Công kích mới vừa rồi quá mức cường hãn, chỉ có cường giả Vũ Hoàng cảnh mới có thể tạo ra được. Lão giả của Quang Minh thần đình đúng như lúc trước Đỗ Thiếu Phủ dự đoán, là một cường giả Vũ Hoàng cảnh.
Giữa không trung, lão giả của Quang Minh thần đình thấy Đỗ Thiếu Phủ còn bò dậy được, trong mắt âm thầm lóe lên tia khiếp sợ.
Lão không ngờ rằng Đỗ Thiếu Phủ còn có thể bò dậy. Công kích mới vừa rồi của lão cho dù là một người Vũ Vương Viên Mãn cảnh chống đỡ được, thì cũng chưa chắc đã bò dậy ngay được.
Như vậy có thể thấy, thân xác của Đỗ Thiếu Phủ cường hãn tới biến thái như thế nào.
- Tiểu tử, bất kể ra sao, ngươi chết chắc rồi. Không giết ngươi, khó tiêu tan mối hận trong lòng ta!
Lão giả của Quang Minh thần đình giận dữ nói, trong nháy mắt năm cường giả Vũ Vương cảnh bị trấn giết tại chỗ, ngay cả lão cũng bị kinh ngạc tới hành động chậm một bước. Biết vậy, lão đã sớm ra tay sẽ không tạo thành tổn thất kinh khủng như hiện giờ, trong lòng càng hối hận bao nhiêu, thì càng trở nên giận dữ bấy nhiêu.
- Cha!
Nghe thấy lão giả Quang Minh thần đình kia nói vậy, sắc mặt Mộ Dung Tương Nhi ngẩn ra, sau đó khẩn trương nhìn về phía cha mình - Mộ Dung Hàn Lâm.
Mộ Dung Hàn Lâm khẽ lắc đầu, tình huống lúc này đã rõ ràng. Cho dù bản thân không để ý tới toàn bộ Mộ Dung gia mà ra tay, thì tên Công Tôn Trường Không cũng sẽ là người đầu tiên cuốn lấy mình, huống chi hắn thật sự phải cân nhắc tới Mộ Dung gia.
Lúc trước Đỗ Thiếu Phủ cũng đã nói hắn không nên tham dự vào chuyện này, trong lòng Mộ Dung Hàn Lâm lúc này cũng chỉ còn hy vọng Đỗ Thiếu Phủ có thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, đến thời điểm cuối cùng, vẫn còn một thủ đoạn thoát thân.
Đỗ Thiếu Phủ không nói lời nào, híp mắt nhìn bầu trời, trong mắt cũng dần dần dâng lên vẻ điên cuồng.
Đến giờ phút này, dù khó chống lại cường giả Vũ Hoàng cảnh, bị áp chế gắt gao, Đỗ Thiếu Phủ trầm tư suy nghĩ bản thân chỉ còn cách vận dụng Tử Kim Khuyết thôi. Cho dù hậu quả chống lại bản thân hắn cũng không cách nào nắm chắc, nhưng so với việc mình bị tru diệt thì còn tốt hơn.
Lúc này, đã là không còn cách nào khác, cũng không có lựa chọn nào khác.
Nghĩ tới đây, "Bá Ảnh" trong tay Đỗ Thiếu Phủ được thu vào, hắn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người của Quang Minh thần đình đang còn giận dữ ở trên không trung, cười lạnh nói:
- Mạng ta ở nơi này, có bản lĩnh thì tới mà lấy!
- Hừ, tiểu tử, chết tới nơi rồi còn mạnh miệng!
Lão giả của Quang Minh thần đình cuồng nộ, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ tràn ngập sát ý, sau đó thân thể nhanh chóng lao xuống chỗ Đỗ Thiếu Phủ đứng, trong nháy mắt đã đứng ngay trên đỉnh đầu Đỗ Thiếu Phủ.
Giờ phút này, trong ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn là một vẻ điên cuồng, đang muốn dùng toàn bộ sức lực vận dụng Tử Kim Khuyết.
Ầm!
Đồng thời, bóng dáng lão giả Quang Minh thần đình cũng trực tiếp nhào vào trước người Đỗ Thiếu Phủ, khí tức cuồn cuộn trào ra, không trung sau lưng sấm chớp rền vang.
Cường giả Vũ Hoàng cảnh xuất thủ cách biệt cả một khoảng lớn so với Vũ Vương cảnh.
Xuy...
Vào thời khắc này, miêu tả thì chậm, thực tế chỉ diễn ra trong chớp mắt, không gian trước mặt Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên có một bóng người giống như không gian tan vỡ xuất hiện.
Sau đó bóng dáng già nua hiện rõ, một cỗ uy áp kinh khủng lập tức lan tràn khắp bầu trời mênh mông.
Dưới luồng uy áp này, đừng nói là người vây xem trong ngoài quảng trường, cho dù là những cường giả của Ốc Dã thành trong đài cao kia cũng có một thoáng phải sững người.
Tất cả mọi người đều cảm giác được một cỗ khí tức uy áp hạ xuống, huyền khí trong cơ thể mơ hồ có dấu hiệu đình trệ.
Trong một chớp mắt này, lão giả của Quang Minh thần đình đang lao về phía Đỗ Thiếu Phủ sắc mặt cũng đại biến, bóng dáng đang trong thế lao đột nhiên ngừng lại, giống như cảm giác được một khí tức cực kỳ đáng sợ, trên khuôn mặt lập tức treo lên một biểu tình hoảng sợ.
- Môn hạ đệ tử của lão tử là người mà những tên tạp mao khốn khiếp các ngươi động được sao!
Giờ phút này trước mặt Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện một bóng dáng già nua, lộ ra khí tức bá đạo cổ xưa, tiếng hét lớn lập tức vang vọng khắp cả quảng trường, giống như sấm vang khắp toàn bộ Ốc Dã thành, vang khắp tứ phương.
- Đệ tử?
Không ít ánh mắt đồng thời giật giật, nhìn bóng người già nua xuất hiện một cách quỷ dị. Đỗ Thiếu Phủ kia tuổi còn trẻ mà đã kinh khủng như vậy, giờ sư phụ của hắn tới thì là cường giả kinh khủng cỡ nào chứ. Mới chỉ có một cỗ khí tức khuếch tán, cũng đủ để cho người ta sợ hãi như vậy.
Lão giả của Quang Minh thần đình nhìn bóng dáng già nua đột nhiên xuất hiện, trong mắt cũng là run sợ.
Khí tức từ bóng dáng kia lan tỏa ra khiến cho lão vô cùng kiêng kỵ. Cái loại kiêng kỵ đó chưa bao giờ xuất hiện.
- Lui trước đã!
Lão giả của Quang Minh thần đình sắc mặt đại biến, đưa mắt nhìn nhau với lão giả Vũ Vương Viên Mãn cảnh, huyền khí hai người đồng loạt xông ra, tính toán lui trước.
Hai người đánh chết cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ rước cả sư phụ của Đỗ Thiếu Phủ kia tới.
- Bắt nạt đồ đệ của lão tử, mà còn muốn chạy như vậy sao!
Nhưng mà, hai người của Quang Minh thần đình vừa mới có động tác, huyền khí dao động muốn chạy trốn, bóng dáng già nua cười lạnh một tiếng, ống tay áo trường bào khẽ động, lộ ra một bàn tay già cả, quạt một cái tới phía hai người của Quang Minh thần đình đang chạy trốn.
Bạch bạch!!!
Sau đó, trong vô số ánh mắt trợn trừng của toàn trường, trên khuôn mặt của hai người Quang Minh thần đình đồng thời xuất hiện hai dấu tay đỏ tươi, trong miệng phun ra cả máu tươi lẫn răng.
Ngay sau đó thân thể hai người trúng đòn nặng, bị bắn ngã xuống từ không trung, giống như thiên thạch lao thẳng xuống quảng trường.
Đùng đùng....
Đất rung núi chuyển, vết nứt lan tỏa, hai người đập mạnh xuống mặt đất, tạo ra hai cái hố to đùng.
Người tu vi Vũ Vương cảnh kia rõ ràng có kết quả thảm nhất, nằm trong hố sâu không bò dậy được.
- Ta!
Hiện tại trên quảng trường chỉ có lão giả Vũ Hoàng cảnh vừa mới bò dậy được, máu tươi đầm đìa, còn cường giả Vũ Vương cảnh thì đã không rõ sống chết. Tất cả mọi người ở đài cao và quảng trường đều hít ngược một ngụm khí lạnh.
Đám người Công Tôn Trường Không, Công Tôn Báo toát mồ hôi lạnh khắp người.
Bên phía Mộ Dung Hàn Lâm, Ngô Dung thì trố mắt nhìn nhau, thực lực của lão giả già nua bọn họ hoàn toàn không có cách nào chống lại, đó là một cường giả kinh khủng trong Ốc Dã thành.
- Ực ực...
Toàn trường nuốt nước miếng, trợn mặt há mồm.
Một cường giả Vũ Hoàng cảnh lại ngay cả một tát cả một lão giả già nua cũng không chống lại được. Chuyện này kinh khủng tới cỡ nào!
Giờ phút này, Đỗ Thiếu Phủ nhìn lão giả già nua đột nhiên xuất hiện trước mặt, rồi lại nhìn cường giả Vũ Hoàng cảnh không chịu nổi một kích bị một tát đánh bay, vẻ điên cuồng trong hai con ngươi thu lại, rồi chặt lưỡi.
Lão giả già nua kia rốt cuộc là kinh khủng tới cấp bậc nào, mới có thể một tát đánh bay cường giả Vũ Hoàng cảnh.
Toàn bộ quảng trường, lúc này cũng bởi vì sự xuất hiện đột nhiên của lão giả già nua và cái tát kia mà trở nên yên tĩnh.
- Ực ực...
- Hít!!!
Ngoại trừ tiếng nuốt nước miếng và tiếng hít khí lạnh thay phiên nhau vang lên.
- Đỗ Thiếu Phủ kia rốt cuộc có lai lịch gì, lại có sư phụ là cường giả như vậy!
Trong lòng đám người Mộ Dung Hàn Lâm, Mộ Dung Hàn Khám, Ngô Dung, Công Tôn Trường Không đều chỉ còn quanh quẩn một ý nghĩ này.
- Còn có ai dám động tới đệ tử của lão tử!
Một tát đánh bay hai cường giả của Quang Minh thần đình, lão giả già nua đứng giữa không trung không thèm liếc mắt một cái, mà nhìn xung quanh, khí tức uy áp lan tràn, làm cho người xung quanh không ai dám mở miệng, thậm chí có phần lớn người ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Mà giờ khắc này, đại đa số người mới thấy được rõ ràng, lão giả già nua đột nhiên xuất hiện kia bộ dáng tầm bảy mươi, trôi lơ lửng giữa không trung, thân hình gầy nhỏ thon dài.
Lão giả này mặc áo bào trắng xanh, sau lưng còn đeo một chuôi kiếm cổ, bộ dạng này vô cùng tương tự với Đỗ Thiếu Phủ, thật sự là nhìn một cái là có thể nhìn ra hai người là thầy trò.
Lão giả tóc trắng bay bay, nửa buộc nửa xõa, mấy sợi tóc mai màu trắng phấp phới theo chòm râu màu trắng, làm cho người nhìn có cảm giác tiên phong đạo cốt, khí chất bất phàm, tựa như tiên nhân giáng thế, khiến mọi người kính nể.
Ánh mắt lão giả thu hồi lại, nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt mang ý cười, khóe miệng cũng vui vẻ, giống như là gặp được vật mình yêu thích nhất vậy.
- Tiểu tử, loại này, ta thích!
Chẳng qua là ở khoảng cách gần như vậy, lão vừa mới mở miệng thì cái khí chất tiên phong đạo cốt lập tức mất sạch, đặc biệt là hai cái răng cửa nhô ra kia giống hệt răng thỏ, lúc nói chuyện còn không ngừng phun nước miếng, suýt chút nữa thì bắn cả lên mặt Đỗ Thiếu Phủ.
- Tiền bối...
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ cũng mới nhìn rõ hình dáng lão giả mới xuất hiện, vừa mở miệng đã nói mình là đệ tử môn hạ của lão, thực lực vô cùng cường hãn, nhưng bản thân lại chắc chắn chưa từng gặp qua lão giả này, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ đương nhiên còn không biết thân phận của lão giả này, chính là Thanh Dương trưởng lão của Cổ Tông vẫn đang tìm kiếm Đỗ Thiếu Phủ khắp nơi.
Thời gian Thanh Dương trưởng lão tìm kiếm không ngắn, tìm đến mức sắp từ bỏ, ai ngờ hôm nay đi qua Ốc Dã thành này, thấy người qua lại tấp nập muốn xem một chút náo nhiệt, lại đạp phá thiết hài vô mịch xử đắc lai toàn bất phí công phu.
Thanh Dương trưởng lão đã tới quảng trường từ sớm, chỉ là vẫn muốn nhân cơ hội xem thử tu vi thực lực của Đỗ Thiếu Phủ, cho nên luôn nhẫn nhịn không có ra mặt. Vì thế mà cũng lần lượt trải qua khiếp sợ, nhưng lại giống như nhặt được chí bảo, càng xem càng thích.
Đến cuối cùng, khi người có tu vi Vũ Hoàng cảnh của Quang Minh thần đình ra tay, sợ làm bị thương tới Đỗ Thiếu Phủ nên Thanh Dương trưởng lão mới phải ra mặt. Lại có người dám đả thương đệ tử mà lão đã tự nhận định, sao lão có thể bỏ qua được.
- Có chuyện gì lát nữa nói, mau ăn đan dược vào, chớ ảnh hưởng tới thân thể.
Ngay tại lúc Đỗ Thiếu Phủ muốn mở miệng nói chuyện, Thanh Dương trưởng lão đã cắt ngang lời hắn, trực tiếp móc ra một đống đan dược từ trong túi càn khôn, nhét vào trong tay Đỗ Thiếu Phủ.
Trên đan dược, tràn ngập hào quang, hương thuốc nồng đậm phiêu tán khắp nơi.