- Vậy thì đa tạ, ta tên Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ không từ chối, thanh niên này đồng ý mang chính mình một đoạn đường, vậy thì không thể tốt hơn rồi.
- Rống. . .
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ cùng Hoàng Phủ Kỳ cưỡi yêu báo rời đi.
- Đỗ huynh đệ, ngươi tới từ phương nào, tại sao lại lạc đường ở chỗ này?
Trên lưng yêu báo, Hoàng Phủ Kỳ cảm thấy rất tò mò về Đỗ Thiếu Phủ, cảm thấy khí tức trên người hắn có một loại cảm giác gì đó mà hắn không nói rõ được.
- Ta đến đây tôi luyện mình một chút, không ngờ liền lạc đường.
Đỗ Thiếu Phủ trả lời.
Lời của Đỗ Thiếu Phủ cũng không coi là giả, Hoàng Phủ Kỳ cũng không hoài nghi gì, hai người tuổi xấp xỉ nhau, vì vậy chỉ cần hàn huyên vài câu liền thân thiết hơn.
Từ trong miệng Hoàng Phủ Kỳ, Đỗ Thiếu Phủ biết được mình lúc này quả thật đã đến Trung Châu, chỉ có điều diện tích Trung Châu rộng lớn, cho nên nơi đây vẫn chỉ là vùng biên giới.
Trên Trung Châu, có hàng vạn quốc gia, so sánh một chút ở trong lòng, Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy có vẻ thực lực của bất kì đế quốc nào ở đây cũng mạnh hơn Thạch Long đế quốc rất nhiều.
Mà Đỗ Thiếu Phủ cũng biết được ở một đế quốc trong Trung Châu thường thường có mấy chục cường giả Vương cấp, hay Linh Phù Sư lục tinh.
Nếu là một đế quốc cực kì cường hãn thì cường giả Vương cấp cùng Linh Phù Sư lục tinh cộng lại cũng có thẻ lên đến hơn trăm người.
Giữa các nước, cũng thỉnh thoảng có ma sát với nhau, biện pháp giải quyết cũng đều là dùng thực lực, có điều động tĩnh lớn thì lại rất ít khi xuất hiện.
Dù sao thế lực chân chính nắm lấy Trung Châu trong lòng bàn tay vẫn là chín thế lực lớn kia, bọn họ còn cao hơn cả Hoàng quyền, có thể hiệu lệnh vạn quốc gia.
Mặc dù ở Trung Châu còn có không ít thế lực mạnh mẽ khác, nhưng lại khó có thể đối đầu với chín thế lực lớn kia.
Có điều những thế lực đó vẫn là có chút vị trí trên Trung Châu, coi như là chín thế lực lớn cũng phải cho họ một chút mặt mũi .
- Ở Trung Châu, có chín thế lực lớn nào?
Đỗ Thiếu Phủ hiếu kỳ hỏi, lúc này mình tới Trung Châu, cũng phải biết rõ một chút tình huống ở đây.
- Lẽ nào Đỗ huynh đệ không phải người ở Trung Châu sao, dĩ nhiên ngay cả chín thế lực lớn cũng không biết?
Hoàng Phủ Kỳ hơi nghi hoặc một chút, bất kỳ tu uyện giả nào ở Trung Châu cũng đều biết đến chín thế lực lớn kia.
- Thực không dám giấu giếm, ta chính là đến từ vùng ven Trung Châu, lần đầu tiên đến Trung Châu, cho nên cũng không rõ ràng lắm.
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ nói, Hắc Ám sâm lâm cùng Thạch Thành cũng coi như vùng ven Trung Châu rồi.
Nghe được lời của Đỗ Thiếu Phủ , Hoàng Phủ Kỳ cũng không nghi hoặc nữa, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, giới thiệu:
- Nếu nói chín thế lực lớn, chính là chỉ câu nói “một Cốc hai Giáo toàn bộ là Linh Vũ, ba Tông ba Môn danh chấn Trung Châu.
- Một Cốc hai Giáo toàn bộ là Linh Vũ, ba Tông ba Môn danh chấn Trung Châu?
Đỗ Thiếu Phủ hơi nhướng mày.
Hoàng Phủ Kỳ khẽ mỉm cười với Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Câu nói này chính là chỉ Linh Cốc, Vô Lượng Giáo, Đại Luân Giáo, Cổ Thiên Tông, Xà Thiên Tông, Huyền Minh Tông, Tiên Đô Môn, Tuệ Kiếm Môn, Huyền Phù Môn, chín thế lực lớn này danh chấn Trung Châu, cường giả nhiều nhưu mây.
Đỗ Thiếu Phủ ghi nhớ từng cái thế lực vào trong lòng, âm thầm chấn động, ba thế lực lớn Xà Thiên Tông, Huyền Minh Tông, Huyền Phù Môn này, lúc trước chính mình hình như cũng từng qua lại rồi.
Một lát sau, sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhúc nhích, hỏi Hoàng Phủ Kỳ:
- Vậy Quang Minh Thần Đình, Thất Tinh Điện, Âm Minh Giáo so với chín thế lực lớn thì sao?
Nghe vậy, Hoàng Phủ Kỳ hơi nghi hoặc nhìn Đỗ Thiếu Phủ một chút, tựa hồ kỳ quái Đỗ Thiếu Phủ không biết chín thế lực lớn, mà lại biết Quang Minh Thần Đình, Thất Tinh Điện, Âm Minh Giáo, sau đó nói:
- Có vẻ Đỗ huynh đệ cũng biết không ít, mặc dù Quang Minh Thần Đình không sánh được chín thế lực lớn, có điều đúng là thế lực có khả năng đuổi kịp chín thế lực kia nhất, Thất Tinh Điện trên thực tế cũng cực kỳ khổng lồ, nhưng ta không biết nhiều về Thất Tinh Điện nên sợ rằng không cách nào trả lời ngươi.
Dừng lại một chút, Hoàng Phủ Kỳ nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Còn về Âm Minh Giáo, thế lực cũng không yếu, chỉ có điều khi so sánh với chín thế lực lớn thì lại hoàn toàn không đáng chú ý.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy khẽ gật đầu, trong lòng cũng đã có một khái quát.
Bất tri bất giác, hai người trẻ tuổi đã hàn huyên hơn nửa thời gian, sơn mạch dần dần đã lùi lại phía sau, tầm mắt bắt đầu rộng lớn hơn, phía trước đã xuất hiện một mảnh kiến trúc quần thể liên miên, trong không khí, bắt đầu phiêu đãng nhân khí.
- Đỗ huynh đệ, phía trước chính là khu vực ngoại thành của Bắc Lăng thành, trong vòng nửa canh giờ, chúng ta đã có thể tiến vào Bắc Lăng thành rồi.
Hoàng Phủ Kỳ giới thiệu với Đỗ Thiếu Phủ, sau một lúc nói chuyện phiếm, bất tri bất giác đã kéo gần không ít khoảng cách giữa hai người.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, cũng có ấn tượng cực kỳ tốt với Hoàng Phủ Kỳ.
Từ trong lúc nói chuyện phiếm, Đỗ Thiếu Phủ biết được, phụ thân Hoàng Phủ Kỳ chính là một vị vương giả của Bắc Lăng đế quốc, Hoàng Phủ gia cũng là phân tộc mang huyết thống hoàng tộc.
Quân Hoàng của Bắc Lăng đế quốc bây giờ, tính ra vẫn là Đường bá của Hoàng Phủ Kỳ, chỉ là so sánh với huyết thống chủ tộc của Hoàng Phủ Gia, Hoàng Phủ Kỳ đã cách xa nhau mấy đời.
Sau nửa canh giờ, tường thành bao la liên miên bắt đầu xuất hiện, như Giao Long xoay quanh, mảng lớn kiến trúc hùng vĩ cao vót.
- Đỗ huynh đệ, đây là lần đầu tiên ngươi tới Trung Châu, vậy ở Bắc Lăng thành chơi mấy ngày đi, không cần khách khí đâu.
Hoàng Phủ Kỳ cực kỳ hiếu khách lôi kéo Đỗ Thiếu Phủ liền tiến vào Bắc Lăng thành, có thân phận Vương gia ở Bắc Lăng thành, cưỡi yêu báo tiến vào trong thành tự nhiên cũng không có trở ngại gì.
Bắc Lăng thành bao la, trên đường dòng người chen chúc, tiếng ồn ào vang vọng, phóng tầm mắt nhìn tới, so với Long thành của Thạch Long đế quốc thì nơi đây càng khổng lồ phồn hoa.
Trên đường phố, có không ít khí tức dao động, Đỗ Thiếu Phủ dò xét xung quanh, cũng âm thầm biến sắc, không hổ là Trung Châu, cường giả như mây.
Ở Thạch Long đế quốc chỉ có thể nhìn thấy rất ít người tu vi Mạch Linh cảnh, mà ở trong Bắc Lăng thành lại nhìn thấy rất nhiều.
Xuyên qua không ít phố lớn phồn hoa, Đỗ Thiếu Phủ cũng đã đại khái hiểu rõ sự lớn mạnh của Bắc Lăng thành.
Cuối cùng yêu báo rơi vào phía trước một mảnh kiến trúc uy nghiêm hùng vĩ, trên cửa lớn có tấm bảng viết bốn chữ “Xích Viêm vương phủ, trước cửa đứng không ít quân sĩ có khí tức ác liệt, thân mang áo giáp.
- Tham kiến Vương gia.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Kỳ, mọi người cung kính hành lễ.
Hoàng Phủ Kỳ nhảy xuống yêu báo, quay về phía Đỗ Thiếu Phủ hơi hơi mỉm cười nói:
- Đỗ huynh đệ, chúng ta đến rồi.
- Kỳ, ngươi đi đâu vậy, ta đã tìm ngươi khắp nơi.
Hoàng Phủ Kỳ vừa dứt lời, trong Xích Viêm vương phủ, có một bóng người cao to vội vã đi ra, hắn vừa nói xong, bóng người đã trực tiếp vọt đến bên người Hoàng Phủ Kỳ.
- Nhị thúc, ta đi tìm máu của Băng Minh Yêu Mãng giúp phụ thân, đến lúc đó thương thế của phụ thân có thể mau chóng khôi phục.
Hoàng Phủ Kỳ nói với người vừa đến kia.
- Ngươi đứa nhỏ này, sao lại không nghe lời như vậy, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ, phụ thân người kêu ngươi về, cũng không phải muốn cho ngươi đi mạo hiểm.
Người vừa đến có thân hình cao to, khoảng hơn bốn mươi, khuôn mặt khá là anh khí, ánh mắt hắn xẹt qua trên người Đỗ Thiếu Phủ, hơi nghi hoặc một chút, nhưng lại không hỏi nhiều, lúc này tựa hồ có chuyện quan trọng hơn phải làm, nói với Hoàng Phủ Kỳ:
- Ngươi nhanh đến Hoàng cung, buổi sáng trong Hoàng cung đã phái người tới, trong đó có một ít khách quý trẻ tuổi muốn đi dạo xung quanh, cho nên để tất cả con cháu trẻ tuổi của Hoàng Phủ gia tộc đến tiếp khách, ngươi nhất định phải biểu hiện thật tốt, việc này có quan hệ trọng đại đấy, không chỉ có liên quan đến chính ngươi, mà cũng liên quan đến cả gia tộc.
- Đã đến rồi sao.
Ánh mắt Hoàng Phủ Kỳ khẽ nhúc nhích, tựa hồ có chút không thích, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, sau đó lấy mấy cái bình ngọc từ trong túi càn khôn ra đưa cho đại hán trung niên kia, nói:
- Nhị thúc, đây là máu của Băng Minh Yêu Mãng, ngươi tìm Dược Phù Sư luyện hóa thành tinh huyết chữa thương cho phụ thân ta đi, bây giờ ta liền đi Hoàng cung nhìn một chút.
- Đi nhanh đi.
Đại hán trung niên ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói với Hoàng Phủ Kỳ:
- Hiện tại sợ rằng bọn họ đã đi tới Ngự Hoa Viên, ngươi trực tiếp đi đến đó đi.
- Vâng.
Hoàng Phủ Kỳ gật gật đầu, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói bên cạnh:
- Đỗ huynh đệ, ngươi cũng theo ta cùng đi chứ, vừa vặn dẫn ngươi đi Hoàng cung mở mang kiến thức.
- Cũng được.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, dù sao cũng không có chỗ nào để đi, đến tham quan Hoàng cung của Bắc Lăng đế quốc cũng được.
- Rống. . .
Hai người vừa rơi xuống đất, lại tiếp tục cưỡi lần yêu báo rời đi.
- Đỗ huynh đệ, chút nữa đến Ngự Hoa Viên, chúng ta phải đi gặp một vài người quan trọng, như vậy ngươi có thể mở mang chút kiến thức, có điều cũng không nên tùy tiện nói linh tinh, những người kia cũng không biết tính cách như thế nào, nhưng sợ rằng chúng ta đều không đắc tội nổi.
Trên lưng yêu báo, Hoàng Phủ Kỳ nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Được.
Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt.
- Ài. . .
Hoàng Phủ Kỳ nghe vậy, lập tức hơi khẽ thở dài một tiếng, nói nhỏ:
- Những người kia xuất thân không giống nhau, có điều ta cũng không cho rằng nhất định phải xuất thân từ thế lực siêu cấp mới có thể trở thành cường giả, trên đời này có không ít cường giả dựa vào chính mình rèn luyện cùng nỗ lực, cũng vẫn danh chấn Trung Châu như thường.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu, hỏi Hoàng Phủ Kỳ:
- Có vẻ ngươi rất cảm thán.
Hoàng Phủ Kỳ cười khổ cười, nói:
- Sư môn bây giờ của ta, mặc dù thế lực cũng không yếu, nhưng ở toàn bộ Trung Châu, cũng chỉ có thể coi như thế lực nhị lưu mà thôi, nhưng ta ở trong sư môn lại rất vui vẻ, sư phụ cùng chư vị trưởng bối đều rất quan tâm chăm sóc ta, nhưng phụ thân ta cùng người trong gia tộc lại hi vọng ta có thể tiến vào những thế lực siêu cấp kia, đến lúc đó cả gia tộc cũng sẽ được nhờ.
Hoàng Phủ Kỳ khe khẽ thở dài, dừng lại một lát, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Ta hiểu mong muốn của bọn họ, cũng rất hiểu bọn họ, chỉ là cá nhân ta lại không cho rằng những thế lực kia sẽ thích hợp với mình, có lẽ ở đó có thể có nhiều tài nguyên bồi dưỡng hơn, nhưng nếu như không thích hợp, sợ rằng hiệu quả còn có thể ngược lại hoàn toàn.