Mà trong cấp bậc Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh, khi còn ở Trung Châu Trường Hà trước đây không lâu, từng giao thủ với Huyền Giao Vương cấp bậc Thú Vương Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, cuối cùng vẫn là cả hai đều bị thương.
Phải biết rằng thực lực của Huyền Giao Vương, đến Vũ Vương viên mãn cảnh đỉnh phong bình thường đều phải nhượng bộ.
Vũ Thần Thiên Hạ Trailer
Mà không lâu trước đây Đỗ Thiếu Phủ còn đột phá đến cấp bậc Vũ Hầu viên mãn cảnh, thực lực tăng mạnh.
Tuy rằng Cổ Dục là Linh Mạch Chi Thể, gần như có thể đánh đồng với thiên tư Nhân Vương, còn đạt đến cấp bậc Vũ Vương Sơ Đăng cảnh đỉnh phong.
Nhưng nếu thực sự muốn so sánh với Đỗ Thiếu Phủ, lại vẫn kém một chút.
Trước khi Đỗ Thiếu Phủ đột phá cấp bậc Vũ Hầu viên mãn cảnh, có lẽ Cổ Dục còn có thể đánh một trận với Đỗ Thiếu Phủ.
Nhưng lúc này Đỗ Thiếu Phủ đã đột phá đến cấp bậc Vũ Vương viên mãn cảnh, Cổ Dục cũng không thể đánh lại.
- Ù ù. . .
Khí tức năng lượng ba động dần dần tiêu tán, toàn trường yên tĩnh.
- Không xong. . .
Sắc mặt mọi người Công Tôn gia đều trắng bệch, nếu như Cổ Dục thua, vậy thì đồng nghĩa với cả Công Tôn gia cũng thua.
Đỗ Thiếu Phủ ngạo nghễ đứng đó, nhìn Cổ Dục máu me đầm đìa vừa mới nện xuống trên mặt đất, hàn ý trong mắt ba động, từ từ mở miệng nói:
- Ta nói rồi, nếu động thủ lần nữa, kết quả vẫn giống nhau, ngươi cũng chỉ chịu đánh mà thôi, ngươi thua rồi, sau này Công Tôn gia sẽ là của ta.
Giọng nói đạm mạc lạnh lùng từ trong miệng Đỗ Thiếu Phủ truyền ra, nhìn Cổ Dục đang giãy dụa đứng dậy, không có ý định tiếp tục xuất thủ, ống tay áo khẽ phất, xoay người chuẩn bị rời đi.
Khóe miệng Cổ Dục máu me đầm đìa, toàn thân chật vật, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn bóng lưng rời đi của Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt Cổ Dục vào lúc này trở nên vô cùng hung ác dữ tợn, Lôi Quang trong mắt lóe ra, nhìn qua cực kỳ đáng sợ, một luồng khí tức khủng bố đang thức tỉnh, đang toả ra, sau đó trên người có từng tia ánh sáng huyền ảo bao phủ quanh thân.
Trong chốc lát, vô số ánh mắt trên đài cao chỗ Công Tôn gia thấy sự thay đổi lúc này của Cổ Dục đều biến sắc.
- Còn muốn liều mạng sao?
Bọn họ đương nhiên là biết, lúc này Cổ Dục đã chuẩn bị vận dụng sát chiêu của mình, đây mới là con át chủ bài chân chính của Cổ Dục, cũng là chỗ đáng sợ của người có Linh Mạch Chi Thể.
Mà hiện nay, thanh niên tên là Đỗ Thiếu Phủ kia, đã bức Cổ Dục đến bước này.
Trong thời gian ngắn ngủi, Cổ Dực quanh thân bao phủ tia sáng kỳ dị, khí tức trên người tăng nhanh, dường như còn mạnh hơn một chút so với thời kỳ toàn thịnh.
Toàn thân Cổ Dục mang theo ánh sáng rạng rỡ, Lôi Quang lóe ra, trong mắt mơ hồ có ánh sáng màu đỏ lóe ra, tất cả giống như có liên quan đến Vũ Mạch, vẻ mặt hung ác dữ tợn, trong tay nắm chặt, ngưng tụ ra một tia Lôi Đình tràn ngập Lôi Điện.
- Linh Mạch Biến, tiểu tử, chết đi!
Tiếng rống trầm thấp vang lên, trên khuôn mặt hung ác dữ tợn hiện lên nụ cười lạnh, trong chốc lát, thân ảnh Cổ Dục lướt ra, giống như Lôi Điện, mang theo Lôi Đình khủng bố trong tay, trong nháy mắt bằng một tốc độ kinh người vượt quá mọi người tưởng tượng, nháy mắt đã xuất hiện phía sau Đỗ Thiếu Phủ.
Lôi Đình khủng bố trực tiếp đánh về phía sau gáy Đỗ Thiếu Phủ, uy năng kinh khủng lan tràn, khiến những người vây xem đứng gần một chút lạnh cả sống lưng!
- Vèo!
Chỉ là trong nháy mắt này, sau lưng Đỗ Thiếu Phủ giống như có mắt, nhanh chóng bằng một phương vị không thể tưởng tượng dịch chuyển một cái, Lôi Đình khủng bố kia liền xẹt qua bờ vai, vừa khéo tránh được Lôi Đình kia.
Đồng thời, Đỗ Thiếu Phủ xoay người, hàn ý trong mắt ba động, chỉ là lúc này trong mắt mang theo Lôi Quang nhàn nhạt.
Lúc này, Cổ Dục bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt mang theo hàn ý của Đỗ Thiếu Phủ, toàn thân bỗng nhiên căng thẳng, lông tơ dựng đứng, một cảm giác sợ hãi từ sâu trong nội tâm không khống chế được tràn ra.
- Ầm. . .
Một kích Lôi Đình thất bại, lúc này lại đột nhiên sợ hãi, Cổ Dục cũng không nhàn rỗi, công kích Lôi Đình đang ngưng tụ trong tay lập tức bay lượn, muốn tiếp tục bao vây tiêu diệt Đỗ Thiếu Phủ.
Vậy mà vào lúc này, ngay khi Cổ Dục nhanh chóng biến đổi động tác, đồng thời Đỗ Thiếu Phủ lại sớm hơn một bước, trong tay ngưng kết ra thủ ấn quỷ dị, Lôi Quang phóng ra bốn phía.
Khí tức bá đạo cổ xưa từ trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ ba động, không trung mơ hồ có sấm vang chớp giật, giống như bỗng nhiên có bão tố ập đến, khiến cho toàn bộ Ốc Dã Thành cũng muốn u ám theo.
- Nếu ngươi đã muốn giết ta, ta đây cũng chỉ đành diệt ngươi trước!
Lúc này, vẻ mặt Đỗ Thiếu Phủ cười lạnh, khóe miệng gợi lên một độ cong nhàn nhạt mang theo sát ý, lộ ra vài phần hung ác dữ tợn, mà thần sắc này rơi vào trong mắt Cổ Dục, lại cảm thấy giống như Tử Thần.
Trong thời gian ngắn ngủi, nói thì dài mà xảy ra thì nhanh, Đỗ Thiếu Phủ ngưng kết thủ ấn, sấm vang chớp giật, một chỉ ấn được ngưng tụ ra.
- Lôi Diệt Chỉ!
Một chỉ ấn lướt ra, sấm vang chớp giật, ngón trỏ và ngón giữa của Đỗ Thiếu Phủ khép lại, Lôi Quang từ đầu ngón tay lướt ra, kết nối với ánh sáng thần bí trên người
còn chưa tán đi, lộ ra khí tức cổ xưa, dưới ánh mắt hoảng hốt run rẩy của Cổ Dục, một chỉ ấn trực tiếp rơi vào mi tâm của Cổ Dục gần trong gang tấc.
- Vèo...vèo...
Phía trước chỉ ấn, đâm xuyên qua tầng phòng ngự, giống như Lôi Đình hạ xuống, phá hủy tầng phòng ngự vô cùng yếu ớt lúc này của Cổ Dục, đâm xuyên qua mi tâm, sau đó xuyên qua sau đầu thành một lỗ máu.
Ánh mắt Cổ Dục còn dừng lại khi co rút hoảng hốt, sau đó mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, thân thể lập tức ngã xuống trên quảng trường.
Khi rơi xuống đất, lặng yên không một tiếng động, giống như mọi thứ đều yên tĩnh.
Quảng trường xung quanh, trên đài cao, vô số người run rẩy kịch liệt, không ít người sợ hãi, hàn ý từ trong xương cốt tràn ra.
- Chết rồi, thanh niên thiên phú bất phàm của Quang Minh Thần Đình kia, bị giết rồi!
- Trời ạ, thanh niên tử bào kia tiêu diệt đệ tử bất phàm của Quang Minh Thần Đình!
- . . .
Sau khi mọi người khiếp sợ qua đi, xung quang quảng trường vang lên từng tiếng hít vào khí lạnh.
Không ai nghĩ tới, thanh niên bất phàm của Quang Minh Thần Đình kia, cuối cùng lại bị thanh niên tử bào tiêu diệt tại chỗ.
Đám cường giả Mộ Dung gia: Mộ Dung Hàn Lâm, Mộ Dung Hàn Hám cùng mọi người Ngô gia đứng cách đó không xa, lúc này sau khi khiếp sợ, đều quay mặt nhìn nhau, sắc mặt âm thầm thay đổi.
Lúc này sắc mặt khó coi nhất, đương nhiên là đám người Công Tôn gia.
Miệng của Công Tôn Báo, lúc này đã kinh ngạc đến mức đủ để nhét vào một quả trứng gà, hắn chưa từng nghĩ đến, Cổ Dục được đa số các trưởng bối đánh giá cao trong Thần Đình lúc này lại bị thanh niên tử bào kia tiêu diệt.
- Vèo!
Kinh hãi ngắn ngủi qua đi, trong đội hình Công Tôn gia, một đại hán chừng 50 tuổi, nhìn vô cùng trẻ tuổi nhanh chóng vọt ra, vội vàng đến chỗ thi thể Cổ Dục rơi xuống.
Đại hán kia thần sắc hết sức ngưng trọng, ngồi xổm xuống kiểm tra gì đó trên người Cổ Dục, sau đó đứng lên, sắc mặt âm trầm khó coi nhìn về phía một lão giả trên đài cao, luôn ngồi bên cạnh Công Tôn Trường Không, khẽ lắc đầu.
Thoáng chốc, lão giả kia sắc mặt bỗng nhiên âm trầm, hàn ý từ trong mắt bắn ra.
Đại hán thấy ánh mắt lão giả kia, bèn hiểu ý, đột nhiên nhìn về Đỗ Thiếu Phủ, trầm giọng nói:
- Ngươi là Đỗ Thiếu Phủ, tới từ Hắc Ám Sâm Lâm đi, con đường tu hành của ngươi, đời này cũng chỉ dừng ở đây thôi!
Sắc mặt âm u, đại hán vừa nói dứt lời, trong mắt tràn ngập sát ý.
Tiểu tử tên là Đỗ Thiếu Phủ này vậy mà giết Cổ Dục, trước không nói đến việc sau khi bọn họ trở về, sợ là sẽ bị Thần Đình trách phạt.
Huống chi tiểu tử này lại không chút lưu tình tiêu diệt Cổ Dục, đây là khiêu khích nghiêm trọng nhất đối với Quang Minh Thần Đình.
Nếu như không giải quyết tiểu tử này, e là mặt mũi của Quang Minh Thần Đình sau này tổn thất nghiêm trọng, bọn họ trở về cũng khó báo cáo.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn đại hán trước mặt, cau mày, cũng không phải sợ hãi đại hán trước mắt, mà là trong lòng kiêng kỵ cường giả trên đài cao, e là bên trong Quang Minh Thần Đình, cũng có không ít cường giả tới đây.
Từ khí tức thăm dò được, Đỗ Thiếu Phủ thậm chí hoài nghi Quang Minh Thần Đình có cả Vũ Hoàng cảnh đến Ốc Dã Thành, đây mới là điều Đỗ Thiếu Phủ kiêng kỵ nhất.
Chẳng qua kiêng kỵ là kiêng kỵ, vừa rồi Cổ Dục muốn giết mình, Đỗ Thiếu Phủ căn bản cũng không mấy do dự, trực tiếp tiên hạ thủ vi cường.
Một người có lòng giết mình, cho dù là ở bất cứ đâu, cũng đều là uy hiếp lớn nhất đối với bản thân, cách tốt nhất chính là trực tiếp tiêu diệt tại chỗ, bằng không, hậu hoạn vô cùng.
Tiêu diệt Cổ Dục, Đỗ Thiếu Phủ cũng nghĩ đến hậu quả mà mình sắp phải đối mặt, nhưng lúc này cũng không hối hận.
Nhìn đại hán trước mặt, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thẳng, thản nhiên nói:
- Hắn muốn giết ta, ngược lại bị ta giết, báo ứng mà thôi!
- Tiểu tử, ngươi đây là đang khiêu chiến uy nghiêm của Quang Minh Thần Đình chúng ta! – Đại hán giận dữ, sát ý trong mắt không hề che giấu mà bắn ra.
- Quang Minh Thần Đình lẽ nào bá đạo quen rồi, người trẻ tuổi bọn họ đọ sức, quy tắc chính là sinh tử tự chịu!
Giọng nói trầm thấp từ trong đội ngũ Mộ Dung gia truyền ra, Mộ Dung Hàn Lâm đứng lên, hai mắt mang theo ánh sáng khiếp người ba động, sau đó nhìn đại hán đứng trên quảng trường, nói:
- Huống chi còn là người Quang Minh Thần Đình các ngươi sau khi thất bại âm thầm đánh lén, muốn đẩy người khác vào chỗ chết, lúc này bị diệt, cũng là tự làm tự chịu! Quang Minh Thần Đình ức hiếp người như vậy, vậy Mộ Dung gia ta cũng chỉ có thể liều mạng!
Tiếng nói của Mộ Dung Hàn Lâm vang vọng khắp quảng trường, quanh quẩn, nói dứt lời, lập tức khiến cho bốn phía xì xào bàn tán.
- Khà khà, Mộ Dung Hàn Lâm, chuyện giữa Quang Minh Thần Đình cùng tiểu tử kia, không liên quan đến ngươi, tiểu tử kia cuối cùng rõ ràng là cố ý giết người, Quang Minh Thần Đình đương nhiên sẽ xử lý, ngươi vẫn là lui ra đi!
Công Tôn Trường Không đứng dậy, hét lớn, hắn đương nhiên hi vọng Quang Minh Thần Đình lúc này trực tiếp tiêu diệt tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ kia, nếu không, Công Tôn gia hiện nay liền ở vào vị trí lúng túng cùng đáng sợ.
- Lần này cuộc đọ sức của lớp trẻ gia tộc các ngươi nếu đã mời chúng ta tới làm chứng, vậy ta đây cũng nói một câu đi.