Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 565: Ra mặt một lần.

Chương Trước Chương Tiếp

- Hoàng Phủ Chí. . .

Vẻ mặt Hoàng Phủ Kỳ đã hơi trầm xuống, nhưng ngay khi hắn muốn mở miệng, một bóng người đã trực tiếp xuất hiện ở trước mặt hắn.

Người trước mặt, vai đeo kiếm rộng có vải tím quấn quanh, trên khuôn mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, mở miệng cắt đứt lời của Hoàng Phủ Kỳ, nhìn Hoàng Phủ Chí, nói:

- Ngươi nói sai rồi, Hoàng Phủ Kỳ huynh đệ cũng là người của Hoàng Phủ gia tộc, tính ra cũng là người của Hoàng thấ, không đặt Hoàng thất vào mắt, chính là không đặt chính mình vào mắt, ngươi cũng thật biết đặt tội danh, ta xem, coi như thôi đi.

Người nói chuyện tự nhiên chính là Đỗ Thiếu Phủ.

Nhìn thấy hai huynh đệ Hoàng Phủ Chí Hoàng Phủ Viễn càng ngày càng quá đáng, Đỗ Thiếu Phủ cũng không muốn bởi vì mình gây thêm phiền phức cho Hoàng Phủ Kỳ.

Dù sao đây là Bắc Lăng đế quốc, chuyện làm lớn hơn nữa, sợ rằng cũng rất bất lợi cho Hoàng Phủ Kỳ, bởi vậy lúc này mới tiến lên nói chuyện.

Hoàng Phủ Chí có kiêng kỵ, nhưng đấy cũng chỉ là với Hoàng Phủ Kỳ, vì vậy nhất thời sắc mặt hắn trở nên âm lãnh, trút tất cả tức giận với Hoàng Phủ Kỳ đến trên người Đỗ Thiếu Phủ, quát:

- Ngươi tính là cái gì, muốn chết!

Dứt lời, bàn chân Hoàng Phủ Chí bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, dưới chân huyền khí phun trào, khí tức Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh bạo phát, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, bóng người hóa thành một đạo tàn ảnh, như quỷ mị bắn về phía Đỗ Thiếu Phủ.

Khi Hoàng Phủ Chí ra tay, ánh mắt Hoàng Phủ Viễn nhàn nhạt xẹt qua dấu vết, cũng không có ý định ngăn cản.

Lúc này ánh mắt thanh niên mặc trường bào màu lam kia, cũng nổi lên gợn sóng nhàn nhạt.

Sắc mặt Hoàng Phủ Kỳ đại biến, nhất thời muốn ra tay ngăn cản, hắn không sợ Hoàng Phủ Chí, nhưng hắn biết Hoàng Phủ Chí cũng không phải người yếu, trong lòng hắn, Đỗ Thiếu Phủ đến từ vùng biên giới, làm sao lại ngăn cản được Hoàng Phủ Chí.

Xì xì. . .

Chỉ là ngay khi Hoàng Phủ Kỳ muốn ra tay, lại phát hiện từ trên người Đỗ Thiếu Phủ có một đạo khí tức vô hình dao động, trực tiếp ràng buộc lấy hắn khiến hắn không thể nhúc nhích, lúc này sắc mặt hắn lần thứ hai đại biến.

- Muốn chết!

Ngăn ngắn trong nháy mắt, thân hình Hoàng Phủ Chí đã xuất hiện ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt càng thêm âm lãnh, trong cơ thể một luồng huyền khí hùng hồn phun trào, bàn tay nắm chặt, một quyền trực tiếp bao bọc lấy huyền khí cuồn cuộn, phù văn lấp loé, đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.

Lúc này, có vài người thậm chí không đành lòng nhìn thẳng, thân là hoàng tử của Bắc Lăng đế quốc, giết một người trong Ngự Hoa Viên, cũng rất bình thường.

Còn về thực lực, mặc dù thực lực của Hoàng Phủ Chí luôn luôn không bằng Hoàng Phủ Kỳ, nhưng hắn cũng được coi là một trong những người trẻ tuổi tài giỏi nhất ở Bắc Lăng đế quốc.

Giờ khắc này, trong suy nghĩ của tất cả mọi người xung quanh, sợ rằng sẽ không có ai cho rằng, thanh niên áo bào tím kia có thể chống đỡ một chiêu này của hoàng tử Hoàng Phủ Chí.

Ánh mắt hơi khép, nhìn người đánh về phía mình kia, Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ nở nụ cười.

- Ài. . .

Cùng lúc đó, Đỗ Thiếu Phủ than nhẹ một tiếng, hơi phất tay, một tay bao bọc lấy ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, nhanh như tia chớp rơi trên nắm đấm của Hoàng Phủ Chí.

Kèn kẹt. . .

Tay Đỗ Thiếu Phủ vừa hạ xuống, lập tức truyền ra tiếng xương vỡ nát, sau đó một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra từ miệng Hoàng Phủ Chí, theo sau đó là một dòng máu tươi phun ra.

- A. . .

Tiếng kêu thê thảm, phù văn sóng khí tiêu tan, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân thể của Hoàng Phủ Chí giống như diều đứt dây bay ngược về phía sau, hung hăng té rớt trên mặt đất.

Mọi người nhìn thấy bàn tay vừa ra quyền của Hoàng Phủ Chí máu me đầm đìa, cánh tay phù thủng, thân thể cũng đau nhức đến cong người lại, vết máu loang lổ.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Hoàng Phủ Kỳ cùng Hoàng Phủ Viễn.

Thực lực tu vi của Hoàng Phủ Chí đã là Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh, có thể dễ dàng như vậy đã đánh Hoàng Phủ Chí trọng thương, thực lực của hắn đã mạnh đến mức nào!

Hí hí. . .

Một lát sau, có người hít vào mọt ngụm khí lạnh, tựa hồ không ai nghĩ đến thanh niên áo bào tím kia lại có thực lực cường hãn như vậy, không chỉ vậy, hắn còn dám đánh hoàng tử trọng thương.

- Thực lực thật là cường hãn, sợ rằng hắn mới chỉ dùng đến một phần mười thực lực của mình thôi!

Hoàng Phủ Kỳ khiếp sợ nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, hắn có thể cảm giác được vừa nãy Đỗ Thiếu Phủ ra tay cực kỳ tùy ý, căn bản cũng không vận dụng mấy phần khí lực.

- Tiểu tử này ở đâu ra, lần này chết chắc rồi!

- Dám ở trong Hoàng cung trọng thương hoàng tử, đây là muốn chết à!

- Tiểu tử này sợ rằng đầu hỏng rồi, lại dám trọng thương hoàng tử Hoàng Phủ Chí!

Sau khi mọi người giật mình trong chốc lát, lại không nhịn được thở dài lắc đầu, âm thầm nhỏ giọng nghị luận.

Trong lòng mọi người rõ ràng, nếu đây là Hoàng Phủ Kỳ ra tay thì thôi, Quân Hoàng luôn luôn coi trọng hắn, hơn nữa Hoàng Phủ Kỳ cũng mang họ Hoàng Phủ, cho dù đánh Hoàng Phủ Chí trọng thương, chỉ cần không đuối lý, nghiêm trọng nhất cũng chỉ bị trừng phạt một phen.

Nhưng bây giờ lại là thanh niên áo bào tím xa lạ kia ra tay, hậu quả kia lại khác rồi, đừng nói là Hoàng Phủ Kỳ, sợ rằng toàn bộ Xích Viêm vương phủ cũng không bảo vệ được hắn.

- Tiểu tử, thật là to gan, chẳng cần biết ngươi là ai, dám ở Hoàng cung Bắc Lăng đế quốc làm càn, ngươi chắc chắn phải trả giá!

Sau khi khiếp sợ, sắc mặt Hoàng Phủ Viễn liền bắt đầu âm trầm, một người xa lạ ở Ngự Hoa Viên đánh hoàng tử trọng thương, trước không nói Hoàng Phủ Chí là Nhị đệ hắn, điều này cũng đã liên quan đến danh dự cùng uy nghiêm của Hoàng thất.

Đặc biệt khi có khách quý của Huyền Phù Môn ở đây, này còn không phải trực tiếp quăng Hoàng thất một bạt tai sao.

- Ngươi muốn thế nào, muốn ta trả giá cái gì.

Hơi nhướng mày, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hoàng Phủ Viễn có chút không thích, Hoàng Phủ Viễn này thâm độc nham hiểm, vẫn là cách loại người này xa một chút, nếu không trực tiếp diệt hắn đi khỏi lo hậu hoạn.

- Đụng đến hoàng tử của Bắc Lăng đế quốc ta, ngươi. . .

Hoàng Phủ Viễn âm trầm tức giận, lạnh lùng nói, chỉ lời còn chưa nói xong, thanh niên mặc trường bào màu lam bên cạnh đã ngẩng đầu khẽ quát, nói:

- Im miệng cho ta!

Nghe vậy, Hoàng Phủ Viễn nhất thời ngậm miệng, hướng về phía ngườ kia cung kính nói:

- Quách đại nhân, loại việc nhỏ này để ta xử lý là tốt rồi, ngài đừng để ý, một tiểu tử không biết chui ra từ đâu, còn không tạo được sóng gió lớn gì ở Hoàng cung Bắc Lăng đế quốc ta.

Mà lúc này người kia hơi liếc mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Viễn, vẻ mặt lạnh lùng, gầm thét nói:

- Ta là nói ngươi im miệng!

Người thanh niên này không cho Hoàng Phủ Viễn chút mặt mũi nào, khiến thanh niên nam nữ xung quanh biến sắc, vốn nhỏ giọng nghị luận nhất thời trở nên câm như hến.

Hoàng Phủ Viễn càng là chấn động tâm thần run lên, mà sau đó khuôn mặt trắng bệch, trong lúc nhất thời dĩ nhiên cũng không dám nói chuyện nữa, hắn cũng không biết Quách đại nhân này tại sao lại nổi giận với mình.

Dứt lời, vị Quách đại nhân kia đi về phía Đỗ Thiếu Phủ.

Sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, khuôn mặt vị Quách đại nhân kia từ từ triển lộ ra ý cười, sau đó đứng ở trước mặt thanh niên áo bào tím kia mở hai tay ra, chủ động ôm tới, khuôn mặt vô cùng hưng phấn, kích động nói:

- Thiếu Phủ huynh đệ, ta còn tưởng rằng ta nhìn lầm người rồi, không ngờ đúng là ngươi, sao ngươi lại đến Bắc Lăng đế quốc rồi hả?

- Ta cũng là vừa đến, cũng không có ngờ ngươi lại ở đây.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, sau đó mở hai tay ra, cũng ôm lấy người kia.

Nhìn một màn xảy ra trước mắt, Hoàng Phủ Kỳ trợn tròn mắt.

Lúc này mọi người xung quanh cũng đều đang kinh ngạc nhìn tình cảnh này.

Vị Quách đại nhân này dĩ nhiên quen biết thanh niên áo bào tím kia, nhìn dáng vẻ, sợ rằng quan hệ tuyệt đối không phải bình thường.

Mà giờ khắc này vẻ mặt của Hoàng Phủ Viễn cùng Hoàng Phủ Chí đang nằm ở trên đất vừa được người vừa dìu lên đều biến đổi.

Sau đó hai người này tựa hồ cùng nghĩ tới điều gì, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

Mà sau khi thanh niên mặc áo lam kia hung hăng vỗ vai Đỗ Thiếu Phủ mấy lần mới chịu buông tay, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, hưng phấn nói:

- Thiếu Phủ huynh đệ, có thể nhìn thấy ngươi thật sự là quá tốt rồi, nếu Chu Tuyết sư tỷ biết ngươi đã đến Trung Châu, chắc chắn sẽ rất cao hứng.

Thanh niên mặc trường bào màu lam chính là Quách Minh, lúc trước hắn cùng Đỗ Thiếu Phủ, Chu Tuyết đã cùng nhau mạo hiểm ở Man Thú sơn mạch một thời gian dài, Đỗ Thiếu Phủ còn từng cứu mạng bọn họ, loại tình cảm này, tuyệt đối không phải tình cảm bình thường có thể sánh được.

- Chu Tuyết. . .

Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, trong đầu nhớ đến hình dáng của thiếu nữ kia, sau đó hỏi Quách Minh:

- Nàng vẫn khỏe chứ, cũng tới Bắc Lăng đế quốc sao?

Quách Minh khẽ mỉm cười, tựa hồ có chút ngại ngùng, nói:

- Chu Tuyết sư tỷ vẫn rất khỏe, sớm đã là đệ tử thân truyền nội môn, lúc trước sau khi trở về không bao lâu, còn thức tỉnh một ít vũ mạch thần bí trong cơ thể, hiện tại đã là nhân vật nổi tiếng của Huyền Phù Môn, mạnh mẽ hơn ta không biết bao nhiêu lần, có điều Chu Tuyết sư tỷ cũng thường thường nhớ tới ngươi, lần này ta đi ra, liền cố ý dặn dò ta hỏi thăm tin tức của ngươi, nàng nói nhất định sẽ có một ngày, ngươi sẽ đến Trung Châu, có vẻ Chu Tuyết sư tỷ cũng thật là hiểu ngươi nhỉ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)