Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 578: Thực lực chân chính

Chương Trước Chương Tiếp

Vốn dĩ không ít người còn tưởng rằng hai người trẻ tuổi tuyệt đỉnh kia, sẽ có một trận long tranh hổ đấu khiếp người kéo dài thật lâu, nhưng lúc này xem ra, không nghĩ tới thanh niên tử bào kia chịu một quyền của thanh niên tuấn mỹ, sẽ rơi vào kết cục như vậy.

Quảng trường xung quanh cùng trên đài cao, không ít người khiếp sợ cùng kinh ngạc.

Vũ Thần Thiên Hạ Trailer

Một quyền vừa rồi của Cổ Dục hiển nhiên là bất phàm, nhất là đối với không ít cường giả trên đài cao mà nói, bọn họ cũng hiểu rõ, lực công kích cường hãn như vậy, tu vi Vũ Vương huyền diệu cảnh bình thường, cũng khó mà chống lại khi không hề phòng ngự, mà vừa rồi Đỗ Thiếu Phủ kia lại trực tiếp bị đánh trúng.

- Hừ, có chút bản lãnh thì sao chứ, còn không phải đều không là đối thủ của người khác, may mà không dùng Mộ Dung gia làm tiền đặt cược. – Trên đài cao, Mộ Dung Sâm Tuấn lúc này vẻ mặt âm trầm.

- Hừ, tốt nhất là trực tiếp bị tiêu diệt!

Trên đài cao Công Tôn gia, Công Tôn Báo lộ ra nụ cười lạnh, toàn bộ mọi người Công Tôn gia, lúc này đều vui vẻ.

- Tên ngốc, ngươi sẽ không sao chứ, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện a. – Khuôn mặt Mộ Dung Tương Nhi tràn ngập khẩn trương, đôi mắt tinh thuần nhìn chằm chằm về phía quảng trường.

Mộ Dung Hàn Hám nhíu mày, nhìn chăm chú về phía quảng trường.

Mộ Dung Hàn Lâm đứng bên cạnh thấy Mộ Dung Hàn Hám khẽ nhíu mày, nói nhỏ:

- Yên tâm đi, nếu là ta không nhìn lầm, Đỗ Thiếu Phủ tiểu huynh đệ vừa rồi chỉ là xảy ra một chút ngoài ý muốn, hẳn là không có chuyện gì lớn, nếu là hắn còn có thể đứng lên, vậy thì người Quang Minh Thần Đình hẳn phải thua.

Nghe vậy, Mộ Dung Hàn Hám dường như có chút bất ngờ, đại ca trước nay rất ít khen người khác, ngay cả đối với Mộ Dung Tu Duệ cũng chưa từng khen, không ngờ lại có nắm chắc đối với Đỗ Thiếu Phủ vô cùng xa lạ kia.

Mộ Dung Hàn Lâm vừa dứt lời, giữa sân đất đá dần rơi xuống, tro bụi dần tiêu tán, dần dần lộ rõ quảng trường.

Cuối cùng dưới ánh mắt của đông đảo mọi người, đầu tiên liền nhìn thấy Cổ Dục lúc này đang yên lặng đứng đó.

Lúc này quanh thân Cổ Dục lan tràn Lôi Quang nhàn nhạt, khí tức bá đạo cường hãn, lại vô cùng tuấn mỹ, khí chất phi phàm, lập tức dẫn đến không ít thiếu nữ xung quanh quảng trường cuồng nhiệt reo hò.

Đối với thiếu nữ xung quanh điên cuồng gào thét, Cổ Dục không hề để ý, ánh mắt lúc này đều giống như mọi người, đều nhìn chằm chằm về phía đống đá vụn mà Đỗ Thiếu Phủ bị đập rơi vào trong đó, hàn ý trong mắt lóe ra, hắn hy vọng vừa rồi có thể trực tiếp giết chết Đỗ Thiếu Phủ, trong lòng Cổ Dục lúc này kỳ thực cũng cảm thấy kỳ quái, vừa rồi Đỗ Thiếu Phủ kia đột nhiên như là ngây ngốc, điều này khiến cho hắn không thể hiểu được, có ai khi đối mặt cường địch, còn đi suy nghĩ những chuyện khác.

Cổ Dục muốn giết chết Đỗ Thiếu Phủ, nguyện vọng này dường như là chưa kịp thực hiện.

Ngay dưới ánh mắt của mọi người, trong đống đá vụn kia bắt đầu lay động, sau đó tro bụi ba động, sau cùng một bóng người chui lên từ trong đống đá vụn.

Mà khi nhìn thấy bóng người chui lên từ dưới đất kia, trên mặt Cổ Dục, ánh mắt giật giật.

Dưới ánh mắt của mọi người, thân ảnh tử bào vừa rồi bị đập vào đống đá vụn, lúc này lại bò ra, toàn thân thỉnh thoảng có điện mang Lôi Quang lóe ra, mà lông tóc không tổn hao gì.

Điều này khiến cho mọi người kinh ngạc, lúc này Đỗ Thiếu Phủ đi ra, ánh mắt mang theo nụ cười, Lôi Quang xung quanh thỉnh thoảng lóe ra, giống như đột nhiên có vài chỗ thay đổi.

- Vậy mà không sao, hình như hoàn toàn không có việc gì!

Mộ Dung Hàn Hám khiếp sợ, trong mắt lóe ra tinh mang, lúc lâu sau mới ngạc nhiên hồi thần.

Sự mạnh mẽ của thanh niên Quang Minh Thần Đình kia, Mộ Dung Hàn Hám có thể cảm nhận được rõ ràng, một quyền vừa rồi nếu như không hề phòng ngự, ngay cả người có tu vi Vũ Vương huyền diệu cảnh cũng khó mà đỡ được.

Mà Đỗ Thiếu Phủ lúc này lại không chút tổn hại, đây phải cường hãn đến mức nào, quả thật là biến thái!

Đỗ Thiếu Phủ lần thứ hai đứng lên, nụ cười trên mặt người Công Tôn gia lập tức cứng lại.

Đám người Mộ Dung Sâm Tuấn, Công Tôn Báo đang cười lạnh, lập tức căng cứng.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ không chút hao tổn, toàn trường lúc này có chút yên tĩnh.

- Hóa ra là vậy, ta hiểu rồi, hiểu rồi. . .

Lúc này Đỗ Thiếu Phủ lại hoàn toàn không để ý tới bất kỳ ánh mắt của người nào, trong miệng luôn lẩm bẩm nói khẽ, trên mặt lộ ra nụ cười, vô cùng hưng phấn.

- Có chút bản lãnh, không ngờ ngươi vậy mà còn không chết được!

Cổ Dục trầm giọng nói, sắc mặt âm trầm cực kỳ khó coi, hoàn toàn không nghĩ tới Đỗ Thiếu Phủ kia có thể đỡ được một chiêu Thần Quang Lôi Bạo của hắn, vậy mà giống như hoàn toàn không có việc gì.

- Ngươi muốn giết ta, e là còn chưa đủ trình!

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, lúc này mới hồi phục tinh thần, vừa mới đều không hề sử dụng hết toàn lực, chỉ là giao thủ cùng Cổ Dục mà thôi.

Trong lúc giao thủ, mục đích chủ yếu của Đỗ Thiếu Phủ chỉ là muốn Cổ Dục thi triển một chiêu Thần Quang Lôi Bạo để xem cẩn thận rốt cuộc là lý do gì, vì sao mình luôn không thể thực sự tu luyện thành công Thần Quang Lôi Bạo.

Mà khi Cổ Dục thi triển Thần Quang Lôi Bạo vừa rồi, Đỗ Thiếu Phủ cũng rơi vào trầm tư, trả giá lớn, nhưng cuối cùng cũng hiểu bản thân vì sao rõ ràng đã tu luyện thành công Thần Quang Lôi Bạo, nhưng lại không thể thúc giục uy năng chân chính của Thần Quang Lôi Bạo, nguyên nhân then chốt lại là nguyên nhân mà bản thân chưa bao giờ chú ý tới.

Mà vừa rồi Cổ Dục xuất thủ, rõ ràng là mang theo sát ý với mình, điều này khiến cho trên mặt Đỗ Thiếu Phủ lúc này, thần sắc hơi âm hàn, xẹt qua một nụ cười lạnh đạm mạc, tinh mang nhàn nhạt lóe ra tai chỗ sâu trong mắt.

Dường như là cảm nhận được thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ đang thay đổi hóa, ánh mắt âm trầm của Cổ Dục hơi giật giật, đồng thời, Huyền Khí trong cơ thể trào ra, từng luồng năng lượng Phù Văn mang theo Lôi Điện lóe ra, hóa thành một thanh Lôi Chùy.

- Lôi Quang Chùy!

Một tiếng hét lớn từ trong miệng Cổ Dục truyền ra, sau đó thân thể giống như hóa thành Lôi Điện, chỉ thấy vô số ánh sáng Lôi Điện trực tiếp bay về phía Đỗ Thiếu Phủ.

Phía trước Lôi Quang Chùy khủng bố kia, những chỗ ven đường, ngay cả không gian đều muốn bị xé rách, mơ hồ lộ ra vết nứt không gian hắc sắc.

- Ầm ầm...

Lôi Quang Chùy đánh xuống Đỗ Thiếu Phủ, giống như Lôi Thần vung chùy, một búa khủng bố, nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Đỗ Thiếu Phủ.

Lôi Quang Chùy đánh xuống nhanh như chớp, vậy mà ngay khi sắp rơi xuống trên người Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Thiếu Phủ lại nhanh chóng ngưng kết thủ ấn.

- Xì xì xì. . .

Cũng trong lúc đó, Đỗ Thiếu Phủ vừa ngưng kết thủ ấn, giống như là chạm đến thứ gì đó trong cơ thể, khiến trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ bỗng dưng toát ra một chút quang mang thần bí.

Từng tia ánh sáng thần kỳ nhìn như có chút tạp chất, ánh sáng cũng có chút u tối, nhưng lại tương liên với kinh lạc, với Huyết Mạch, còn có một luồng uy thế cổ xưa như ẩn như hiện tràn ra.

Lúc này, ánh sáng thần bí kia được thủ ấn của Đỗ Thiếu Phủ dẫn dắt, quanh thân mơ hồ cũng bắt đầu thẩm thấu ra từng tia điện mang, sau cùng thuận lợi ngưng tụ thành một quyền ấn.

- Ầm ầm!

Trong chốc lát, trên bầu trời gió nổi mây phun dường như sắp bị lật lên, mây đen hội tụ, sấm vang chớp giật, một luồng uy áp kinh người giáng xuống, khiến cho mọi người sợ hãi, run rẩy.

- Xì xì xì!

Phía trước quyền ấn có Lôi Quang bao quanh, chính là Thần Quang Lôi Bạo vừa rồi Cổ Dục ngưng tụ ra, chẳng qua lúc này dưới sự thúc giục của Đỗ Thiếu Phủ, uy năng lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

- Thần Quang Lôi Bạo, tiểu tử kia sao lại biết “Thần Quang Lôi Bạo của Quang Minh Thần Đình chúng ta.

Bên trong Công Tôn gia, không ít người nhìn Thần Quang Lôi Bạo mà Đỗ Thiếu Phủ thúc giục lúc này, đều lộ vẻ nghi hoặc cùng kinh ngạc.

Mấy người kia đều là cường giả của Quang Minh Thần Đình, bọn họ đều biết rõ, rất nhiều Vũ kỹ trong Quang Minh Thần Đình, cho dù có truyền ra ngoài, cũng không có vài người có thể tu luyện được uy năng vốn có của nó, mà bắt buộc phải tu luyện phối hợp với công pháp của Quang Minh Thần Đình.

Thậm chí có một vài đệ tử Quang Minh Thần Đình, không có thiên phú về phương diện kia, đều không thể tu luyện thành công những Vũ kỹ đó.

- Nếm thử một chút Thần Quang Lôi Bạo của ta đi!

Một tiếng hét lớn bá đạo từ trong miệng Đỗ Thiếu Phủ truyền ra, sau đó một quyền trực tiếp đánh vào phía trên Lôi Quang Chùy mà Cổ Dục ngưng tụ.

- Ầm ầm...

Hai người va chạm, Lôi Quang bắn ra, rực rỡ chói mắt, tiếng sấm chớp ầm ầm vang vọng khắp quảng trường.

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, chỉ thấy Lôi Quang Chùy mà Cổ Dục ngưng tụ kia, dưới một quyền của Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp rạn nứt, sau đó hóa thành vô số tia chớp Ngân Xà, Phù Văn vỡ vụn, rực rỡ chói mắt, cuối cùng biến thành hư vô trên khoảng không quảng trường.

Thần Quang Lôi Bạo không hề biến mất, mà sau khi dễ dàng phá hủy Lôi Quang Chùy, thế như chẻ tre phá hủy tầng phòng ngự quanh thân Cổ Dục.

- Ầm!

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ lóe ra hàn ý, một quyền trực tiếp đánh đến trước ngực Cổ Dục, không hề vòng vo, vô cùng bá đạo, trấn áp mọi thứ!

- Bịch bịch!

Tiếng vang trầm thấp truyền ra, thân thể Cổ Dục lập tức bị đánh bay, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.

Cuối cùng thân thể Cổ Dục giống như chim gãy cánh trực tiếp nện xuống bên ngoài hơn mười trượng, khiến cho đất rung núi chuyển, đất đá bắn ra, vết nứt trên mặt đất khuếch tán.

Tất cả mọi thứ đều xảy ra trong một thời gian cực ngắn, trước mắt bao người, uy năng của Lôi Điện Quang Chùy mà lúc sau Cổ Dục thúc giục mạnh hơn nhiều so với lúc ban đầu, không hề nghi ngờ đó mới thật sự là ra hết toàn lực.

Nhưng một quyền lúc trước có thể đánh bay Đỗ Thiếu Phủ, lúc này ngược lại lại bị đối phương phá hủy dễ như trở bàn tay.

Điều này chỉ có thể chứng minh một việc, đó chính là lúc trước giao thủ, thanh niên tử bào kia căn bản không hề dùng hết toàn lực.

Rất nhiều người đều đoán không sai, ngay từ đầu Đỗ Thiếu Phủ cũng không hề sử dụng toàn lực.

Nhớ lúc đầu, sau khi vừa đột phá Vũ Hầu cảnh, Đỗ Thiếu Phủ đã cảm giác được có thể dùng một quyền đánh tan một Vũ Vương cảnh bình thường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)