Nghe vậy, mắt Đỗ Thiếu Phủ lộ ra ý cười, có vẻ sau khi Chu Tuyết trở về Huyền Phù Môn, cũng nhận được không ít cơ duyên, trong lòng cũng thay nàng cao hứng.
Sau đó ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhúc nhích, nhìn Quách Minh mỉm cười, nói:
- Ta còn từng gặp được một người cùng tên với ngươi, mấy năm nay ngươi thế nào?
Quách Minh nở nụ cười, nói:
- Ta vẫn như cũ thôi, nhờ có sự hỗ trợ của Chu Tuyết sư tỷ, gần đây mới miễn cưỡng tiến vào hàng ngũ đệ tử nội môn, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, bây giờ ngươi đang ở đâu, ta đi về trước nói một tiếng với trưởng bối trong môn, sau đó sẽ đi tìm ngươi.
Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ vẫn không nói gì, Hoàng Phủ Kỳ tiến lên nửa bước, nói với Quách Minh:
- Đỗ huynh đệ vừa đến Bắc Lăng đế quốc, bây giờ đang ở Xích Viêm vương phủ.
Nghe thấy lời của Hoàng Phủ Kỳ, Quách Minh gật đầu, sau đó nở nụ cười với Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Vậy ngày mai ta sẽ đến Xích Viêm vương phủ tìm ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ gật gật đầu, sau đó bèn theo Hoàng Phủ Kỳ rời đi.
Lúc này Hoàng Phủ Viễn cùng Hoàng Phủ Chí đứng xa xa nhìn Đỗ Thiếu Phủ cùng Hoàng Phủ Kỳ rời đi, sắc mặt vẫn trắng bệch, làm sao dám ngăn cản nữa.
Bọn họ đã nhìn rất rõ ràng, Quách đại nhân rất nhiệt tình với thanh niên áo bào tím kia, từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ cũng biết được người này còn có quan hệ sâu sa với một nhân vật nổi tiếng trong Huyền Phù Môn, mặc kệ hắn có lai lịch gì, chỉ cần biết hắn có quan hệ với Huyền phù Môn, thì toàn bộ Bắc Lăng đế quốc cũng không trêu chọc nổi.
- Đỗ huynh đệ, không ngờ ngươi cùng người Huyền Phù Môn cũng nhận thức.
Sau khi ra khỏi Ngự Hoa Viên rời đi Hoàng cung, Hoàng Phủ Kỳ rốt cục không nhịn được hỏi Đỗ Thiếu Phủ.
Lúc này Hoàng Phủ Kỳ không thể không hoài nghi, một người đến từ vùng biên giới như vậy, làm sao lại nhận thức đệ tử của quái vật khổng lồ như Huyền Phù Môn.
- Rất lâu trước kia đã quen biết, nhưng lâu rồi không gặp.
Đỗ Thiếu Phủ cũng không ngờ sẽ gặp Quách Minh ở Bắc Lăng đế quốc, nghĩ đến thời gian trước cùng nhau vượt qua Man Thú sơn mạch, thời gian như lưu sa, đảo mắt liền trôi qua mấy năm rồi.
Khi hai người trở lại Xích Viêm vương phủ, đã là hoàng hôn.
Dưới sự sắp xếp của Hoàng Phủ Kỳ, Đỗ Thiếu Phủ ở lại một căn phòng riêng biệt trong Xích Viêm vương phủ.
Căn phòng này khá yên tĩnh, dựa lưng vào búi giả, ba mặt được bao quanh bơi nước, lộ ra mấy phần tao nhã.
Vào đêm, gian phòng, Đỗ Thiếu Phủ đứng trước cửa sổ, ánh trăng thấu cửa.
Đỗ Thiếu Phủ lẳng lặng đứng một hồi, sau đó lấy ra một tiểu tháp, lẩm bẩm nói nhỏ:
- Thanh Thuần ca, ngươi chừng nào thì mới tỉnh đây.
Lẩm bẩm nói xong, sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ hơi ngưng trọng, trong lòng không cách nào không lo lắng mấy người Đỗ Tiểu Thanh cùng Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ, mà mình bây giờ lại không thể ra sức, thậm chí không biết bắt tay đi tìm từ chỗ nào.
Sau đó ngay khi Đỗ Thiếu Phủ dự định nghỉ ngơi thổ nạp, khuôn mặt Hoàng Phủ Kỳ vừa bất đắc dĩ lại áy náy mang theo không ít trưởng bối của Xích Viêm vương phủ đến.
Ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, những đại hán cùng ông lão kia đều cực kỳ khách khí.
Sau khi Hoàng Phủ Kỳ giới thiệu Nhị thúc Hoàng Phủ Ly cùng mấy vị trưởng bối ông lão cho Đỗ Thiếu Phủ xong, lại không biết nói gì nữa.
Hoàng Phủ Kỳ cũng rất bất đắc dĩ, sau khi biết được những chuyện xảy ra trong Ngự Hoa Viên, Nhị thúc cùng các trưởng bối liền muốn đến bái phỏng ngay lập tức, cũng không chờ được đến ngày mai.
Cho nên Hoàng Phủ Kỳ cũng hết cách rồi, cũng chỉ có thể đi theo đến, nếu không phải phụ thân bị trọng thương, sợ rằng cũng đã sớm đến rồi.
Những trưởng bối này cũng cực kỳ thức thời, sau khi bái phỏng, nhất định muốn mời Đỗ Thiếu Phủ ở thêm một quãng thời gian, có nhu cầu gì cứ mở miệng, sau đó cũng không quấy rầy đến Đỗ Thiếu Phủ nữa.
- Thật ngại quá, các trưởng bối. . .
Sau khi các trưởng bối rời đi, Hoàng Phủ Kỳ còn chưa nói xong, Đỗ Thiếu Phủ đã khẽ mỉm cười cắt đứt lời của hắn, nói:
- Không sao, ta hiểu mà, các trưởng bối khá là nhiệt tình mà thôi.
Hoàng Phủ Kỳ bất đắc dĩ cười làm lành, nói:
- Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, có gì cần cứ nói, không cần khách khí.
Sau khi Hoàng Phủ Kỳ rời đi, Đỗ Thiếu Phủ ngồi khoanh trên giường, một lát sau, quanh thân hắn bao phủ một vòng ánh sáng màu trắng, khí tức dao động, làm cho tâm thần người khác dập dờn chấn động. . .
Một đêm trôi qua, bình minh tiến đến, luồng ánh sáng đầu tiên xuyên qua lớp sương mù mỏng manh, toàn bộ Bắc Lăng thành bắt đầu nghênh đón sáng sớm.
Đỗ Thiếu Phủ vừa ngưng thổ nạp, Hoàng Phủ Kỳ đã tìm tới, trên mặt mang theo ý cười, nói:
- Hoàng thất phái người tới gặp ngươi, là đệ đệ ruột của Quân Hoàng, còn mang theo hai người Hoàng Phủ Viễn cùng Hoàng Phủ Chí, hình như đến nhận tội, ngươi có gặp hay không?
- Hô. . .
Đỗ Thiếu Phủ hít thở sâu một hồi, ưỡn thắt lưng, nở nụ cười với Hoàng Phủ Kỳ, nói:
- Dẫn ta đi gặp một chút đi.
- Đa tạ Đỗ huynh đệ.
Hoàng Phủ Kỳ cảm kích nở nụ cười, ngày hôm qua Đỗ Thiếu Phủ ra tay với Hoàng Phủ Chí, hắn tự nhiên biết Đỗ Thiếu Phủ cũng không muốn gây phiền phức cho hắn, mà Đỗ Thiếu Phủ hiện tại hoàn toàn có thể không cần nể mặt Hoàng, dựa vào quan hệ của Đỗ Thiếu Phủ cùng Huyền Phù Môn, chỉ là một Bắc Lăng đế quốc bé nhỏ quả thật không cần quá để ý, hiện tại chấp nhận gặp mặt cũng chỉ là nể mặt hắn, cùng với không muốn Xích Viêm vương phủ khó xử mà thôi.
Phòng khách Xích Viêm vương phủ, sau khi Đỗ Thiếu Phủ đến, có không ít người đứng dậy tiếp đón, trong đó cũng có rất nhiều người của Xích Viêm vương phủ mà tối hôm qua Đỗ Thiếu Phủ đã gặp.
Còn về những người khác, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ đảo qua, có lẽ là người trong Hoàng thất, hai người Hoàng Phủ Viễn cùng Hoàng Phủ Chí cũng đã ở đây.
Sau đó quả nhiên giống như Hoàng Phủ Kỳ suy nghĩ, Hoàng thất mang theo hai người kia đến để nhận lỗi.
Ngày hôm qua hai huynh đệ kia vốn cực kì cuồng vọng, mà hôm nay khi họ nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, đã đàng hoàng hơn rất nhiều, tựa hồ đã sớm bị răn dạy, hai người liên tiếp nhận lỗi, cũng chỉ thiếu quỳ xuống nữa thôi.
Đỗ Thiếu Phủ cũng không nói thêm gì, cũng không để ở trong lòng, chỉ bằng hai huynh đệ này, sợ rằng còn chưa đủ để trở thành đối thủ của mình.
Sau đó ngay khi mấy người Hoàng thất vẫn còn đang bày tỏ xin lỗi, có hạ nhân vội vã tiến vào, nói có người đến tìm Đỗ Thiếu Phủ, đến từ Huyền Phù Môn.
Nghe vậy, tất cả người của Xích Viêm vương phủ cùng Hoàng thất đều biến sắc, vội vã chạy ra ngoài nghênh đón.
Đỗ Thiếu Phủ cũng theo đuôi đi ra ngoài, người đến chính là Quách Minh, vẫn trường bào màu lam, dáng dấp sạch sẽ, khiến người ta nhìn cực kỳ thoải mái.
Quách Minh vừa đến, ngay lập tức đã bị người của Xích Viêm vương phủ cùng hoàng thất vây lại, cực kỳ cung kính.
Thân là đệ tử nội môn của Huyền Phù Môn, địa vị cũng không phải là bình thường.
Sau khi khẽ gật đầu với mấy người kia, Quách Minh nói với mọi người:
- Ta đến tìm Thiếu Phủ huynh đệ ôn chuyện, có thể tìm một nơi yên tĩnh chút giúp chúng ta hay không?
- Không thành vấn đề, ta lập tức đi sắp xếp.
Nhị thúc của Hoàng Phủ Kỳ - Hoàng Phủ Ly gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, nơi mà Đỗ Thiếu Phủ ở đã bị Hoàng Phủ Ly hạ lệnh không cho phép ai tới gần.
- Ài, vốn cho rằng đi ra một chuyến có thể lười biếng chút, không ngờ đến bên ngoài, vẫn như vậy, quả thực muốn ta mệt chết mà, cũng may xế chiều hôm nay phải trở về Huyền Phù Môn rồi.
Trong phòng nhỏ, Quách Minh đặt mông ngồi xuống ghế, sâu sắc thở dài một hơi.
- Xế chiều hôm nay phải trở về rồi sao?
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, cũng ngồi xuống bên người Quách Minh.
- Lần này ra ngoài cũng lâu rồi, ta chỉ là đi theo các trưởng bối trong môn đi xung quanh xem một chút, thuận tiện bọn họ muốn xem một chút có người trẻ tuổi nào thích hợp để mang về hay không, bây giờ cũng nên trở về.
Quách Minh dứt lời, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nghiêm nghị hỏi:
- Lần này ngươi đến Trung Châu có dự định gì?
- Ta đến Trung Châu, chỉ là muốn tôi luyện một phen, cũng không có nhiều dự định.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Như vậy sao. . .
Chân mày Quách Minh cau lại, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Thiếu Phủ huynh đệ, ngươi có hứng thú đến Huyền Phù Môn hay không, ta nghĩ lấy thiên phú của ngươi, muốn tiến vào Huyền Phù Môn cũng không khó, huống hồ tiến vào đây cũng không tồi.
Đỗ Thiếu Phủ nở nụ cười, biết Quách Minh là có ý tốt, nói:
- Cái này thật sự không cần, có cơ hội, ta sẽ đến Huyền Phù Môn thăm các ngươi.
- Vậy cũng được.
Quách Minh có chút thất vọng, nghĩ thầm sợ rằng sư môn sau lưng Đỗ Thiếu Phủ thật không đơn giản, cho nên mới không có hứng thú gia nhập Huyền Phù Môn, ban đầu khi ở trong Man Thú sơn mạch, các trưởng lão đều cố kị cường giả sau lưng hắn.
Hai người lại nói chuyện phiếm một phen, một canh giờ sau, Quách Minh cáo từ rời đi, buổi chiều hắn còn phải về Huyền Phù Môn cùng các trưởng bối, nên cũng không tiện ở lâu.
Đỗ Thiếu Phủ tiễn Quách Minh rời đi, nhìn bóng lưng hắn, sau đó nói với Hoàng Phủ Kỳ bên cạnh:
- Hoàng Phủ huynh đệ, nếu ngươi muốn đi vào Huyền Phù Môn, ta có thể giúp ngươi hỏi một chút?
Hoàng Phủ Kỳ khẽ mỉm cười, lập tức lắc lắc đầu, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Đa tạ Đỗ huynh đệ, có điều cũng không cần, Huyền Phù Môn là quái vật khổng lồ, lại có ai không muốn đi vào, có điều ta cảm thấy nó cũng không thích hợp mình, mà ta cũng không muốn rời khỏi sư môn bây giờ của ta.
- Ừ!
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Kỳ, sau đó nói:
- Ta cũng cáo từ trước, hi vọng sau này còn gặp lại.
Dứt lời, Đỗ Thiếu Phủ cất bước rời đi.
Hoàng Phủ Kỳ nhìn bóng lưng kiên cường kia, không đuổi theo, chỉ là mở miệng nói:
- Đỗ huynh đệ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.
Đỗ Thiếu Phủ quay lưng về phía sau phất tay ra hiệu, cũng không quay đầu lại, cất bước rời đi.
Ba ngày sau, vào sáng sớm, một con đường nhỏ yên tĩnh trong núi, bóng râm chiếu xuống, màu xanh biếc thăm thẳm phủ kín đại địa.
Một thanh niên mặc áo bào tím vai đeo một thanh kiếm rộng, từ từ đi trên đường nhỏ, bước đi chầm chậm, đi được hai bước thì lại dừng lại một quãng thời gian, tựa hồ hắn đang chìm đắm trong một loại lĩnh ngộ nào đó.
Xì xì xì. . .
Tay của người thanh niên áo bào tím này ngưng tụ Thủ Ấn, hơi phất tay, có không gian gợn sóng dập dờn như ẩn như hiện xuất hiện, mơ hồ còn mang theo một loại tia điện kỳ lạ, nếu không chú ý, sẽ rất khó phát hiện.