Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 567: Mộ dung tương nhi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thanh niên áo bào tím tự nhiên chính là Đỗ Thiếu Phủ, sau khi rời đi Bắc Lăng thành, một đường đi về phía trung tâm Trung Châu, khi không có người, thì bay lên không phi hành, hắn đã đi qua rất nhiều thành lớn cũng sơn mạch, lấy tốc độ kia, đã sớm rời đi Bắc Lăng đế quốc.

Trong lúc nhất thời, Đỗ Thiếu Phủ có chút giống con ruồi không đầu, không biết nên đi nơi nào, nghĩ tìm kiếm Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ, mẫu thân, muội muội, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Mấy hôm trước, Đỗ Thiếu Phủ kiểm tra túi chứa đồ, vô ý nhìn đến hai bộ võ kỹ lúc trước lấy được từ trong túi chứa đồ của người Quang Minh Thần Đình, Cổ Dục.

Trên hai bộ võ kỹ này lan tràn ra khí tức, mơ hồ làm cho Đỗ Thiếu Phủ cảm nhận được có một loại cảm giác lạ lẫm nói không ra lời.

Bởi vậy Đỗ Thiếu Phủ mở ra một bộ võ kỹ, võ kỹ tên là “Lôi Diệt Chỉ, chỉ là hầu phẩm huyền diệu.

Sau đó Đỗ Thiếu Phủ thử tu luyện, thì lại phát hiện mặc dù “Lôi Diệt Chỉ cũng không khó tu luyện, chỉ là khi thi triển ra, có hình mà không thần, thậm chí là ngay cả uy năng của võ kỹ linh phẩm đều không đạt được.

Lĩnh ngộ trầm tư, Đỗ Thiếu Phủ cũng cảm thấy nghi hoặc, vì sao chính mình không cách nào tu luyện thành công Lôi Diệt Chỉ.

Sau đó Đỗ Thiếu Phủ lại mở ra bộ võ kỹ tu luyện thứ hai, nó tên là “Thần Quang Lôi Bạo, võ kĩ cấp độ là hầu phẩm Sơ Đăng cảnh, Đỗ Thiếu Phủ đã từng thấy Cổ Dục thi triển ra, uy năng tuyệt đối không tầm thường.

Chỉ là mặc dù với tu vi bây giờ của Đỗ Thiếu Phủ, để tu luyện thành công “Thần Quang Lôi Bạo thì cực kỳ dễ dàng, nhưng võ kỹ này cũng giống như “Lôi Diệt Chỉ, có hình mà không có thần, uy năng thậm chí còn không đạt tới cấp độ lúc trước Cổ Dục thi triển ra.

- Tựa hồ thiếu cái gì đó. . .

Đỗ Thiếu Phủ lẩm bẩm nói nhỏ, hai bộ võ kỹ có thể dễ dàng tu luyện thành công, nhưng muốn thôi thúc uy năng chân chính, tựa hồ còn thiếu chút gì, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra nó là gì.

Đột nhiên, mắt Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía trước, xuyên qua nắng sớm, có tiếng xé gió từ đằng xa truyền đến.

Vèo vèo. . .

Một bóng người cấp tốc bay tới, mang theo tiếng xé gió vang vọng, sau người kia tựa hồ còn có mấy bóng người đang truy đuổi.

- Cứu mạng a, cứu mạng a.

Bóng người phía trước tựa hồ đã thấy Đỗ Thiếu Phủ, nhất thời kêu lên cầu cứu, mà sau đó thân ảnh kia trực tiếp chạy về phía Đỗ Thiếu Phủ.

Người đến chính là một thiếu nữ khoảng mười bảy tuổi, tựa hồ nhỏ hơn Đỗ Thiếu Phủ một chút, hai con mắt đen láy cực kỳ tinh khiết, lông mi thật dài, mũi ngọc tinh xảo duyên dáng, môi đỏ óng ánh trơn bóng, hàm răng trắng như trân châu hiện ra ánh sáng lộng lẫy.

Chỉ là lúc này thiếu nữ kia cực kỳ chật vật, quần áo trên người còn dính một chút vết máu, nhưng vẫn có thể thấy rõ dáng người uyển chuyển, mái tóc dài đen như mực oản lên, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.

Thiếu nữ rơi vào trước người Đỗ Thiếu Phủ, vốn tưởng rằng gặp được cứu tinh, sau đó nhìn thấy tuổi Đỗ Thiếu Phủ cũng không khác mình là mấy, nhất thời khuôn mặt biến sắc, vội vàng nói:

- Một mình ngươi ở chỗ này sao?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn thiếu nữ đột nhiên chạy tới cầu cứu này, chẳng biết vì sao, lại có một loại cảm giác như đã từng quen biết, khẽ gật đầu, nói:

- Không sai, một mình ta ở đây.

- Một mình ngươi chạy đến này hoang sơn dã lĩnh làm cái gì, chạy mau đi, những người phía sau đều là cường giả, bị bắt được liền chết chắc.

Thiếu nữ dứt lời, ngay lập tức liền cầm lấy tay Đỗ Thiếu Phủ, định kéo hắn chạy đi.

- Con nhóc kia, ngươi trốn không thoát đâu, thành thật bó tay chịu trói đi!

Vèo vèo. . .

Tiếng xé gió vang vọng, ngăn ngắn trong nháy mắt, ba bóng người cấp tốc hạ xuống, đứng thành hình tam giác phong tỏa thiếu nữ cùng Đỗ Thiếu Phủ.

Ba đại hán, ánh mắt âm hàn, đều có khí tức cường hãn ác liệt, tu vi đều là Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh.

- Không tốt. . .

Khuôn mặt thiếu nữ nghiêm nghị, buông tay Đỗ Thiếu Phủ ra, trong tay nàng cầm một thanh bảo kiếm màu xanh, trên người nàng khí tức của Mạch Linh Viên Mãn cảnh đỉnh phong dao động, bảo hộ Đỗ Thiếu Phủ ở phía sau, cảnh giác nhìn ba người kia, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Ngươi chạy mau, ta đến ngăn cản bọn họ, ngươi trốn càng xa càng tốt.

Đỗ Thiếu Phủ vẫn không nói gì, không hiểu sao lại bị thiếu nữ này lôi kéo chạy, lúc này còn được thiếu nữ này bảo hộ, không khỏi nhớ đến lúc trước khi ở Thạch Thành, đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn cũng che chở hắn như vậy.

- Sao ngươi vẫn chưa chạy vậy, chạy mau đi.

Cảm giác được Đỗ Thiếu Phủ phía sau không có phản ứng, thiếu nữ quay đầu lại, nhất thời dồn dập nhanh chóng quay đầu lại nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hờn dỗi cả giận nói:

- Nếu ngươi không chạy, cũng sẽ bị bọn họ giết.

- Yên tâm đi, bọn họ không giết được ta.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt liếc mắt nhìn ba người kia một cái, sau đó quay đầu lại nhìn thiếu nữ nở nụ cười, nói:

- Vì sao bọn họ muốn giết ngươi, có thể nói cho ta biết không?

- Bọn họ là kẻ ác, còn cần lý do sao, ngươi người này nhìn thật cơ trí, có phải là tên ngốc không vậy.

Thiếu nữ trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, tại trong thế giới của tu luyện giả, lại là hoang sơn dã lĩnh, giết người căn bản không cần lý do, sau đó nói:

- Có điều bọn hắn tựa hồ không phải muốn giết ta, mà là muốn bắt giữ ta, nếu rơi vào tay của bọn họ, ta sợ có lẽ mình còn chết thảm hại hơn.

- Ha ha, tiểu tử kia từ đâu chui ra, nếu đã nhìn thấy, thì liền đi chết đi.

Thiếu nữ vừa dứt lời, ánh mắt một đại hán tràn đầy hàn ý, hắn cách Đỗ Thiếu Phủ gần nhất, tựa hồ muốn giải quyết Đỗ Thiếu Phủ trước, phất tay, một đạo trảo ấn trực tiếp bay về phía Đỗ Thiếu Phủ, căn bản cũng không coi Đỗ Thiếu Phủ ra gì.

Đại hán này cho rằng, muốn giết một tiểu tử mười bảy mừi tám tuổi ở hoang sơn dã lĩnh, quả thực chính là dễ như trở bàn tay, không phí chút sức lực nào.

Xẹt xẹt. . .

Đại hán có tu vi Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh, cũng không phải người yếu, khí thế ác liệt hung hãn, trảo ấn như móng vuốt thú, trong chớp mắt đã đến trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, khí tức hội ép, làm cho không gian ầm ầm run lên, xuất hiện sóng gợn dập dờn.

- Mau tránh ra!

Lúc này, thiếu nữ kia biến sắc, quát lên một tiếng, muốn ra tay cứu giúp.

Ầm!

Tiếng nổ năng lượng trầm thấp lập tức truyền ra, che dấu tiếng quát của thiếu nữ.

Xì xì. . .

Căn bản cũng không có ai nhìn rõ ràng là chuyện gì xảy ra, đã thấy thân thể của đại hán đánh vè phía Đỗ Thiếu Phủ kia đình trệ, sau đó máu tươi trực tiếp phun ra từ trong miệng, cuối cùng thân thể trực tiếp bay về phía sau, nặng nề té ngã trên mặt đất.

Thân thể Đại hán đập xuống khiến đất rung núi chuyển, cũng không thấy bò lên nữa, tựa hồ đã bị đánh chết luôn rồi.

Tình cảnh này, làm cho ba người sắc mặt đại biến, căn bản không hiểu ra sao, một người tu vi Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh cứ như vậy chết đi.

- Không tốt, có cường giả!

Sau khi khiếp sợ, hai người còn lại giống như gặp quỷ, lập tức quay người bỏ chạy.

Ầm ầm. . .

Cùng lúc đó, hai đạo năng lượng vô hình không biết từ chỗ nào bay ra, giống như lôi đình xuyên thủng không gian, nhanh như tia chớp phá hủy phòng ngự của hai người.

Thân thể hai người nhất thời từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, máu me đầm đìa, ánh mắt kinh hãi hoảng sợ, nhưng đến chết cũng không biết mình đã chết như thế nào.

Thiếu nữ khiếp sợ hít vào một ngụm khí lạnh, một đôi mắt to tinh khiết đánh giá chung quanh, nhưng cũng không nhìn thấy bất luận người nào, sau đó hai mắt mang theo vẻ khiếp sợ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:

- Vừa rồi là ngươi ra tay giết bọn họ sao?

- Không phải, ta cũng không có thực lực đó.

Vẻ mặt Đỗ Thiếu Phủ không để lại dấu vết gì, khẽ mỉm cười nói.

Thiếu nữ nhìn Đỗ Thiếu Phủ một hồi, hai con mắt hơi chớp, lầm bầm lầu bầu nói:

- Cũng đúng, ngươi làm sao có thể có thực lực như vậy được, nhìn ngươi cũng ngơ ngác.

- Ta ngơ ngác lúc nào vậy?

Đỗ Thiếu Phủ hơi nhướng mày, đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác nói mình ngơ ngác.

Thiếu nữ không để ý đến Đỗ Thiếu Phủ , nhìn giữa không trung, vẫn còn tiếp tục đánh giá, tựa hồ muốn biết rốt cuộc là ai vừa ra tay giết ba người kia.

Nhìn thấy thiếu nữ không để ý tới mình, Đỗ Thiếu Phủ rất bất đắc dĩ, sau đó đi về phía ba người đã chết kia, không khách khí lấy ra túi càn khôn trên người họ rồi thu vào túi mình.

Thiếu nữ cách đó không xa nhìn một lúc cũng không tìm ra được là ai vừa ra tay, bèn cung kính hành lễ thật lòng, nói:

- Đa tạ tiền bối cứu giúp, không biết là vị tiền bối nào đi ngang qua, Mộ Dung Tương Nhi hữu lễ.

Dứt lời, thiếu nữ nhìn giữa không trung, thật lâu sau cũng không nhận được hồi âm, không khỏi có chút thất vọng.

Đỗ Thiếu Phủ đi đến bên người thiếu nữ, khẽ mỉm cười, nói:

- Có lẽ người đó đã đi xa, cường giả như vậy thường không thích lộ diện.

Hai con mắt tinh khiết của thiếu nữ hiện ra một chút gợn sóng, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ một chút, hàm răng khẽ mở, nói nhỏ:

- Ngươi nói cũng có đạo lý, có lẽ người đó đã đi xa rồi.

- Ngươi tên là Mộ Dung Tương Nhi sao?

Đỗ Thiếu Phủ hỏi thiếu nữ.

- Ừm, ta tên là Mộ Dung Tương Nhi, là người Ốc Dã thành, ngươi tên là gì, đến từ nơi nào, tại sao chỉ có một mình ngươi ở chỗ này?

Thiếu nữ hỏi lại Đỗ Thiếu Phủ.

- Ốc Dã thành, Mộ Dung?

Nghe vậy, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ nhất thời âm thầm xẹt qua dao động, nhìn Mộ Dung Tương Nhi trước mắt, dáng dấp kia giống như đã từng quen biết, chính là có ba phần tương tự với Mộ Dung U Nhược, trước khi đến Trung Châu, Mộ Dung U Nhược còn từng nhắc tới, nếu có cơ hội, nhớ giúp nàng đi xem tình huống hiện nay của Mộ Dung gia ở Ốc Dã thành.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)