Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 568: Mộ dung hàn khám.

Chương Trước Chương Tiếp

- Sao vậy, ngươi từng đi qua Ốc Dã thành à?

Nhìn thấy phản ứng của Đỗ Thiếu Phủ, thiếu nữ tựa hồ rất nghi hoặc, sau đó hỏi Đỗ Thiếu Phủ.

- Không phải, chỉ là nghe qua Ốc Dã thành.

Đỗ Thiếu Phủ nở nụ cười, nói với Mộ Dung Tương Nhi:

- Ngươi là người Mộ Dung gia Ốc Dã thành sao?

- Đương nhiên.

Mộ Dung Tương Nhi tựa hồ cũng không thấy lạ khi Đỗ Thiếu Phủ biết Mộ Dung gia Ốc Dã thành, Ốc Dã thành nổi tiếng tứ phương, chính là một trong những thành lớn nhất của Liên Minh đế quốc, trong đó thanh danh của Mộ Dung gia cũng có rất nhiều người biết đến.

- Gào. . .

Giữa không trung, đột nhiên truyền ra tiếng hí của hung cầm, sóng khí gào thét, như cuồng phong.

Sau đó một con hung cầm to lớn, giống như ưng lại giống như báo, có cái miệng rộng dữ tợn, đôi cánh rộng lớn, khí lưu gào thét, làm cho đá vụn bắn ra bốn phía.

Vèo vèo. . .

Sau đó có mười mấy bóng người nhảy xuống từ trên lưng hung cầm, nhìn dáng vẻ chật vật của thiếu nữ, một đại hán trung niên nhất thời tiến lên thân thiết hỏi:

- Tương Nhi, ngươi không sao chứ?

- Tam thúc, ta không sao, chỉ là không ít con cháu của Mộ Dung gia chúng ta đã bị những người kia giết.

Ánh mắt Mộ Dung Tương Nhi ảm đạm, sau đó nhìn đại hán trung niên, kinh ngạc hỏi:

- Sao các ngươi đến nhanh như vậy?

Mộ Dung Tương Nhi khá là kinh ngạc, khi nàng phát ra tín hiệu cầu cứu, theo đạo lý mà nói, mọi người trong tộc là không thể chạy đến nhanh như vậy.

- Chúng ta ở ngay gần đây tìm ngươi, gần đây nhà chúng ta gặp phải không ít tập kích, còn về việc ai làm, trong tộc sẽ điều tra rõ ràng, chúng ta lo lắng ngươi đang ở bên ngoài sẽ có bất trắc, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.

Đại hán trung niên thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn ba thi thể trên mặt đất, lông mày hơi động, nhìn ra thực lực ba người này đều đã đến Vũ Hầu cảnh, sau đó ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ bên cạnh Mộ Dung Tương Nhi, cuối cùng hỏi Mộ Dung Tương Nhi:

- Vị huynh đệ này là người ngươi tìm tới sao?

- Không phải, người ta muốn tìm không tìm được, ta vừa gặp phải hắn, ngơ ngác, bị ta liên lụy, suýt chút nữa đã bị ba người kia giết.

Mộ Dung Tương Nhi lắc đầu, nói với đại hán trung niên:

- Hẳn là một vị cường giả trùng hợp đi ngang qua ra tay cứu ta.

Nghe vậy, một thanh niên mặc hoa phục bên người đại hán trung niên nhất thời liếc liếc Đỗ Thiếu Phủ, trong ánh mắt xẹt qua một chút xem thường.

Nghe thấy lời của Mộ Dung Tương Nhi, đại hán trung niên nhìn ngó bốn phía, tựa hồ cũng không cảm giác được có khí tức của cường giả ở quanh đây, cũng không để ý đến Đỗ Thiếu Phủ nữa, sau đó nói với Mộ Dung Tương Nhi:

- Tương Nhi, chúng ta nên về thôi, ba ngày sau chính là ngày so tài của Mộ Dung gia chúng ta cùng Công Tôn gia, việc rất quan trọng.

- Tu Duệ ca ca đã xuất quan chưa?

Nghe vậy, khuôn mặt Mộ Dung Tương Nhi nhất thời trở nên ngưng trọng.

- Tu Duệ ca ca của ngươi có lẽ cũng sắp xuất quan rồi, có điều lần này Công Tôn gia có Công Tôn Báo mới trở về từ Quang Minh Thần Đình, sợ rằng. . .

Đại hán trung niên khẽ thở dài, sau đó lại nói với Mộ Dung Tương Nhi:

- Chúng ta trở về trước đã.

- Vâng.

Mộ Dung Tương Nhi gật đầu, sau đó quay đầu nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Tên ngốc kia, hoang sơn dã lĩnh này rất nguy hiểm, có muốn ta dẫn ngươi đến Ốc Dã thành hay không?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Mộ Dung Tương Nhi, lập tức gật gật đầu, khẽ mỉm cười nói:

- Vậy thì đa tạ Mộ Dung tiểu thư rồi.

Dứt lời, Đỗ Thiếu Phủ chủ động đi tới bên người Mộ Dung Tương Nhi, làm cho ánh mắt đại hán trung niên âm thầm xẹt qua một chút dao động.

Mà thanh niên mặc hoa phục kia lại trực tiếp hung hăng trợn mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái.

Đối với ánh mắt của thanh niên hoa phục kia, Đỗ Thiếu Phủ coi như không nhìn thấy, cũng không để ý, trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, xem ra, cũng thật là có chút ngơ ngác.

- Gào. . .

Chốc lát, hung cầm hí lên, đập cánh như cuồng phong gào thét, sau đó mang theo mọi người rời đi.

Trên lưng hung cầm, Đỗ Thiếu Phủ ngồi khoanh chân, cũng không để ý ánh mắt của mọi người xung quanh, hai mắt khép hờ, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Đại hán trung niên âm thầm đánh giá Đỗ Thiếu Phủ, nhưng sau đó tựa hồ nhớ đến chuyện gì, vẻ mặt trở nên rất nghiêm nghị.

Sau khi Mộ Dung Tương Nhi nuốt xuống một viên đan dược, cũng ngồi khoanh chân bắt đầu điều tức thổ nạp, một lát sau, xung quanh thân thể uyển chuyển đã bao phủ một vòng phù văn quang mang nhàn nhạt.

Hung cầm bay nhanh, vào lúc hoàng hôn, trên lưng hung cầm, có khí tức dao động.

Đỗ Thiếu Phủ cũng từ từ mở ra hai mắt, một thành lớn bao la xuất hiện ở trong mắt hắn, trong đó có không ít kiến trúc khổng lồ cao vót, hùng vĩ tráng lệ, khiến lòng người chấn động.

Hung cầm trực tiếp bay vào thành lớn, ở giữa không trung cũng có thể nghe được những tiếng ồn ào vang vọng trong thành, trên đường phố, lít nha lít nhít bóng người chen chúc, cực kỳ phồn vinh.

Một lát sau, hung cầm dừng lại trên quảng trường của một đình viện bao la, lần lượt từng bóng người nhảy xuống khỏi lưng hung cầm, từ lâu đã có rất nhiều đại hán mang khí tức ác liệt tiến lên hành lễ.

- Bái kiến Tam gia, Tam tiểu thư.

Đỗ Thiếu Phủ xuống đất, nhìn kiến trúc trước mặt, trước hai cánh cửa đỏ thắm, có đá điêu khắc của dị thú dữ tợn, giống như hổ lại giống như sư tử.

Phía trên hai cánh cửa, điêu khắc ba chữ “Mộ Dung phủ lớn.

Kiến trúc có khí thế bàng bạc, tráng lệ hùng vĩ, không khó nhìn ra sự bất phàm của Mộ Dung gia tộc.

Nhìn từ vị đại hán trung niên kia đã có tu vi Vũ Vương Viên Mãn cảnh, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cũng đã sớm nghĩ đến, thế lực của Mộ Dung gia ở Ốc Dã thành không nhỏ, không ngờ Mộ Dung U Nhược lại xuất thân từ gia tộc như vậy, không biết lúc trước tại sao nàng lại xuất hiện tại trong Lan Lăng thành.

Mộ Dung Tương Nhi nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Tên ngốc kia, đây đã là Ốc Dã thành, ngươi tự cẩn thận một chút, sau này không có chuyện gì không cần chạy lung tung khắp nơi, bằng không bị người giết như thế nào cũng không biết.

- Đây chính là Ốc Dã thành sao. . .

Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, nhìn Mộ Dung gia hùng vĩ bàng bạc, nói với Mộ Dung Tương Nhi:

- Mộ Dung tiểu thư, ta ở Ốc Dã thành cũng không có nơi nào để đi, có thể thu nhận giúp đỡ ta mấy ngày hay không, mấy ngày nữa ta sẽ đi.

- Tiểu tử, ngươi cũng đừng được voi đòi tiên nữa, ngươi nghĩ mình là ai vậy, cho rằng Mộ Dung phủ là nhà ngươi sao?

Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt lời, thanh niên hoa phục vẫn luôn ghét Đỗ Thiếu Phủ kia nhất thời quát lạnh nói:

- Nhanh đi cho ta, bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi.

- Đường đường Mộ Dung gia, ài. . .

Đỗ Thiếu Phủ khe khẽ thở dài, cũng không thèm để ý đến lời nói cay nghiệt của thanh niên kia, chỉ là hơi than nhẹ.

Mộ Dung Tương Nhi hơi nhíu mày, nói với người đó:

- Sâm Tuấn ca, người ở xa tới là khách, lúc trước ta suýt chút nữa đã liên lụy hắn, liền để hắn ở Mộ Dung gia mấy ngày đi.

- Tương Nhi muội muội, tiểu tử này không rõ lai lịch, chúng ta. . .

Người thanh niên kia thấy Mộ Dung Tương Nhi bênh vực Đỗ Thiếu Phủ, nhất thời hàn ý trong ánh mắt càng thêm nồng nặc.

- Được rồi Sâm Tuấn, lẽ nào Mộ Dung phủ ta ngay cả một người khách đều không mời nổi sao?

Đại hán trung niên mở miệng, ngăn lại thanh niên hoa phục, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Không biết đại danh của vị huynh đệ này, đến từ đâu?

Đỗ Thiếu Phủ khẽ gật đầu, trả lời đại hán trung niên:

- Đỗ Thiếu Phủ, đến từ Bắc Lăng đế quốc.

- Ta chính là Mộ Dung Hàn Khám, đứng hàng thứ ba, lão Tam, nếu huynh đệ không có chỗ để đi, vậy tạm thời ở lại Mộ Dung phủ mấy ngày đi, lúc này Mộ Dung phủ có một số việc xảy ra, cho nên nếu chiêu đãi không tốt, hãy thứ lỗi cho chúng ta.

Đại hán trung niên Mộ Dung Hàn Khám nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Mộ Dung Tam gia khách khí rồi, có thể thu nhận giúp đỡ, ta đã rất cảm kích.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ gật đầu ra hiệu, thái độ đúng mực, nhẹ như mây gió.

- Người đâu, mang vị Đỗ huynh đệ này đi phòng khách.

Sau đó đại hán trung niên bèn dặn dò hạ nhân.

- Mời. . .

Một thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi nhất thời tiến lên, sau đó mang theo Đỗ Thiếu Phủ tiến vào Mộ Dung phủ.

- Tam gia, tiểu tử này không rõ lai lịch, vì sao ngươi muốn cho hắn vào phủ, nói không chắc hắn chính là Công Tôn gia phái tới.

Nhìn thấy bóng lưng Đỗ Thiếu Phủ biến mất sau cửa lớn, trên quảng trường thanh niên hoa phục nhất thời hỏi Mộ Dung Hàn Khám.

- Sâm Tuấn, Đỗ Thiếu Phủ này ngươi cũng không nên trêu chọc, nhớ đấy.

Mộ Dung Hàn Khám giải thích với hắn, sau đó cũng không nói gì nữa, quay người hỏi Mộ Dung Tương Nhi:

- Tương Nhi, ngươi thật sự gặp được hắn ở nửa đường sao?

Mộ Dung Tương Nhi nghi hoặc gật đầu, nói:

- Sao vậy Tam thúc, có vấn đề gì sao?

- Phải không. . .

Mộ Dung Hàn Khám hơi trầm tư, sau đó lập tức nói với mọi người:

- Đều đi vào đi, ngoài ra dặn dò các đệ tử trong tộc, mấy ngày này không nên đi ra ngoài, có người đang âm thầm đối phó Mộ Dung gia ta, trong tộc sẽ mau chóng điều tra rõ ràng.

Mộ Dung gia, một trong những gia tộc lớn nhất Ốc Dã thành, trong phủ hùng vĩ, nhưng cũng không xa hoa, thậm chí lại lộ ra một loại khí tức cổ kính, hành lang xoay vòng, hồ nước núi giả, còn có một loại hơi thở của sách vở.

Đỗ Thiếu Phủ dưới sự sắp xếp của thanh niên kia, đi tới một phòng khách.

Là phòng khách, thực tế vẫn là một đình viện đơn độc, hoàn cảnh thanh u, rất sạch sẽ.

Hoàng hôn, tà dương bắt đầu xuống núi.

Trước đình viện, Đỗ Thiếu Phủ lẳng lặng đứng một lát, sau đó quay về trong gian phòng ngồi xuống, một lát sau, quanh thân đã được bao phủ bởi từng vòng ánh sáng màu trắng.

Vào đêm, ánh trăng bao bọc lấy Ốc Dã thành, trên bầu trời, trăng mờ sao sáng.

Bên ngoài một đình viện, một thanh niên thân hình thon dài, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao và trăng kia, hai con ngươi ở trong trời đêm, lập loè tinh mang nhàn nhạt, như tia điện lấp loé.

- Báo Nhi.

Dứt lời, một ông lão khoảng sáu mươi tuổi xuất hiện ở phía sau người thanh niên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)