Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 569: Ân oán hai nhà

Chương Trước Chương Tiếp

- Cha...

Thanh niên cúi đầu xoay người, toàn thân tản ra khí tức lạnh lùng nhàn nhạt, tinh mang trong mắt thu liễm, mang theo vẻ sắc bén.

Vũ Thần Thiên Hạ Trailer

Lão giả dáng vẻ lục tuần, mặc trường sam hoa văn đơn sắc, giữa hai lông mày có chút khí tức âm trầm, trên người không có bất kỳ khí tức gì ba động, nhưng lại khiến cho không gian xung quanh mơ hồ vặn vẹo, hơi ngước mắt nhìn về phía thanh niên lạnh lùng, nói:

- Báo nhi, đã chuẩn bị tốt cho ba ngày sau chưa?

Thanh niên khoảng chừng 25 - 26 tuổi, nghe vậy, trong đôi mắt lạnh thấu xương lóe ra quang mang sắc bén, xẹt qua chút hàn ý, nói:

- Mộ Dung gia chỉ có mình Mộ Dung Tu Duệ còn tính là tạm được, nhưng cũng không phải đối thủ của ta, Mộ Dung gia bây giờ cũng không có ai để mời, ba ngày sau, chính là thời điểm báo thù cho đại ca, đã nhiều năm như vậy, Mộ Dung gia cũng nên trả giá thật lớn rồi.

- Mười mấy năm rồi, cũng nên trả giá. – Khí tức âm trầm giữa hai lông mày lão giả càng thêm nồng đậm.

Đêm, màn đêm che khuất vòm trời, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua tầng mây, chiếu xuống Ốc Dã Thành.

Trong đình viện yên tĩnh đơn giản, Mộ Dung Hàn Hám nhìn lão giả hơn lục tuần trước mặt, lên tiếng:

- Đại ca, đại khái đã tra được rõ ràng, những người gần đây xuất thủ với Mộ Dung gia chúng ta, hẳn là người Công Tôn gia.

- Ai. . .

Nghe vậy, lão giả quay đầu lại than nhẹ, dáng vẻ hơn lục tuần, nhưng khuôn mặt lại vô cùng hồng hào nhẵn nhụi, nhìn cực kỳ trẻ tuổi, không khó nhìn ra lúc còn trẻ, chỉ sợ cũng là một mỹ nam tử phong độ nhẹ nhàng.

Than nhẹ xong, lão giả nói với Mộ Dung Hàn Hám:

- Mười mấy năm rồi, Công Tôn gia vẫn bám mãi không buông, xem ra lần này có Quang Minh Thần Đình chống lưng, trở nên ngày càng táo tợn.

- Ba ngày sau, đám người trẻ tuổi của hai nhà chúng ta đọ sức, tổng cộng ba trận, nhưng ngoại trừ Tu Duệ có thể đánh một trận ra, e là không còn ai có thể chiến đấu với đám hậu bối của Công Tôn gia, nhất là Công Tôn Báo kia, nghe nói trong Quang Minh Thần Điện cũng đều vô cùng bất phàm. – Ánh mắt Mộ Dung Hàn Hám lộ vẻ ngưng trọng.

- Đây cũng là mệnh, công pháp của Mộ Dung gia ta, luôn chỉ phù hợp cho nam tử tu luyện, không hề phù hợp với nữ tử, mà ba huynh đệ chúng ta, ngươi còn chưa lập gia thất, lão nhị chỉ sinh được một mình Tu Duệ, ta lại sinh ba nữ nhi, cũng không có nam đinh, đã thế hai tên lớn kia hết lần này tới lần khác còn không nghe lời.

Ánh mắt lão giả buồn bã, sau đó nhìn Mộ Dung Hàn Hám, nói:

- Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, đến lúc đó rồi tính tiếp, đây là kiếp nạn mà Mộ Dung gia chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Mộ Dung gia đi được đến ngày hôm nay, cũng không phải nói đổ là có thể đổ.

Sáng sớm hôm sau, bóng đêm dần dần biến mất, ánh sáng sớm chậm rãi thức tỉnh sinh linh đang ngủ say.

- Phù. . .

Trong phòng, bạch quang quanh thân Đỗ Thiếu Phủ thu lại, mở mắt, tinh mang nội liễm, từ trong bụng phun ra một ngụm trọc khí, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, tu luyện Tàn Thiên Công Pháp thần bí kia, tốc độ tu luyện tinh thần lực vô cùng nhanh chóng, khiến cho Đỗ Thiếu Phủ cũng phải sợ hãi than.

Dùng tâm thần dò xét, sau đó vẻ mặt Đỗ Thiếu Phủ xẹt qua nụ cười, lẩm bẩm nói nhỏ:

- Lĩnh ngộ Vũ kỹ, không biết Thần Bí Nhất Thức có thể hoàn thiện hay không.

Nói dứt lời, Đỗ Thiếu Phủ lập tức tập trung vào Thần Quang Lôi Bạo cùng Lôi Diệt Chỉ đang tu luyện dạo gần đây.

Không thể thúc giục uy năng chân chính của hai loại Vũ kỹ này, khiến cho tính cách bướng bỉnh của Đỗ Thiếu Phủ lại nổi lên, muốn thử xem sau khi Thần Bí Nhất Thức hoàn thiện, nhìn xem có thể thúc giục uy năng vốn có của hai loại Vũ kỹ kia hay không.

- Ù ù...

Trong phòng, thủ ấn của Đỗ Thiếu Phủ ngưng kết biến ảo, không ngừng có Phù Văn lướt động, mơ hồ có điện mang lóe ra, dần dần chìm vào trong trạng thái lĩnh ngộ.

Thời gian dần dần trôi qua, nháy mắt đã qua ba ngày.

Toàn bộ Ốc Dã Thành ngày càng náo nhiệt, vô số cường giả cùng thế lực khắp nơi ùn ùn kéo đến.

Thế hệ trẻ của Công Tôn gia cùng Mộ Dung gia giao thủ, cũng coi như cuộc đọ sức của hai đại gia tộc, đương nhiên thu hút vô số ánh nhìn.

Xung quanh có không ít Liên minh Đế Quốc, mà trong Liên minh Đế Quốc, Ốc Dã Thành cũng là một trong những tòa thành khổng lồ nhất.

Ốc Dã Thành có ba đại gia tộc, theo thứ tự là Mộ Dung gia, Công Tôn gia, Ngô gia.

Thế lực của ba đại gia tộc này khổng lồ, khống chế Ốc Dã Thành cùng không ít thành lớn xung quanh, thoát ly Hoàng thất, mức độ khổng lồ của nó khiến cho Đế Quốc xung quanh cũng phải kiêng kỵ.

Mà đối với ân oán giữa Mộ Dung gia cùng Công Tôn gia, không ít người bên trong Ốc Dã Thành đều hiểu rõ.

Lúc đầu, trưởng nữ Mộ Dung U U của gia chủ Mộ Dung gia – Mộ Dung Hàn Lâm, từ nhỏ là thanh mai trúc mã với trưởng tử Công Tôn Hổ của gia chủ Công Tôn gia – Công Tôn Trường Không, tuy rằng chưa đính hôn, nhưng toàn bộ Ốc Dã Thành xem bọn họ là một đôi.

Ai ngờ hơn mười năm trước, Mộ Dung U U lại đột nhiên yêu một thanh niên khác, thậm chí đến mức bỏ trốn, Công Tôn Hổ đương nhiên là không đồng ý, cuối cùng, khi Mộ Dung U U cùng thanh niên kia chuẩn bị bỏ trốn, muốn chặn giết thanh niên kia, ai ngờ cuối cùng lại khiến bản thân chịu trọng thương mà mất mạng.

Công Tôn gia luôn đem món nợ này tính đến trên đầu Mộ Dung gia, ân oán hai nhà cũng chôn sâu từ đó.

Hai đại gia tộc này thường xuyên tranh chấp, mười mấy năm qua chưa từng gián đoạn, mỗi bên đều tử thương vô số, thù hận cũng ngày càng sâu.

Gần đây, hai đại gia tộc mới thương nghị để đám người trẻ tuổi giải quyết chuyện này, ba trận thắng hai, gia tộc nào thất bại liền phải giao ra một nửa địa bàn, chẳng khác gì một Đế Quốc nhỏ, tiền đặt cuộc này lớn như vậy khiến người ta khiếp sợ, cũng dẫn tới sự quan tâm của vô số thế lực.

Hoàng hôn ngày thứ ba, tà dương bao phủ, rặng mây đỏ che phủ bầu trời.

Trong phòng, Đỗ Thiếu Phủ ngưng tụ ra từng đạo thủ ấn, hoàn toàn tiến vào trong trạng thái lĩnh ngộ.

Bên trong Mộ Dung phủ, một bóng người xuất hiện phía xa đình viện phòng khách, khoảng chừng hơn 20 tuổi, mặc hoa phục, dáng vẻ không tồi, có điều sắc mặt lại có chút âm trầm.

- Sâm Tuấn ca.

Mấy thanh niên khác nhảy ra, cung kính đứng bên cạnh thanh niên hoa phục.

- Thế nào rồi? – Thanh niên hoa phục hỏi mấy thanh niên kia, trong ánh mắt hiện lên vẻ âm trầm.

- Tiểu tử kia ba ngày nay đều không ra ngoài, không biết làm gì bên trong.

Một thanh niên nịnh bợ, nói với thanh niên hoa phục:

- Sâm Tuấn ca, có cần chúng ta đi xem một chút hay không, nếu không, chúng ta trực tiếp giáo huấn tiểu tử kia một chút, sau đó kéo hắn ra ngoài là được.

- Chuyện này...

Thanh niên hoa phục tựa hồ cũng có chút do dự, thần sắc âm trầm trong mắt chớp động, đang muốn lên tiếng, một giọng nói nũng nịu truyền đến, nói:

- Sâm Tuấn ca, các ngươi đang làm gì ở đây?

Giọng nói nũng nịu vừa dứt, một thiếu nữ 16 - 17 tuổi từ từ bước tới, khuôn mặt lộ vẻ non nớt, nhưng dáng người mạn diệu, mái tóc đen dài được búi lên, trên gương mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt hết sức tinh thuần, chính là Mộ Dung Tương Nhi.

- Tương Nhi muội muội, sao ngươi lại tới đây, chúng ta đang đi dạo, vừa mới đến đây thôi.

Thanh niên nhìn thấy Mộ Dung Tương Nhi, lập tức tươi cười, mấy thanh niên phía sau, cũng nhanh chóng hiện lên nụ cười.

- Vậy ư.

Ánh mắt Mộ Dung Tương Nhi khẽ nhíu, nói với thanh niên:

- Tu Duệ ca ca đã xuất quan, đang tìm ngươi đấy.

- Tu Duệ ca xuất quan rồi sao.

Thanh niên nghe vậy, lập tức biến sắc, ánh mắt lộ vẻ kính sợ.

Mộ Dung Tương Nhi không để ý đến Mộ Dung Sâm Tuấn nữa, bước chân nhẹ nhàng, đi về phía đình viện phòng khách phía trước.

- Các ngươi giúp ta trông chừng Tam tiểu thư, ta đi gặp Tu Duệ ca.

Mộ Dung Sâm Tuấn nhìn bóng hình xinh đẹp của Mộ Dung Tương Nhi, không dám nói gì, thấp giọng nói với mấy thanh niên bên cạnh, sau đó ánh mắt âm trầm, trừng mắt liếc chỗ đình viện của Đỗ Thiếu Phủ, sau đó mới rời đi.

- Tên ngốc, ngươi có trong đó không?

Giọng nói thanh thúy truyền ra, bên ngoài đình viện, Mộ Dung Tương Nhi đứng nhìn vào bên trong.

- Mộ Dung Tam tiểu sao lại tới đây?

Bên trong đình viện, Đỗ Thiếu Phủ chậm rãi bước ra, sau lưng đeo một thanh kiếm giống như vĩnh viễn không bao giờ cởi xuống, trên gương mặt cương nghị tuấn lãng mang theo nụ cười thản nhiên, mặc dù đang trong trạng thái lĩnh ngộ, nhưng động tĩnh xung quanh, cũng không thể tránh thoát tinh thần lực dò xét của Đỗ Thiếu Phủ.

Hơi ngước mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lông mi thật dài của Mộ Dung Tương Nhi rung động, mũi thẳng duyên dáng, môi đỏ mọng hơi hé mở, lộ ra hàm răng tuyết trắng như trân châu, nói:

- Ta đến xem một chút ngươi ở Mộ Dung gia có quen không, tiện thể dẫn ngươi đi một nơi.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ không tiếng động nhìn phía bên ngoài đình viện một chút, sau đó gật đầu, nói với Mộ Dung Tương Nhi:

- Được, ta đi cùng ngươi.

Chiều tà buông xuống, hoàng hôn bao phủ toàn bộ Ốc Dã Thành.

Một lát sau, bên ngoài Mộ Dung phủ, một con đường đường nhỏ u tĩnh trong thành, hai bên đường là cổ thụ rậm rạp hùng vĩ, vầng trăng dần dần xuất hiện phía chân trời Tây Nam, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi mặt đất, có chút tĩnh mịch.

Mộ Dung Tương Nhi lẳng lặng bước đi, dọc theo đường đi đều không nói câu nào.

Đỗ Thiếu Phủ lặng yên đi bên cạnh Mộ Dung Tương Nhi, dọc đường đánh giá cảnh đêm, lại có vẻ thích thú.

Từ Thạch Thành đến Ốc Dã Thành, mấy năm nay Đỗ Thiếu Phủ cũng khó có thời gian thanh nhàn như vậy, cho dù trong lòng lúc này cũng còn không ít chuyện lo lắng.

Thật lâu sau, Mộ Dung Tương Nhi dừng bước, nhìn Đỗ Thiếu Phủ bên cạnh, nói:

- Ngươi có tỷ tỷ hoặc ca ca không?

Đỗ Thiếu Phủ dừng chân lại, nói:

- Có, một Đại tỷ cùng Nhị ca, là nữ nhi cùng nhi tử của Đại bá và Nhị bá ta, từ nhỏ đối xử với ta rất tốt.

- Tu Duệ ca ca cũng rất tốt với ta.

Mộ Dung Tương Nhi nói nhỏ, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Nhưng bây giờ ta đang hỏi ngươi có tỷ tỷ hoặc ca ca ruột không?

Nghe vậy, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, ánh mắt thâm thúy dưới bầu trời đêm, giống như ngôi sao lấp lánh, sau một lát, mới nhẹ giọng nói với Mộ Dung Tương Nhi:

- Có một muội muội sinh đôi, từ nhỏ chúng ta đã bị tách ra.

Nghe vậy, Mộ Dung Tương Nhi hơi nhướng mày, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong con ngươi tinh thuần hiện lên một chút gợn sóng, nói:

- Vậy ngươi nhất định rất nhớ nàng đi?

- Đúng vậy, rất nhớ. – Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, trong lòng âm thầm nhớ nhung.

- Ta cũng rất nhớ Đại tỷ cùng Nhị tỷ ta.

Lông mi cong lên, ánh mắt Mộ Dung Tương Nhi đau thương, gió đêm khẽ quất qua mặt, từng sợi tóc khẽ tung bay, càng tăng thêm vẻ ưu thương, nhẹ giọng nói:

- Chỉ tiếc Đại tỷ của ta đã không còn trên đời này nữa, Nhị tỷ cũng không biết tung tích, khi đó ta còn quá nhỏ, thậm chí còn không nhớ rõ dáng vẻ của Nhị tỷ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)