Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 564: Khách quý trẻ tuổi.

Chương Trước Chương Tiếp

Tiếng nói dừng lại, Hoàng Phủ Kỳ nhìn Đỗ Thiếu Phủ nở nụ cười, nhẹ giọng nói:

- Còn nhớ Huyền Phù Môn mà ta đã nói với ngươi không, người mà chút nữa chúng ta sẽ gặp ở Ngự Hoa Viên, chính là mấy người trẻ tuổi của Huyền Phù Môn, không biết thực lực của bọn họ cao đến mức nào rồi.

- Người trẻ tuổi của Huyền Phù Môn . . .

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, đầu óc nhất thời liền nghĩ tới vài bóng người quen thuộc.

Bắc Lăng đế quốc, Hoàng cung, nhìn từ phía xa xa, vàng son lộng lẫy, đồ sộ hùng vĩ, bao la vô biên.

Cung điện màu đỏ vàng kéo dài liên miên, lớn hơn Hoàng cung của Thạch Long đế quốc rất nhiều, chỉ là so sánh một chút thì có vẻ Hoàng cung của Bắc Lăng đế quốc lại thiếu đi một chút khí tức cổ kính.

Bên ngoài Hoàng cung, hai người rất xa đã xuống khỏi lưng yêu báo, mặc dù Hoàng Phủ Kỳ không phải chủ tộc của Hoàng thất, nhưng tuyệt đối là hoàng thân quốc thích, hơn nữa có người từ trong cung đến tuyên triệu, bởi vậy mang theo Đỗ Thiếu Phủ tiến vào cũng không phải việc khó.

Bước vào Hoàng cung, một luồng long khí Hoàng cung nồng nặc lan tràn, nhưng lại làm cho Đỗ Thiếu Phủ hơi nhíu mày.

Theo đạo lý mà nói, diện tích cùng nhân khẩu của Bắc Lăng đế quốc phải lớn hơn Thạch Long đế quốc rất nhiều, nhưng cái long khí Hoàng cung này lại không bằng Hoàng cung ở Thạch Long đế quốc, đặc biệt nó thiếu một loại khí tức cổ kính, mặc dù đều là long khí Hoàng cung, nhưng lại thiếu mấy phần tinh khiết.

Bên trong hoàng cung, cứ ba bước lại có một trạm canh gác, năm bước lại một tốp, có rất nhiều khí tức không kém dao động.

Đỗ Thiếu Phủ hứng thú đánh giá khắp nơi, không ngờ vừa đến Bắc Lăng đế quốc, đã có cơ hội tiến vào Hoàng cung tham quan.

Ngự Hoa Viên, hậu hoa viên của Hoàng thất, khi Hoàng Phủ Kỳ mang theo Đỗ Thiếu Phủ thông qua tầng tầng cửa ải tiến vào nơi đây, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ không khỏi kinh ngạc than thở.

Chỉ thấy bên trong Ngự Hoa Viên này, cây tốt xanh rờn, kỳ hoa rực rỡ, quần sơn liên miên, cũng có một dòng suối nhỏ, trong đó hàng đàn cá xinh đẹp đang bơi lội.

Con đường nhỏ thông suốt, hai bên có chòi nghỉ mát, lầu các, cảnh sắc đẹp đẽ, khiến người ta thán phục.

- Ta nghĩ chúng ta tựa hồ đã đến muộn.

Giọng nói của Hoàng Phủ Kỳ vang lên, kéo lại ánh mắt đang đánh giá bốn phía của Đỗ Thiếu Phủ, nhìn theo tầm mắt của Hoàng Phủ Kỳ, lúc này Đỗ Thiếu Phủ thấy phía trước có hơn mười người đang từ từ đi tới, đều là nam nữ trẻ tuổi.

Đám người này, nam thì tuấn lãng bất phàm, nữ thì xinh đẹp cao quý, cũng không phải hạng người bình thường.

Mà ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ lập tức rơi trên người một thanh niên mặc trường bào màu tím lam đi trước.

Thanh niên kia khoảng mười tám tuổi, cả người lại mang theo một khí tức khá là ác liệt, dáng dấp không thể nói đặc biệt tuấn lãng, nhưng lại khiến người ta nhìn cực kỳ thoải mái.

Ngay khi Đỗ Thiếu Phủ đánh giá, nhóm người kia cũng đã đi tới đây.

- Kỳ ca ca, ngươi cũng tới sao?

Phía trước đoàn người, một thiếu nữ vội vã đi ra, nhất thời liền chạy đến trước mặt Hoàng Phủ Kỳ, nàng khoảng mười bảy tuổi, da dẻ trắng nõn như tuyết, hai hàng lông mày dài mà mỏng, dưới đó có một đôi con ngươi thâm thúy mà sáng sủa, sống mũi thẳng, một đôi môi ôn nhu, mềm mại dị thường, sau lưng có một bộ tóc đen thui dài đến eo đang buông xuống.

Nhìn thiếu nữ này, Hoàng Phủ Kỳ nhất thời khẽ mỉm cười, nói:

- Hoài Ngọc muội muội, các ngươi đi dạo chơi rồi sao?

- Chúng ta đương nhiên đi dạo xong rồi, Hoài Ngọc muội muội cũng không phải để ngươi gọi, ngươi chỉ là phân tộc huyết mạch mà thôi, mặc dù có chút thiên phú, nhưng Hoài Ngọc lại là chủ tộc huyết mạch, Hoàng thất chính thống, ngươi nên tôn xưng công chúa.

Hoàng Phủ Kỳ còn chưa dứt lời, đã có một thanh niên mặc hoa phục tiến lên nửa bước, quát hắn.

Nghe thấy lời của người thanh niên này, Hoàng Phủ Kỳ hơi nhướng mày, vẻ mặt hơi âm trầm, nhìn về phía hồ nhân tạo cách đó không xa, nói:

- Hoàng Phủ Chí, đừng quá đáng, còn nhớ cái hồ này không, ba năm trước ta vứt ngươi vào trong đó, ngươi đã ở đó quỳ xuống đất cầu xin ta tha cho ngươi.

Hoàng Phủ Kỳ vừa dứt lời, xung quanh không ít thanh niên nam nữ đều âm thầm lộ ra ý cười, nhưng lại không dám lên tiếng.

Hoàng Phủ Chí cũng là hoàng tử, địa vị cao hơn không ít người, mặc dù thiên phú không yếu, có điều lại không sánh được với Hoàng Phủ Kỳ.

Những năm gần đây, cũng chỉ có Hoàng Phủ Kỳ dám động Hoàng Phủ Chí, bởi vậy hắn luôn ghi hận Hoàng Phủ Kỳ.

Chỉ có điều Quân Hoàng lại rất yêu quý Hoàng Phủ Kỳ, cho dù ba năm trước Hoàng Phủ Chí bị Hoàng Phủ Kỳ quăng vào trong hồ, sau khi Quân Hoàng tìm hiểu rõ tình hình, ngược lại còn mắng cho Hoàng Phủ Chí một trận, không trách cứ Hoàng Phủ Kỳ chút nào.

- Hoàng Phủ Kỳ, ngươi muốn chết à!

Mọi người âm thầm muốn cười, nhưng lúc này Hoàng Phủ Chí đã bạo nộ rồi, gầm lên một tiếng, huyền khí dao động, trên bàn tay gân xanh bạo động, tựa hồ liền muốn động thủ.

Có điều lúc này Hoàng Phủ Chí tựa hồ lại có chút kiêng kỵ, ba năm trước hắn không phải đối thủ của Hoàng Phủ Kỳ, ba năm sau chính mình có tiến bộ to lớn, nhưng trong ba năm này, Hoàng Phủ Kỳ cũng đều đều tu luyện ở sư môn, cũng không biết lúc này thực lực tu vi đến trình độ nào rồi.

- Nhị đệ, ngày hôm nay có khách quý ở đây, ngươi chớ có hồ đồ, còn không mau lui ra.

Một thanh niên mặc cẩm bào, khí chất bất phàm, có vẻ lớn hơn Hoàng Phủ Chí hai ba tuổi, đứng ra ngăn lại Hoàng Phủ Chí.

Thanh niên này gọi là Hoàng Phủ Viễn, chính là ca ca của Hoàng Phủ Chí, cũng là Đại hoàng tử của Bắc Lăng đế quốc.

Hoàng Phủ Viễn cũng không để ý đến tranh chấp giữa Hoàng Phủ Chí cùng Hoàng Phủ Kỳ, ngược lại hắn cũng vui vẻ xem hai người cãi nhau, Hoàng Phủ Chí càng náo loạn thì càng có lợi đối với hắn, sau này vị trí Quân Hoàng chắc chắn sẽ là của hắn.

Chỉ là ngày hôm nay bọn họ phải đi cùng một vị khách quý đến từ Huyền Phù Môn, nếu hắn có thể chiêu đãi tốt, sau này có thể có quan hệ tốt với vị khách quý kia, vậy thì đừng nói là vị trí Quân Hoàng, cho dù là vị trí cao hơn nữa cũng là có thể.

Mặc dù Bắc Lăng đế quốc là một quốc gia, nhưng cũng chỉ là một trong những quốc gia do Huyền Phù Môn khống chế mà thôi, liền ngay cả Hoàng thất cũng phải ngước nhìn Huyền Phù Môn, chỉ cần một câu nói của Huyền Phù Môn, một đế quốc có thể dễ dàng đổi chủ.

Cho nên lúc này, Hoàng Phủ Viễn cũng không muốn để cho Nhị đệ Hoàng Phủ Chí làm hỏng việc lớn của mình, sau khi ngăn lại Hoàng Phủ Chí, ánh mắt hắn rơi trên người Hoàng Phủ Kỳ, vẻ mặt lãnh đạm.

Hoàng Phủ Kỳ cùng Hoàng Phủ Chí từ nhỏ không hợp, Hoàng Phủ Viễn tự nhiên cũng biết đến, mặc dù hắn lo lắng Hoàng Phủ Chí uy hiếp đến địa vị của mình, nhưng mặc kệ như thế nào, Hoàng Phủ Chí cũng là Nhị đệ của hắn, tự nhiên phải bảo vệ, nói:

- Hoàng Phủ Kỳ, hôm nay có khách quý đến, phụ hoàng đã bảo ngươi đến từ sớm, mà bây giờ ngươi mới đến, đây là ngươi coi thường Quân Hoàng, hay là coi thường Huyền Phù Môn hả?

Nghe vậy, nhất thời ánh mắt Hoàng Phủ Kỳ hơi nheo lại, từ trước đến giờ hắn luôn biết Hoàng Phủ Viễn là loại người thâm độc.

Giờ khắc này, Hoàng Phủ Kỳ xem như đã được kiến thức sự thâm độc của hắn, bất luận mình trả lời như thế nào, sợ rằng đều sẽ đắc tội một bên, đương nhiên, loại lời nói như vậy tự nhiên không thể trả lời.

- Đại ca, Kỳ ca ca không phải là ý này, hắn nhất định là có việc bận, cho nên bây giờ mới đến.

Thiếu nữ tên Hoài Ngọc kia nhìn thấy tình huống như vậy, bèn vội vàng giúp Hoàng Phủ Kỳ giải vây.

- Ngươi thì biết cái gì, mau lui xuống đi.

Hoàng Phủ Viễn trừng mắt nhìn thiếu nữ một chút, nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Phủ Kỳ, biết hiệu quả đã đạt đến, ánh mắt không để lại dấu vết xẹt qua một nụ cười lạnh, sau đó hướng về thanh niên mặc trường bào màu lam bên cạnh, cung kính mang theo một chút ám muội, tựa hồ có ý riêng, nói:

- Quách đại nhân, chúng ta đi thôi, buổi tối ta đã an bài không ít tiết mục cho ngài, tin tưởng nhất định có thể để cho ngài thích thú.

Ánh mắt thanh niên mặc trường bào màu lam tựa hồ vẫn rơi trên người Đỗ Thiếu Phủ, nghe vậy, lúc này mới quay lại, ánh mắt lộ ra ý cười, vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Viễn, nói:

- Ngươi an bài không tệ, có điều buổi tối ta còn có việc, sợ rằng không đi được rồi.

Lời của hắn khiến cho Hoàng Phủ Viễn lộ ra sắc mặt vui mừng, trong lòng càng là mừng như điên, liền vội vàng gật đầu cung kính nói:

- Vậy cũng không sao, có vài tiết mục, nếu Quách đại nhân cần, ta cũng có thể đưa đến phòng ngài.

Người kia lắc lắc đầu, tựa hồ đã hiểu được ý của Hoàng Phủ Viễn, nói:

- Cái này ngược lại thật sự không cần.

Hoàng Phủ Kỳ cũng không thèm để ý đến hai người kia, sau khi gật đầu nở nụ cười với thiếu nữ tên Hoài Ngọc, bèn nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Đỗ huynh đệ, chúng ta đi thôi.

- Ồ, Hoàng Phủ Kỳ, ngươi thật to gan, còn dám mang người ngoài tiến vào Ngự Hoa Viên, ngày hôm nay có khách quý ở đây, chỉ có người của Hoàng Phủ gia tộc mới có thể đến, ngươi cho rằng Ngự Hoa Viên là của nhà ngươi sao, thực sự là to gan, dám coi thường Hoàng thất!

Hoàng Phủ Kỳ vừa dứt lời, lúc này Hoàng Phủ Chí mới để ý đến Đỗ Thiếu Phủ đứng bên cạnh hắn, nhất thời giống như bắt được nhược điểm của Hoàng Phủ Kỳ vậy, chuẩn bị cáo mượn oai hùm, nhất định phải nghĩ biện pháp giáo huấn Hoàng Phủ Kỳ mới được.

Hoàng Phủ Kỳ quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Chí, sau đó ánh mắt nhìn qua người thanh niên mặc trường bào màu lam kia, không để ý đến Hoàng Phủ Chí, nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Đỗ huynh đệ, không cần để ý tới, chúng ta đi thôi.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, không để ý nhiều.

Mà nhìn thấy Hoàng Phủ Kỳ muốn quay người rời đi, hoàn toàn không thèm để ý tới hắn, làm cho Hoàng Phủ Chí càng nổi giận, giống như bị người đánh một cái tát, nhất thời hắn hét lớn:

- Hoàng Phủ Kỳ, ngươi thật là to gan, còn muốn đi sao, đứng lại cho ta!

- Nếu như ta nhất định phải đi đây, lẽ nào ngươi cản được ta?

Đến lúc này tính khí Hoàng Phủ Kỳ cho dù tốt, cũng có chút nổi giận, lãnh đạm quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Chí một cái.

- Ngươi. . .

Dưới ánh mắt của mọi người, đặc biệt còn ở trước mặt khách quý đến từ Huyền Phù Môn, vậy mà Hoàng Phủ Kỳ không để hắn vào mắt chút nào, Hoàng Phủ Chí cũng không chịu nổi nữa, mặc dù đối mặt với Hoàng Phủ Kỳ có chút kiêng kỵ, có điều ba năm qua đi, hắn cũng có chút tự tin, vì vậy cả giận nói:

- Hoàng Phủ Kỳ, ngươi không đặt Hoàng thất vào mắt, ngày hôm nay ngươi dám đi thử một chút xem, đừng trách ta không khách khí với ngươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)