Ngọn núi trùng điệp được bao phủ bởi một màu xanh biếc.
Phía sau một ngọn núi to lớn, Đỗ Thiếu Phủ cầm lấy túi càn khôn, trực tiếp xuống núi.
Lo lắng mấy cường giả Vũ Vương cảnh phía sau vây chặt truy sát, Đỗ Thiếu Phủ không dám dừng lại chút nào.
Có điều Đỗ Thiếu Phủ cũng không tiếp tục chạy ra xa, mà trực tiếp trốn ở một huyệt động thiên nhiên phía sau núi, ở đó bố trí một phong ấn cấm chế không để lại dấu vết.
Đỗ Thiếu Phủ cũng không ngốc, đã chạy xa như vậy, tin tưởng với lượng lớn yêu thú cùng phù trận trong sơn mạch đặc biệt vừa nãy đã có thể ngăn cản mấy tên phía sau kia một lúc lâu, thời gian đó đủ để mình thoát thân.
Có điều Đỗ Thiếu Phủ cũng tự biết tình huống hiện tại của mình cũng không thể chạy đi đâu được, vì lần này hắn thật sự đã tiêu hao sạch huyền khí trong cơ thể mình rồi.
Nhưng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho dù mấy người kia có thể nhanh chóng thoát thân, Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy họ cũng tuyệt đối không nghĩ tới mình sẽ ẩn thân ở chỗ này.
Vèo. . .
Sau khi Đỗ Thiếu Phủ tiến vào huyệt động, một bóng người cấp tốc xẹt qua từ bầu trời, hắn hoàn toàn không ngờ đến Đỗ Thiếu Phủ mới vượt qua đỉnh núi đã trốn vào một huyệt động.
Bên trong huyệt động, không khí khô ráo, bốn phía đều là những miếng nham thạch to nhỏ không đồng đều, thỉnh thoảng có vài mảng rêu xanh bám trên khe nham thạch.
Sau khi Đỗ Thiếu Phủ thu dọn lấy một chỗ bằng phẳng bèn ngồi khoanh chân xuống đó, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn lưu lại một chút dấu vết của dòng máu màu vàng kim nhạt.
- Tu vi còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều nhỉ!
Đỗ Thiếu Phủ hơi cắn răng, hai con ngươi hiện ra quang hoa màu vàng kim nhàn nhạt.
Lần này vì chạy trốn mấy người kia, Đỗ Thiếu Phủ mới biết thực lực của chính mình thấp đến mức nào.
Khi ở Thạch Long đế quốc cùng Hắc Ám sâm lâm, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ còn có chút tự mãn, cảm thấy tuy thực lực mình không được coi là cường giả tuyệt đối, nhưng cũng không thấp, đối với việc xông qua Trường Hà, hắn cũng rất tự tin.
Mà bây giờ, mình bị mấy tên Vũ Vương cảnh đuổi theo như chó mất chủ, còn Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu cùng Tiểu Hổ thì lại sống chết không rõ.
Điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ chính thức ý thức được, thực lực của mình bây giờ chả là cái gì cả, lần này nếu không phải hắn khá may mắn, thì sợ rằng hậu quả có thể tưởng tượng được.
- Thực lực, ta muốn thực lực!
Trong hai con ngươi Đỗ Thiếu Phủ có kim quang dao động, sắc bén bá đạo khiếp người, thật lâu sau mới từ từ thu lại.
Sau đó Đỗ Thiếu Phủ lấy túi càn khôn trên người ra, muốn tìm chút đan dược cùng linh dược để khôi phục, lại phát hiện túi càn khôn của mình, dĩ nhiên không còn chút linh dược hay đan dược gì cả.
Trong quá trình chạy trốn này, Đỗ Thiếu Phủ đã dùng sạch lượng lớn đan dược linh dược trong túi càn khôn, may là công pháp Kim Sí Đại Bằng Điểu khá đặc biệt, nên hắn mới có thể tiếp tục chống đỡ.
- Ài. . .
Hơi than nhẹ, Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ cười khổ, sau đó hắn lấy ra túi càn khôn thứ hai, chính là cái hắn mới nhặt trên đỉnh núi vừa nãy, cũng không biết là ai đánh rơi.
- Không biết trong này có đan dược cùng linh dược hay không nhỉ!
Hơi nhíu mày, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ mang vài phần chờ mong, bắt đầu dùng Tinh Thần Lực dò xét túi càn khôn.
Sau đó Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc phát hiện trên túi càn khôn này dĩ nhiên không bị bố trí bất kỳ phong ấn cấm chế nào, mình có thể dễ dàng dò xét.
- Ồ. . .
Trong này, Đỗ Thiếu Phủ thấy một thứ được năng lượng bao bọc, bùa chú bí vân lan tràn xung quanh.
Khi lấy thứ kia ra, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi kinh ngạc, một thứ giống như lưới đánh cá màu xanh xuất hiện ở trong tay.
Xoạt. . .
Khi thứ này vừa xuất hiện, từng luồng từng luồng năng lượng cùng bùa chú bí vân cuồn cuộn dao động, theo đó là một luồng uy thế đột nhiên lan ra xung quanh.
- Đạo khí, đây là đạo khí. . .
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ trong phút chốc run lên, khí tức cùng uy thế của thứ này tuyệt đối không kém hơn Bá Ảnh.
Thân là Linh Phù Sư toàn năng, cũng tham gia vào việc luyện chế Bá Ảnh, khiến cho Đỗ Thiếu Phủ có thể nhận ra thứ này một chắc chắn là phẩm đạo khí, giá trị của nó đủ khiến một Vũ Hoàng cảnh không nhịn được mà ra tay tranh cướp.
- Dĩ nhiên là phẩm đạo khí!
Khuôn mặt trắng bệch của Đỗ Thiếu Phủ lộ rõ sự kinh ngạc, làm sao hắn có thể ngờ được, tiện tay nhặt lên một cái túi càn khôn, trong đó lại có một bảo vật như thế.
Bảo vật mà cường giả Vũ Hoàng cảnh tha thiết mơ ước, chính mình lại tiện tay đã nhặt được một cái.
Nhìn năng lượng dao động trên lưới đánh cá, Đỗ Thiếu Phủ lại bỏ nó vào túi càn khôn, để tránh vị trí của mình bị lộ, sau đó một bình ngọc tinh xảo lớn chừng quả đấm xuất hiện ở trong tay Đỗ Thiếu Phủ.
Trong toàn bộ túi càn khôn, cũng chỉ có hai thứ, ngoài cái lưới đánh cá cấp bậc phẩm đạo khí kia, còn có một cái bình ngọc.
Trên nắp bình, rõ ràng có thể thấy được có khí tức của phong ấn cấm chế đặc thù để ngăn cản năng lượng dao động lan tràn ra xung quanh.
Chỉ là cách bình ngọc nên Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được trong này có một loại năng lượng kinh người đang dao động.
- Vật này chắc chắn bất phàm. . .
Ánh mắt hơi khép, sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ âm thầm biến hóa, sau đó mở bình ngọc ra.
Oanh. . .
Trong phút chốc, một luồng hào quang chói mắt xuất hiện, một làn sóng năng lượng mênh mông tràn ra từ trong bình ngọc, làm cho toàn bộ hang động run lên, mà Đỗ Thiếu Phủ cũng hãi hùng khiếp vía.
Trong bình ngọc là một loại linh dược trong suốt như ngọc bích, hào quang dao động chói mắt, như bùa chú bí vân đang lóe lên, giống như vật còn sống, cực kỳ kỳ lạ.
Loại sóng năng lượng kia khiến người ta chấn động.
- Linh dược linh dịch, đây là linh dược linh dịch vương phẩm!
Nhìn thứ trong bình ngọc, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ tràn đầy sự khiếp sợ.
Linh dược linh dịch cấp độ vương phẩm, phẩm đạo khí, bất kỳ cái nào, đều là giá trị liên thành, mà giờ khắc này hắn lại tiện tay nhặt được cả hai.
Đỗ Thiếu Phủ không biết túi càn khôn này là của ai, nhưng lại biết, linh dược linh dịch này chắc chắn rất có ích với mình, đặc biệt khi hắn lại bị tiêu hao huyền khí nhiều như vậy.
Ực ực. . .
Không do dự nhiều, Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu trực tiếp rót linh dược linh dịch trong bình ngọc vào miệng, nuốt xuống.
Thứ này nếu như vào lúc bình thường, Đỗ Thiếu Phủ cũng không dám tùy tiện dùng, dù sao năng lượng của nó quá mức khổng lồ, còn phải cân nhắc thân thể mình có thể chống đỡ được hay không.
Nhưng lúc này Đỗ Thiếu Phủ lại không có cơ hội lựa chọn, chỉ có thể mau chóng khôi phục, bằng không không thể thoát hiểm được.
Linh dược linh dịch vào miệng, một mảnh mát mẻ ngọt ngào.
Chỉ là sau khi nó vào cơ thể, trong chốc lát, thân thể Đỗ Thiếu Phủ liền hung hăng run lên, một đạo năng lượng khổng lồ trong thời gian cực ngắn khuếch tán ra, làm cho thần thể một người vốn kiên cố cường hãn như hắn cũng cảm thấy một trận bành trướng mang đến đau đớn truyền ra.
Phần phật. . .
Năng lượng của linh dược linh dịch đang lan tràn ra xung quanh, Đỗ Thiếu Phủ có thể rõ ràng cảm nhận được dòng năng lượng khổng lồ kia đang chui tới chui lui trong cơ thể hắn.
Những năng lượng này vẫn cực kỳ tinh thuần, giải phóng càng ngày càng kịch liệt, như nước lũ trút xuống, mạnh mẽ trùng kích đến mọi nơi trong người hắn.
- A. . .
Dưới sự qua lại của năng lượng kia, Đỗ Thiếu Phủ cũng không nhịn được mà kêu lên một tiếng thảm thiết.
Oanh. . .
Cả người bành trướng, sau một tiếng hét của hắn, năng lượng tinh khiết cũng không dừng lại, mà càng thêm hung mãnh xung kích.
- Hừ!
Mạnh mẽ nhịn xuống sự đau nhức, cuống họng phát ra tiếng rên hừ hừ, cắn răng, từ khi tu luyện đến nay, loại đau đớn này Đỗ Thiếu Phủ cũng không phải lần đầu trải qua, thậm chí có thể nói, số lần hắn trải qua nhiều như cơm bữa, cho nên hắn vẫn có thể chịu được.
- Luyện hóa. . .
Đỗ Thiếu Phủ lập tức ổn định tâm thần, Thủ Ấn ngưng tụ, vận chuyển công pháp của bộ tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu, trực tiếp chuyển hóa năng lượng khủng bố trong cơ thể thành huyền khí tinh khiết, sau đó vận chuyển một vòng trong người, cuối cùng dẫn nó vào trong Thần Khuyết bao la đã sớm khô kiệt kia. . .
Thời gian như cát chảy xuống giữa hai ngón tay, lặng lẽ trôi qua.
Hai ngày sau, kiểm tra của Cổ Thiên Tông triệt để kết thúc.
Mà vào lúc này, một tin tức làm cho vô số thế lực quan tâm cũng lặng yên truyền ra, khiến các thế lực âm thầm khiếp sợ, lặng lẽ tìm hiểu.
Nghe nói ở một nơi kiểm tra của Cổ Thiên Tông, một thanh niên áo bào tím thần bí lặng yên xuất hiện, lấy tư thế như bẻ cành khô, trong thời gian cực ngắn, đột phá hết thảy kiểm tra của Cổ Thiên Tông dành cho đệ tử ngoại tông, lặng yên đoạt được vị trí thứ nhất, cầm đi bảo vật mà Cổ Thiên Tông chuẩn bị cho người đứng đầu, sau đó nghênh ngang rời đi.
Không ai biết thanh niên áo bào tím này là ai, nhưng có một ít miêu tả về hắn, có người nói tuổi hắn không lớn, sau lưng đeo một một thanh kiếm rộng màu tím.
Còn có người miêu tả, thanh niên kia cao gần trượng, cường tráng vĩ đại, như yêu thú tái thế.
Các loại tin tức truyền ra, trong lúc nhất thời cũng làm cho người ta không thể phán định thật giả.
Nhưng có thể khẳng định là, vị trí thứ nhất của lần kiểm tra này ở khu vực đó đã bị thanh niên đột nhiên xuất hiện kia đoạt mất.
Sự xuất hiện của hắn khiến cho một nhân vương và ba nhân kiệt, thậm chí tất cả đệ tử ngoại tông của Cổ Thiên Tông đều cảm thấy rất mất mặt.
Có người nói tin tức này lấy tốc độ cực nhanh truyền lại Cổ Thiên Tông, bây giờ đã kinh động đến toàn bộ nhân vật cấp cao của Cổ Thiên Tông.