Hoàng hôn, tà dương lui xuống phía tây, ánh nắng chiều che trời.
Nơi sâu xa trong sơn mạch, có rất nhiều thanh niên nam nữ lẳng lặng mà đứng, dưới trời chiều, dưới chân mỗi người đều hiện ra một bóng dáng u ám, ở trên mặt đất, lưu lại dấu vết tan tác.
Chỗ này sợ rằng có gần vạn người, nhìn từ quần áo và khí chất của bọn họ, có thể thấy họ đều là những người cực kỳ bất phàm.
Chỉ là lúc này sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, khí tức đều rất hỗn loạn, có vẻ hơi chật vật.
Những người này chính là đệ tử ngoại tông ở trong một khu vực kiểm tra của Cổ Thiên Tông, bất kì ai trong số họ đều là người rất tài giỏi ở ngoại giới.
Một Cốc hai Giáo toàn bộ đều là Linh Vũ, ba Tông ba Môn danh chấn Trung Châu.
Đây là một câu nói mà bất kì ai ở Trung Châu cũng biết, mà câu nói đã nói rất rõ ràng chín thế lực lớn trên Trung Châu.
Cổ Thiên Tông chính là một trong số chín con quái vật khổng lồ kia!
Có người nói Cổ Thiên Tông đã truyền thừa vạn năm trở lên, mà có thể trở thành một trong số chín thế lực lớn, đủ để chứng minh thực lực của Cổ Thiên Tông mạnh mẽ như thế nào.
Bất luận một đệ tử nào đi ra từ Cổ Thiên Tông, đều không phải người đơn giản, cũng có thể nói là người đứng đầu trong số những người cùng lứa tuổi.
Mà lúc này, hầu như tất cả mọi người đều cúi đầu ủ rũ.
Ba nam một nữ đứng trước nhất, giống như hạc đứng trong bầy gà, khi ánh mắt của các đệ tử đứng phía sau nhìn về hướng bọn họ thì đều mang theo sự kính nể.
Trong nhóm người ba nam một nữ này, đứng đầu chính là một vị thanh niên mặc áo dài màu đen, trông khoảng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, tướng mạo thân hình vô cùng anh tuấn, khí chất tao nhã, mặt mày rõ ràng.
Con ngươi của người này có một màu đen thuần túy, đen giống như vực sâu vô tận của vũ trụ, khi nhìn nhiều thêm một chút liền có một loại ảo giác mình sắp bị hút vào trong đó.
Mà lúc này, lông mày thanh niên áo dài đen kia vẫn vẫn hơi nhíu lên, vẻ mặt người phía sau hắn cũng tương tự như vậy.
- Hắn rốt cuộc là ai. . .
Chỉ chốc lát sau, thanh niên áo dài đen, khẽ ngẩng đầu lên, trong hai con ngươi đen kịt mơ hồ hiện ra ánh sáng, sau đó mắt nhìn phía trước, giữa không trung có mười mấy bóng người đi tới.
Trong chớp mắt, mười mấy bóng người đã im hơi lặng tiếng rơi xuống trước mặt mọi người, trước khi họ rơi xuống đất, có thể nhận ra được sự tồn tại của họ, cũng chỉ có vài người mà thôi.
Vèo vèo. . .
Mười mấy bóng người hạ xuống, khí tức thu lại, nhẹ như mây gió, liền ngay cả không khí đều không có bất kỳ dao động nào.
Dáng vẻ mấy người này trẻ nhất cũng đã là trung niên, cũng có rất nhiều lão giả, trên người những người này không có bất kỳ khí tức dao động gì, nhưng vô hình trung bọn họ lại lan tràn ra xung quanh một loại khí tràng, mà nó cũng đủ khiến cho mọi người run rẩy, chứng tỏ thực lực của bọn họ đã cao thâm đến mức khí tức quanh thân có thể thu phát tự nhiên.
- Tham kiến chư vị trưởng lão hộ pháp.
Khi tất cả những thanh niên ở đây nhìn thấy mấy người này, nhất thời cung kính hành lễ, ánh mắt kính nể, không dám có chút bất kính.
Mười mấy người này chính là các trưởng lão do Hồ Tam Khôn, Khung Minh Trạch cầm đầu.
Lúc này nhìn thấy gần vạn đệ tử ngoại tông trước mắt, trong lòng các trưởng lão vốn vẫn cực kỳ thoả mãn, lần này đệ tử ngoại tông tham gia kiểm tra, tổng thể trình độ đã mạnh hơn những năm trước rất nhiều, đặc biệt là một trong số những nơi kiểm tra còn xuất hiện một người có thiên tư nhân vương, và ba người có thiên tư nhân kiệt, những người như vậy ở các năm trước có rất ít.
Nhưng lúc này, mấy người trưởng lão của Cổ Thiên Tông lại không thể thấy thoả mãn được.
Vị trí thứ nhất của lần kiểm tra này bị người khác dễ như ăn cháo cướp đi, so sánh với người thanh niên áo bào tím thần bí kia, giống như tất cả đệ tử của Cổ Thiên Tông đều rất kém cỏi vậy, chuyện này không thể nghi ngờ là khiến cho Cổ Thiên Tông rất mất mặt.
Bao năm qua tới nay, mỗi một lần đệ tử ngoại tông kiểm tra, chưa từng có người ngoại lai nào có thể giỏi hơn đệ tử Cổ Thiên Tông nhiều như vậy.
- Ài, miễn lễ đi. . .
Hồ Tam Khôn trưởng lão nhìn mọi người, hơi phất tay, sau đó cũng âm thầm lắc đầu, chòm râu xám trắng khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía người thanh niên mặc áo bào đen đầu tiên, cũng không biết nên nói cái gì.
Thanh niên mặc áo bào đen này chính là đệ tử Phong Dực Vũ mà hắn mới thu nhận gần đây, người đệ tử này của hắn đã đạt đến Vũ Vương cảnh.
Đối với biểu hiện của Phong Dực Vũ trong lần kiểm tra này, Hồ Tam Khôn trưởng lão đều cũng không có gì là không hài lòng cả, chắc chắn sẽ có một ngày, người đệ tử này sẽ vượt qua hắn.
Nhưng bây giờ nhìn ái đồ trước mắt, Hồ Tam Khôn trưởng lão lại có chút xấu hổ.
Bị một người ngoại lai giành mất vị trí thứ nhất, dễ dàng đã đứng trên đệ tử của hắn, sau khi trở về, một đám trường lão bình thường hay ngầm so đo với hắn sẽ đả kích hắn như thế nào, hắn đã có thể tưởng tượng ra trường hợp đó rồi.
Nói chung lần này, Hồ Tam Khôn trưởng lão cũng rất bất đắc dĩ, nhưng cũng biết tuyệt đối không thể trách cứ Phong Dực Vũ, thậm chí còn phải thấy uất ức thay hắn, ai biết ngay ở thời khắc cuối cùng, đột nhiên tên ngoại lai kia lại xuất hiện.
- Gào gừ. . .
Chỉ chốc lát sau, nơi sâu xa trong sơn mạch, có không ít yêu thú vật cưỡi xuất hiện.
Trong đó vài con yêu thú lớn nhất, đập cánh chiếm giữ trên không, dài gần hai trăm trượng, gần nhu che hết bầu trời, mà trên lưng nó có thể chở gần mấy trăm người.
Phần phật. . .
Từng con từng con yêu thú khổng lồ hạ xuống, cho đệ tử Cổ Thiên Tông đi lên trên rồi rời đi, lần kiểm tra trong khu vực này đã kết thúc, nhưng thanh niên áo bào tím thần bí kia vẫn không có tung tích gì.
Oanh. . .
Sau khi người Cổ Thiên Tông rời đi, một chỗ trong sơn mạch, không gian vặn vẹo, phù văn lấp loé, tựa hồ bao trùm lên một cấm chế lợi hại nào đó.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt lại qua mười ngày.
Phía sau ngọn núi khổng lồ, bên trong huyệt động kín đáo, lúc này có một thanh niên mặc áo bào tím, lưng đeo kiếm rộng ngồi khoanh chân, hào quang màu vàng kim nhạt bao bọc lấy hắn.
Giờ khắc này khuôn mặt vốn trắng bệch của Đỗ Thiếu Phủ, sớm đã khôi phục hồng hào, bên trong thân thể loại cảm giác đau nhức bành trướng kia cũng từ từ biến mất.
Chỉ là loại năng lượng khổng lồ tinh thuần do linh dược linh dịch kia biến thành vẫn khiến cho da dẻ Đỗ Thiếu Phủ căng đau, từng luồng từng luồng năng lượng xuyên qua khắp nơi trong thân thể.
Từ bên ngoài có thể nhìn thấy trên thân thể Đỗ Thiếu Phủ có rất nhiều dấu vết giống như con đỉa bò qua, thoạt nhìn rất kinh khủng.
Có điều Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên cũng không chú ý đến những cảm giác này, hắn đang rất chuyên tâm luyện hóa tất cả các năng lượng trong cơ thể.
Những năng lượng này cực kỳ quái dị, mặc dù có sự giúp đỡ của công pháp Kim Sí Đại Bằng Điểu, có thể trực tiếp luyện hóa chúng thành huyền khí tinh khiết.
Nhưng vẫn có không ít năng lượng lại hoàn toàn không bị Đỗ Thiếu Phủ khống chế ràng buộc, vọt thẳng tiến vào trong gân cốt, bắp thịt, kinh mạch trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được những năng lượng quái dị kia đang tiến hành dung hợp với gân cốt, bắp thịt, kinh mạch, làm cho cả người hắn có một loại cảm giác nói không ra lời.
Thậm chí ngay cả tinh thần linh hồn lực trong Nê Hoàn Cung cũng chiếm được rất nhiều lợi ích, năng lượng đó xâm nhập đầu óc, thẩm thấu vào Nê Hoàn Cung, tẩm bổ linh hồn của hắn.
Nê Hoàn Cung trong đầu Đỗ Thiếu Phủ, trên một quang cầu chói mắt, bùa chú bí vân lấp loé, giống như không gian rung động, từ trên quang cầu tỏa ra một loại khí tức hùng hồn bá đạo cổ kính.
Quang cầu chói mắt kia là tinh thần linh hồn ngưng tụ của Đỗ Thiếu Phủ, lần trước sau khi dung hợp Hoang Cổ không gian, dưới sự đột phá liên tục kinh khủng kia, Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được mặc ở mặt ngoài tu vi mình tăng mạnh nhưng ở trong Nê Hoàn Cung lại có một chút dấu hiệu lỏng lẻo, như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến căn cơ.
Mà lúc này nhờ sự tẩm bổ của năng lượng quái dị kia, tinh thần linh hồn lực của hắn đang từ từ trở nên càng ngày càng vững chắc.
Bên trong Thần Khuyết khô kiệt của Đỗ Thiếu Phủ, lúc này đã nhộn nhạo tràn đầy huyền khí tinh khiết, vẫn còn có huyền khí tinh khiết đang không ngừng tràn vào bên trong Thần Khuyết, đều bị Thần Khuyết nuốt xuống.
Khi huyền khí bên trong Thần Khuyết càng ngày càng đầy đủ, luồng khí tức dao động quanh thân Đỗ Thiếu Phủ cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Linh dược linh dịch quái dị kia không ngừng mà hóa thành năng lượng tinh khiết bị Đỗ Thiếu Phủ luyện hóa.
Cũng không biết lại trải qua bao lâu, rốt cục, hào quang màu vàng kim nhạt quanh thân Đỗ Thiếu Phủ càng ngày càng chói mắt.
Màu vàng bùa chú bí vân chớp động, sau lưng Đỗ Thiếu Phủ lặng yên xuất hiện một hư ảnh của núi Ngũ Chỉ Sơn màu vàng, bao phủ lấy hắn.
Trên hư ảnh kia, còn có bùa chú bí vân màu vàng biến hóa, cuối cùng ngưng tụ thành hư ảnh của một con Kim Sí Đại Bằng.
Oanh. . .
Lúc này một luồng khí tức bạo động, toàn bộ hang động trực tiếp run lên, trên mặt đất tất cả đá vụn tro bụi đều bị đánh bay, trực tiếp bay về phía ngoài hang động, phá tan phong ấn cấm chế mà Đỗ Thiếu Phủ bố trí.
Ầm!
Cùng lúc đó, bên trong Thần Khuyết của Đỗ Thiếu Phủ truyền ra một tiếng nổ trầm thấp, khí tức phá tan một đạo bình phong vô hình, đặt chân đến một tầng mới, một luồng khí tức kinh người lan tràn ra khỏi lối ra của hang động, cuối cùng phóng lên trời.
- Gào gừ. . .
Ngay sau đó, từ trong sơn mạch này truyền ra vô số tiếng thú rống, vạn thú nằm rạp không dám nhúc nhích, hàng loạt đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía ngọn núi đang tràn ra khí tức giống như của yêu thú chí tôn này.