Khí tức từ từ tiêu tan, lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Bên trong huyệt động, hư ảnh của Ngũ Chỉ Sơn cùng Kim Sí Đại Bằng Điểu quanh thân Đỗ Thiếu Phủ đã biến mất, vòng ánh sáng màu vàng nhạt cũng lập tức nhạt dần, tất cả bắt đầu bình tĩnh lại.
Xì xì. . .
Thật lâu sau, Đỗ Thiếu Phủ phun ra một ngụm khí đục, trong hai mắt mới mở ra có hai đạo quang mang kim sắc lấp loé, sau đó nội liễm trong sáng.
Cảm giác được quang cầu do tinh thần linh hồn ngưng tụ trong Nê Hoàn Cung kia đã vững chắc ổn định hơn, thể tích của Thần Khuyết cũng đã lớn hơn gấp đôi so với lúc trước, mà trong đó huyền khí đầy đủ, khí tức hùng hồn tràn ngập, dâng trào dao động, sức chấn động kia mạnh hơn Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh không biết bao nhiêu lần.
- Vũ Hầu Viên Mãn cảnh!
Khóe môi Đỗ Thiếu Phủ nhấc lên một vệt ý cười, trên khuôn mặt cương nghị lộ ra nụ cười, không ngờ lần này dĩ nhiên đạt được lợi ích tốt như vậy, thực lực của hắn không thể nghi ngờ đã tăng lên không ít, trực tiếp từ Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh tăng lên tới Vũ Hầu Viên Mãn cảnh.
- Ầm!
Bàn tay hơi nắm chặt, tâm thần Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhúc nhích, lập tức cảm giác được huyền khí bên trong Thần Khuyết, đang dao động mãnh liệt, không gian quanh thân đều mạnh mẽ run lên, loại sức mạnh này mạnh hơn trước khi đột phá rất nhiều.
Huyền khí đã lắng xuống, lúc này Đỗ Thiếu Phủ cảm giác những năng lượng quái dị trong cơ thể kia đã bị luyện hóa xong, mà tất cả thương thế trên người đều đã khôi phục.
Chỉ là Đỗ Thiếu Phủ cũng cảm thấy dưới dự tẩm bổ của năng lượng kia, trong cơ thể hắn có một loại cảm giác không thể diễn đạt bằng lời được.
Có điều Đỗ Thiếu Phủ lại cảm thấy đó cũng không phải chuyện gì xấu.
Sau đó Đỗ Thiếu Phủ lật tay, bỗng một cái đạo khí trung phẩm giống như lưới đánh cá xuất hiện trong tay hắn.
- Phần phật. . .
Từ năng lượng dao động trên lưới đánh cá kia, hắn rõ ràng có thể cảm giác được một đạo khí tức cổ kính, thậm chí có thể sánh ngang với Bá Ảnh.
Đỗ Thiếu Phủ rất dễ dàng đã cảm nhận được thứ này là vật vô chủ, chỉ cần mình bố trí linh hồn ấn ký của mình lên đó, là có thể trực tiếp khống chế cái đạo khí trung phẩm này.
Đây là thế giới của tu luyện giả, Đỗ Thiếu Phủ vốn cũng không phải loại người không nhặt của rơi, đặc biệt dưới tình huống này, Đỗ Thiếu Phủ làm sao sẽ biết khách khí là cái gì.
- Có lợi mà không chiếm, tựa hồ có chút không tốt đấy.
Khẽ mỉm cười, Thủ Ấn ngưng tụ, Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu bố trí linh hồn ấn ký, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn một cái đạo khí trung phẩm vứt đó mà không để mình sử dụng.
Phần phật. . .
Khi linh hồn ấn ký của Đỗ Thiếu Phủ truyền vào bên trong đạo khí kia, nhất thời từ trên thân đạo khí kia lan tỏa ra một năng lượng dao động kinh người, sau đó hóa thành một mảnh bùa chú bí vân trực tiếp bao phủ lấy Đỗ Thiếu Phủ. . .
Quần sơn liên miên, rừng núi rậm rạp.
Giữa không trung, một ông lão trông khoảng bảy mươi tuổi, tóc bạc bồng bềnh, râu bạc trắng khẽ nhúc nhích, sau lưng mang theo một thanh cổ kiếm, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, khí chất siêu trần thoát tục, giống như cường giả siêu cấp mà mọi người vẫn hay đồn.
- Tại sao lại không thấy, mình đã tìm khắp toàn bộ sơn mạch rồi mà, tại sao lại không thấy nhỉ, tiểu tử kia rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi.
Hai con ngươi ông lão lộ ra vẻ nghi hoặc, lông mày khẽ nhướng, ngay sau đó thân ảnh ông lão đã biến mất ở trên bầu trời.
Vào đêm, vạn dặm trời xanh một màu, phóng tầm mắt nhìn ra xa, sơn mạch trang nghiêm đồ sộ.
Bên trong huyệt động, trong đêm tối, Đỗ Thiếu Phủ đã mở mắt, trong mắt có hào quang màu vàng kim nhạt lấp loé, lập tức hóa thành trong sáng thâm thúy.
- . . . . .
Đỗ Thiếu Phủ lẩm bẩm nói nhỏ, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười, từ linh hồn ấn ký mà hắn bố trí trên đạo khí trung phẩm này, hắn có thể biết được cái đạo khí này có tên là Thiên Vũng, nó có rất nhiều tác dụng phi phàm, làm cho Đỗ Thiếu Phủ cực kỳ thoả mãn.
- Nơi đây sợ rằng không thích hợp ở lâu!
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, vẻ mặt hơi ngưng trọng, mặc dù hẳn là đã thoát khỏi mấy người Vũ Vương cảnh kia, nhưng Đỗ Tiểu Thanh cùng Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ vẫn còn sống chết không rõ, phải nghĩ biện pháp tìm kiếm nguyên nhân dẫn đến bên trong Trường Hà Trung Châu lúc trước xảy ra biến hóa quỷ dị mới được, nơi đây cũng không phải chỗ ở lâu được, từ những người thanh niên phi phàm mà hắn gặp được dưới núi kia có thể biết được, sợ rằng thế lực sau lưng họ sẽ không đơn giản.
Xì. . .
Trong đêm tối, dưới ánh trăng âm u, một lát sau, một bóng người bay ra khỏi huyệt động, sau mấy cái lắc mình liền biến mất ở phía xa.
Ba ngày sau, sáng sớm, từng toà từng toà ngọn núi lớn mông lung bất ngờ nổi lên, dưới bầu trời xanh xanh, quần sơn thương đen như sắt, theo mặt trời đỏ mới dâng lên, sương mù nổi lên, như mộng như ảo.
Giữa hai ngọn núi có một con đường hiểm trở, một thanh niên áo bào tím từ từ đi tới, hơi cúi đầu, sau lưng đeo một thanh kiếm rộng màu tím.
Thanh niên áo bào tím này chính là người đi trong dãy núi này đã ba ngày - Đỗ Thiếu Phủ, mấy ngày này hắn cũng không biết mình đã đi đến nơi nào, sơn mạch rậm rạp, liên miên vô biên, cũng không biết ở đâu mới có thành thị.
Trong thời gian này Đỗ Thiếu Phủ cũng thu hoạch được một ít linh dược, chỉ là muốn tìm kiếm một con yêu thú Thú Hầu cảnh để hỏi thăm một ít tình huống, nhưng lại không gặp được bất kì con nào.
Bởi vậy Đỗ Thiếu Phủ mới cố ý đi từ từ , thu lại khí tức miễn cho khí tức Kim Sí Đại Bằng Điểu trên người lộ ra ngoài, làm cho những yêu thú Thú Hầu cảnh kia cảm giác được rồi chạy mất.
Đỗ Thiếu Phủ muốn hỏi chúng nó, đây rốt cuộc là nơi nào, để tránh mình bị lạc đường còn đi linh tinh.
Chỉ là khi muốn gặp được yêu thú, Đỗ Thiếu Phủ lại phát hiện đừng nói là yêu thú Thú Hầu cảnh, cho dù là yêu thú cấp thấp cũng không gặp được bất kì con nào.
- Rống. . .
Đột nhiên, có tiếng thú gào truyền đến, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi nhíu lại, sau đó bền nhìn thấy đại đạo phía trước có một con yêu mãng khổng lồ lao ra.
- Hí hí. . .
Đôi mắt con yêu mãng này màu đỏ tươi, đầu lưỡi phun ra nuốt vào, hai con ngươi hiện ra hàn ý, toàn thân băng hàn, chỗ nó đi qua, đều bao trùm lên một tầng sương mù dày đặc, làm cho nhiệt độ toàn bộ không gian xung quanh cũng giảm xuống. kịch liệt
- Rống!
Sau lưng con yêu mãng to lớn kia, một con báo lớn mạnh mẽ khổng lồ lao ra, khí tức hùng hồn ác liệt, cũng không kém hơn con yêu mãng kia là bao.
- Nghiệt súc, trốn chỗ nào!
Cùng luc đó, trên lưng con báo lớn, giọng nói của một người truyền ra, sau đó một bóng người từ báo lớn bên trên trùng lướt ra khỏi, phất tay một ánh kiếm nhanh như tia chớp trực tiếp bổ ra.
Xì xì xì. . .
Ánh kiếm lướt ra khỏi, trên bầu trời chỗ này nhất thời gió nổi mây vần, ánh vàng như lôi đình, sau đó đột nhiên rơi vào trên cái đuôi lớn của con yêu mãng kia.
Ánh kiếm đi qua, mặt đất rạn nứt, khí tức cuồn cuộn bao phủ, cái đuôi to lớn của yêu mãng miễn cưỡng bị chặt đứt, máu tươi bắn mạnh ra xung quanh.
- Hí hí. . .
Yêu mãng đau đớn rít gào thê thảm, đôi mắt lộ ra màu đỏ tươi, đầu lâu to lớn như giao long quay về, há to miệng rộng dữ tợn, lưỡi phun ra nuốt vào, một luồng hàn khí trực tiếp dâng lên, đóng băng không gian, muốn bao phủ kẻ ra tay kia, nhốt hắn ở trong đó.
- Nghiệt súc, chịu chết đi!
Tiếng hét lớn kia lại truyền đến, mà sau đó thân ảnh hắn bèn trực tiếp xuất hiện ở trước mặt yêu mãng này.
Thân ảnh kia dĩ nhiên không sợ hàn khí trên người yêu mãng, quanh thân bao bọc phù văn ánh sáng ngăn cản hàn khí, sau đó một ánh kiếm như chớp, ầm ầm rơi vào trên đầu con yêu mãng kia.
Xì xì xì. . .
Ánh kiếm chớp tiến vào, cán kiếm trực tiếp cắm vào trên đầu nó.
- Hí hí. . .
Yêu mãng khổng lồ rít gào, cuối cùng sau khi thân thể cao lớn rốt cục vô lực giãy dụa mấy cái, trực tiếp ngã xuống, thân hình to lớn cơ hồ cản trở tất cả đường đi. . .
Một thanh niên mười bảy mười tám tuổi xuất hiện ở bên cạnh thi thể yêu mãng, hắn mặc áo choàng che thân màu lam nhạt, quần áo cũng không hoa lệ, nhưng lại cực kỳ vừa vặn, cũng che đậy không được anh khí của hắn, mặc dù trên khuôn mặt tuấn lãng kia còn lộ ra một chút trẻ con, nhưng vẻ mặt cương nghị, rất là xuất chúng.
- Rống. . .
Yêu báo đi tới phía sau thiếu niên, ánh mắt cung kính, thân thể cao lớn từ từ biến mất.
Thanh niên phất tay thu lại bảo kiếm trên đầu yêu mãng, bên trong bảo kiếm dính chút vết tích, phù văn lấp loé, khí tức dao động bất phàm.
Xẹt xẹt. . .
Ánh kiếm dùng sức vạch một cái trên thất tấc của yêu mãng, trong tay người thanh niên kia xuất hiện mấy cái bình ngọc, sau khi lấy đầy máu yêu mãng vào bình, yêu báo vung móng xé rách bụng yêu mãng, móc ra một thứ tương tự xà đảm giao cho thanh niên.
Đỗ Thiếu Phủ vẫn ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn tất cả những việc xảy ra trước mắt.
Con yêu mãng kia là Mạch Linh Viên Mãn cảnh đỉnh phong, mà con yêu báo kia cũng đã đến Mạch Linh Viên Mãn cảnh, còn tu vi của người thanh niên kia cũng là Vũ Hầu Sơ Đăng cảnh, mới mười bảy, tám tuổi mà đã có tu vi như vậy.
Sau khi thanh niên kia làm tốt tất cả, thu hồi các thứ, tựa hồ cũng đã sớm cảm thấy sự tồn tại của Đỗ Thiếu Phủ, lúc này mới nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Sau lưng người thanh niên, hai con ngươi yêu báo nhìn Đỗ Thiếu Phủ, mặc dù không cảm giác được bất kỳ khí tức dao động gì trên người Đỗ Thiếu Phủ, nhưng nó cũng không hiểu tại sao mà nó càng nhìn người này thì lại càng cảm thấy run rẩy, giống như một sự sợ hãi xuất hiện từ sâu trong linh hồn.
Nhìn người thanh niên áo bào tím tuổi cũng giống như mình kia, trên mặt hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì, Hoàng Phủ Kỳ còn tưởng rằng hắn bị dọa sợ cháng váng, mở miệng nói:
- Phụ vương ta bị thương, cần máu của băng mãng đến trị liệu, ta vốn muốn tìm con băng mãng này xin một chút máu để nhờ người luyện ra tinh huyết, ai biết nó không đồng ý, ta mới phải ra tay diệt nó, mà ngươi sao lại một mình xuất hiện ở đây, nơi đây cũng không phải là nơi tốt lành gì.
Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt với người thanh niên kia, nói:
- Ta lạc đường, không biết đây là nơi nào, cho nên mới phải ở đây.
- Thì ra là như vậy.
Hoàng Phủ Kỳ nhìn người trước mắt, sau đó nói:
- Ta tên Hoàng Phủ Kỳ, nếu ngươi bị lạc đường, vậy không bằng đi theo ta về Bắc Lăng thành đi, đi ra dãy núi này không bao xa, chính là thủ đô Bắc Lăng thành của Bắc Lăng đế quốc.