Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 572: Thanh niên tuấn mỹ

Chương Trước Chương Tiếp

- Bịch...

Sau khi giao thủ vài chiêu, tiếng vang trầm thấp truyền ra, thân thể của Mộ Dung Sâm Tuấn bị đẩy lui.

Bước chân lảo đảo lui về phía sau, đồng thời sắc mặt Mộ Dung Sâm Tuấn trắng bệch, thủ ấn nhanh chóng ngưng kết, Phù Văn lóe ra, sau đó ngưng tụ thành một hư ảnh Yêu thú hung ác dữ tợn giống hổ lại giống sư tử bao phủ quanh thân, giống như dung hợp, thân thể khổng lồ, uy áp lan tràn, đè ép bốn phía.

- Sư Hổ Dị Yêu Thú.

Nhìn Mạch Hồn của Mộ Dung Sâm Tuấn, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hiện lên một chút ba động.

Sư Hổ Dị Yêu Thú này tuy rằng không phải Yêu thú trên Thiên Thú Bảng, nhưng trên Địa Thú Bảng lại là tồn tại tuyệt đối mạnh mẽ, chính là dị chủng của Sư và Hổ tương giao sau đó lưu lại, có thể thành công sống sót không đến 1%.

Nhưng bất cứ một con Sư Hổ Dị Yêu Thú còn sống sót nào, đều có được Huyết Mạch của cả hai tộc Sư và Hổ, vô cùng cường hãn, uy năng không hề thua kém Thiên Thú Bảng.

- Rống...

Sư Hổ Dị Yêu Thú rít gào, sóng âm ngập trời, làm người ta kinh hãi run sợ, sau đó Mãnh Hổ chụp mồi, Hùng Sư săn thỏ, mang theo năng lượng gió lốc trào ra, trực tiếp lao về phía Công Tôn Ứng.

- Thúc giục Mạch Hồn rồi sao. . .

Thấy Mộ Dung Sâm Tuấn thúc giục Mạch Hồn, Công Tôn Ứng dường như đã sớm đề phòng, cho nên cũng chẳng để ý lắm, thủ ấn trong tay cũng ngưng kết, Phù Văn trước người ngưng tụ, sau đó trực tiếp hóa thành một hư ảnh Yêu Lang khổng lồ.

- Ngao...o...o!

Hư ảnh Yêu Lang khổng lồ, giống như vật sống, nhanh như thiểm điện va chạm vào trên người Mạch Hồn Sư Hổ Dị Yêu Thú Mạch Hồn của Mộ Dung Sâm Tuấn.

- Gào gừ...

Hai thú ảnh va chạm, lóe ra Phù Văn vỡ vụn chói mắt, từng tiếng rít gào cuốn lấy trời cao.

- Thật mạnh a!

- Không hổ là người nổi bật trong lớp trẻ của Mộ Dung gia cùng Công Tôn gia.

Người xem xung quanh nhìn không chớp mắt, tiếng reo hò vang vọng, cuối cùng quanh quẩn khắp quảng trường, giống như Kinh Lôi.

- Ai, sắp thua rồi.

Mà đối với giao thủ cấp bậc loại này, Đỗ Thiếu Phủ tuy rằng không mấy hứng thú, nhưng vẫn cẩn thận quan sát hai người thi triển Vũ kỹ cùng thúc giục Mạch Hồn, đối với thắng bại sau cùng của hai người, tựa hồ trong lòng sớm đã có đáp án.

- Xoạt xoạt xoạt. . .

Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, không lâu sau giữa sân liền xuất hiện biến cố lớn, Mạch Hồn Sư Hổ Dị Yêu Thú mà Mộ Dung Sâm Tuấn ngưng tụ vậy mà bị hư ảnh Yêu Lang mà Công Tôn Ứng ngưng tụ xé rách.

- Tu vi Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh mà thôi, ngươi còn chưa đủ trình!

Thân ảnh Công Tôn Ứng nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Mộ Dung Sâm Tuấn, giống như Dã Lang chụp mồi, vô cùng nhanh nhẹn, bỗng nhiên bộc phát ra công kích vô cùng ác liệt, từng luồng Huyền Khí hung hãn trào ra, giống như bom nổ đụng mạnh vào lớp phòng ngự của Mộ Dung Sâm Tuấn.

- Bùm bùm bùm!

Công kích của Công Tôn Ứng nhanh như Bôn Lôi, dễ dàng đánh nát phòng ngự của Mộ Dung Sâm Tuấn, vài quyền ấn hung hãn đập vào trước ngực hắn.

- Phốc phốc...

Chỉ một chốc, máu tươi trong miệng Mộ Dung Sâm Tuấn điên cuồng phun ra, sắc mặt trắng bệch.

- Vèo!

Nhưng là trong lúc này, máu tươi phun ra từ miệng Mộ Dung Sâm Tuấn, lại được bao quanh bởi Huyền Khí ngưng tụ thành mũi tên máu, trực tiếp bắn về phía Công Tôn Ứng.

- Hừ!

Công Tôn Ứng hừ lạnh một tiếng, khẽ phất tay, một luồng Huyền Khí đánh tan mũi tên máu của Mộ Dung Sâm Tuấn, mũi tên nổ tung, hóa thành huyết vụ phun ra, khiến cho thân thể hắn theo bản năng bị kiềm hãm.

- Ta thua rồi!

Cùng lúc đó, thân thể Mộ Dung Sâm Tuấn nhanh chóng rút lui khỏi quảng trường.

Sắc mặt Mộ Dung Sâm Tuấn trắng bệch, vô cùng khó coi, trực tiếp chịu thua rời sân thi đấu, đây cũng coi như là sỉ nhục.

Có điều so với tính mạng của bản thân mà nói, lúc này Mộ Dung Sâm Tuấn lại không thể không làm như vậy, lần này quy tắc thi đấu của hai đại gia tộc là sinh tử tự chịu, trừ phi rời sân thi đấu.

- Chạy trốn lại rất nhanh.

Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt một tiếng, tu vi của Mộ Dung Sâm Tuấn không đủ, nhưng tốc độ chạy trốn cùng thủ đoạn lại không tệ, từ một góc độ nào đó mà nói, vẫn là có chút bản lĩnh, tuy rằng có chút chẳng ra sao.

Nhìn Mộ Dung Sâm Tuấn trực tiếp rời sân thi đấu chịu thua, mặt mũi của Mộ Dung gia cũng có chút khó coi, đây không chỉ có là thua trận, còn thua cả người.

Chỉ là mọi người cũng không thể trách cứ Mộ Dung Sâm Tuấn, mục đích của Công Tôn gia kia, bọn họ đều hiểu rõ, nếu là tiếp tục đối kháng, kết cục của Mộ Dung Sâm Tuấn có thể biết được, cho nên trong lòng mọi người ngược lại ủng hộ Mộ Dung Sâm Tuấn làm như vậy.

So với tính mạng mà nói, quả thật là tính mạng quan trọng hơn, loại hy sinh này hoàn toàn không đáng.

- Đã thua một trận.

Mộ Dung Tương Nhi vẻ mặt ngưng trọng, ngón tay nắm chặt thành quyền.

- Hừ, người Mộ Dung gia đều là những kẻ nhát gan như chuột vậy sao!

Trơ mắt nhìn Mộ Dung Sâm Tuấn rời sân thi đấu chịu thua, khiến Công Tôn Ứng tức đến giậm chân, mặt đất dần hiện lên vết nứt chậm rãi khuếch tán ra.

Đánh bại Mộ Dung Sâm Tuấn cũng không phải mục đích của Công Tôn Ứng, trực tiếp giết Mộ Dung Sâm Tuấn mới là điều hắn muốn, nhưng là không ngờ Mộ Dung Sâm Tuấn kia vậy mà chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.

Trong đội hình của Mộ Dung gia, thanh niên bạch y khoảng chừng 24 - 25 tuổi đứng dậy, khuôn mặt trắng nõn ngưng trọng, sau đó đứng lên, đầu ngón chân hơi điểm, thân ảnh lập tức bay vút xuống quảng trường.

- Vèo. . .

Thân ảnh bạch y từ trên đài cao hạ xuống, giống như từ trên đài cao tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ, thân ảnh bạch y rơi xuống trước người Công Tôn Ứng trên quảng trường.

Bạch y tung bay, thanh niên ngũ quan thanh tú mang theo vẻ tuấn lãng, bạch y bó sát đem dáng người hoàn mỹ triển lộ ra hết, nhìn Công Tôn Ứng trước mặt, nói:

- Mộ Dung gia chưa từng có hạng người nhát gan, thủ hạ bại tướng, ngươi không phải đối thủ của ta, đổi người khác đi.

Công Tôn Ứng nhìn nam tử trước mặt, vẻ mặt cực kỳ khó coi, cũng cố kỵ, sau đó khuôn mặt hiện lên nụ cười lạnh, hai mắt lộ ra hàn ý khiếp người, nói:

- Mộ Dung Tu Duệ, ngươi chớ có kiêu ngạo, tự có người tới thu thập ngươi!

Nói dứt lời, Công Tôn Ứng cắn chặt răng, thân ảnh trực tiếp rời khỏi sân thi đấu.

Trên đài cao, Công Tôn gia, một thanh niên tóc ngắn đứng dậy, muốn lên đài.

- Để ta đi, ngươi rất khó thắng hắn, ba trận hai thắng, ta tới sẽ giải quyết bọn họ nhanh một chút!

Đứng trước Công Tôn gia, một thanh niên áo đen đứng dậy ngăn lại thanh niên tóc ngắn, thân hình thon dài, ánh mắt từ xa nhìn phía thanh niên áo trắng trên quảng trường, ánh mắt âm thầm xẹt qua một chút tinh mang nhàn nhạt, giống như điện mang lóe ra.

- Vâng, Báo ca. –Thanh niên tóc ngắn nghe vậy, lập tức kính sợ lui trở về.

- Công Tôn Báo, tốc chiến tốc thắng, đừng làm mất quá nhiều thời gian, chớ làm mất mặt Quang Minh Thần Đình ta.

Thanh niên áo đen vừa đứng dậy, một thanh niên luôn ngồi ngay ngắn bên cạnh khẽ ngẩng đầu chậm rãi nói.

Thanh niên này tuổi tác chỉ tầm 18 tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ giống mỹ thiếu niên trong truyền thuyết thần thoại, vô cùng tuấn mỹ, trên môi gợi lên một độ cung đạm mạc.

Mà lúc này, Công Tôn Báo đứng trước mặt thanh niên tuổi tác không lớn này, thần sắc đạm mạc lập tức trở nên cung kính, gật đầu, sau đó đầu ngón chân khẽ động, thân ảnh trực tiếp bay về phía quảng trường.

Thanh niên tuấn mỹ hơi động thân thể, thậm chí từ đầu tới cuối đều không nhìn bốn phía, đối với mọi thứ đều lộ vẻ đạm mạc, hoặc chuẩn xác hơn mà nói là đối với mọi thứ đều coi thường.

Giống như mọi thứ xung quanh, thanh niên tuấn mỹ này đều không coi vào đâu, sau khi Công Tôn Báo lên đài, hai mắt lúc này mới nhàn nhạt liếc về phía quảng trường.

- Ầm!

Công Tôn Báo lên đài, vô cùng nhanh nhẹn, khiến cho không gian cũng theo đó run lên, Huyền Khí trào ra, nhưng khí tức trên người lại cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt nhìn Mộ Dung Tu Duệ, lộ ra sắc bén.

Lúc này, trên quảng trường, hai bóng người một đen một trắng này, lộ vẻ vô cùng chói mắt.

- Mộ Dung Tu Duệ sắp cùng Công Tôn Báo đánh một trận rồi!

- Hai người bọn họ một là đệ nhất nhân của Mộ Dung gia, một là đệ nhất nhân của Công Tôn gia, không biết ai thắng ai thua?

- Thực lực của Mộ Dung Tu Duệ vô cùng cường hãn, ít nhất đã đến tu vi Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh.

- Công Tôn Báo mấy năm nay đều ở Quang Minh Thần Đình, e là tiến bộ không ít, lúc trước thiên phú của Công Tôn Báo liền mơ hồ muốn vượt qua Mộ Dung Tu Duệ.

Nhìn hai người tuấn mỹ trên quảng trường lúc này, mọi người xung quang, phát ra không ít lời xì xào bàn tán.

Đối với hai người giữa sân Công Tôn Báo cùng Mộ Dung Tu Duệ, trong Ốc Dã Thành thế nhưng mọi người đều biết.

Mà lúc này hai người này đánh một trận, cũng là trận chiến đỉnh cao thay mặt cho lớp trẻ của hai đại gia tộc, càng thu hút sự chú ý của mọi người.

- Mộ Dung Tu Duệ, chúng ta lại gặp mặt, sử dụng thực lực mạnh nhất của ngươi đi, bằng không, ngươi không phải đối thủ của ta!

Công Tôn Báo nhìn Mộ Dung Tu Duệ, không hề để ý đối với lời bàn tán xung quanh, ánh mắt lạnh thấu xương lóe ra ánh sáng sắc bén, trong mắt xẹt qua hàn ý nhàn nhạt.

Mộ Dung Tu Duệ lẳng lặng nhìn Công Tôn Báo, không nói gì, khẽ phất tay, ánh sáng Phù Văn lan tràn, cùng với đó, nắm trong tay một thanh trường kiếm ít nhất cấp bậc Phù Khí thượng phẩm.

- Ầm!

Phù Văn trên trường kiếm lướt động, không gian bốn phía hơi chấn động, có Thiên Địa Năng Lượng bắt đầu tụ đến.

- Không ngờ Bỉ Ngạn Kiếm nổi danh của Mộ Dung gia rơi vào trong tay của ngươi, có điều Bỉ Ngạn Kiếm này, trong cả Mộ Dung gia quả thật cũng chỉ có ngươi mới xứng sử dụng.

Công Tôn Báo nhìn Phù Khí mà Mộ Dung Tu Duệ lấy ra, sắc mặt âm trầm một chút, hơi phất tay, một thanh loan đao dài bằng cánh tay liền xuất hiện trong bàn tay.

- Xèo xèo xèo. . .

Thanh loan đao vừa xuất hiện, trên độ cung khiếp ngươi, hàn quang trong suốt, từng luồng ánh sáng chói mắt như điện mang, từ trên loan đao lóe ra, khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi, bên trong không gian xung quanh, lập tức có Thiên Địa Năng Lượng dẫn dắt.

- Oanh. . .

Trong chốc lát, hai người bốn mắt nhìn nhau, giữa không trung lập tức cũng theo đó run lên, trên bầu trời, bắt đầu gió nổi mây phun.

Trên đài cao, lúc này mọi ánh mắt đều rơi xuống trên hai người giữa sân.

- Tu Duệ ca ca, nhất định phải thắng a.

Mộ Dung Tương Nhi ngón tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt tinh thuần gắt gao nhìn chằm chằm về phía giữa sân.

Trận này Mộ Dung gia không thể thua nữa, nếu là ngay cả trận này đều thua, vậy một nửa Mộ Dung gia sau này liền biến thành của Công Tôn gia rồi.

Trên quảng trường, Mộ Dung Tu Duệ nhìn loan đao trong tay Công Tôn Báo, giữa hai lông mày xẹt qua vẻ ngưng trọng.

Mà sau đó Bỉ Ngạn Kiếm trong tay khẽ run, một luồng Huyền Khí trong cơ thể trào ra, giống như vầng sáng, lập tức đem thân thể bao phủ trong đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)