thứ nhất, mồm miệng sạch sẽ một chút. Thứ hai, các ngươi tới chỗ tông vụ làm gì, có thể xếp hàng theo thứ tự.

Lời của Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt, chung quanh trở nên an tĩnh một cách quỷ dị, ngay cả thanh niên vừa mới thò đầu ra ở chỗ cửa sổ của tông vụ cũng mang ánh mắt ngạc nhiên đánh giá Đỗ Thiếu Phủ.

- Tiểu tử này ở đâu ra, không biết Hùng Cứ xã sao?

- Tiểu tử này có lẽ xui xẻo rồi, người Hùng Cứ xã mà cũng dám chọc.

Trong bầu không khí an tĩnh, từng tiếng thở dài vang lên, mọi ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ đều mang theo vẻ kỳ quái.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)