Trên nham thạch, lúc này Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy một túi càn khôn, xung quanh nó mơ hồ có năng lượng đang chấn động.
- Chẳng lẽ là có người không cẩn thận đánh rơi túi càn khôn sao?
Đỗ Thiếu Phủ liếc mắt nhìn bốn phía một cái, tựa hồ cũng không thấy có người ở phụ cận, nhất thời liền cực kỳ tự nhiên nhặt túi càn khôn lên, sau đó nghênh ngang rời đi, trong nháy mắt bắt đầu đi xuống từ đỉnh núi.
Mà lúc này Đỗ Thiếu Phủ lại không chú ý đến, trên một ngọn núi cao vút xa xa ở, có hơn mười đôi mắt đang kinh ngạc khiếp sợ nhìn về phía hắn.
- Phần thưởng bị tiểu tử kia lấy mất rồi!
Một lát sau, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, thanh niên áo bào tím thần bí kia dĩ nhiên dễ dàng đã xông qua bốn phù trận, còn lấy đi phần thưởng mà bọn họ dùng để thưởng cho người giành được vị trí thứ nhất, lần này cũng là lần đầu tiên cố người ngoài lấy được vị trí thứ nhất trong kiểm tra, có thể nói Đỗ Thiếu Phủ đã sáng lập ra một kỉ lục mới ở Cổ Thiên Tông.
- Không thể nào!
Ánh mắt Hồ Tam Khôn trưởng lão trợn tròn lên, rất khó khăn mới phục hồi tinh thần lại được, lần này kiểm tra, hắn từ đầu tới đuôi đều nhận định đệ tử mà mình mới thu nhận sẽ đạt được vị trí thứ nhất, nhưng lại không ngờ, dĩ nhiên vị trí này lại sẽ bị một tiểu tử thần bí mới xuất hiện đoạt đi.
- Tiểu tử kia từ đâu ra vậy.
- Hắn có lai lịch gì nhỉ?
Trên ngọn núi, mười mấy người kia mới từ từ hồi phục lại, liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều thấy được sự dao động trong mắt đối phương, thậm chí cả mấy người Hồ Tam Khôn cùng Khung Minh Trạch, tựa hồ cũng đều nhớ đến gì đó.
"Vèo vèo. . . . . ."
Bỗng dưng, gàn như trong chớp mắt, không gian xung quanh ngọn núi này bắt đầu dao động, mười mấy đạo khí tức mạnh mẽ cùng lúc bay lên trời, làm cho bầu trời nơi đây cũng vặn vẹo theo, mười mấy bóng người đều bay về phía Chủ Phong.
Bọn họ đều hiểu, thanh niên kia tuyệt đối không đơn giản, loại thiên phú kinh người như vậy, nếu như có thể thu vào môn hạ của mình, sau này sẽ giúp mình vẻ vang rất nhiều, lần này mình cũng có thể có một chút danh tiếng trong tông, nhân tài trong môn hạ của mình càng nhiều thì địa vị mình trong tông cũng sẽ càng cao, huống hồ cho dù không phải vì mình thì cũng phải nghĩ đến tông mà thu hắn.
- Tất cả các ngươi đứng lại cho ta!
Một giọng nói nhàn nhạt du dương, cơ hồ cùng lúc truyền vào trong tai mọi người, làm cho thân thể bọn họ trực tiếp đình trệ ở giữa không trung.
Xoạt xoạt. . .
Từng đạo từng đạo ánh mắt quay đầu lại, đồng loạt rơi vào trên người ông lão tiên phong đạo cốt phía sau, khuôn mặt nghi hoặc biến sắc, mơ hồ cảm thấy không ổn.
Trên ngọn núi, giờ khắc này Thanh Dương trưởng lão đứng lên, dáng vẻ cường giả tuyệt thế không che lấp một chút nào, trên khuôn mặt hồng hào già nua không nhìn ra vẻ mặt gì, cũng không có biến hóa gì.
Chỉ là càng như vậy thì mọi người càng bất an, qua nhiều năm như vậy, bọn họ ai cũng rõ ràng, chỉ cần trên khuôn mặt của Thanh Dương trưởng lộ ra sự nghiêm túc, thì trong lòng hắn chắc chắn đang có ý đồ gì đó.
Thanh Dương trưởng lão hơi sửa sang lại quần áo của mình, mắt nhìn mấy cường giả kia, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi ở đây xem kiểm tra, ta đi xung quanh nhìn một chút, ai cũng không được phép tự ý rời đi, ta là người phụ trách chính của lần kiểm tra này, nếu ai dám trái lệnh, đến lúc đó cũng đừng trách ta chấp hành tông quy đấy.
Dứt lời, dưới chân Thanh Dương trưởng lão có huyền khí tuôn ra, sau đó trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người, thân hình hắn vọt về phía Chủ Phong, lấp lóe mấy cái cũng đã đến nơi xa xa.
Mấy người còn lại ngơ ngác hai mặt nhìn nhau, khuôn mặt họ giống như kìm nén cái gì, cơ hồ là sắp nhịn đến nội thương.
- Lần này phiền toái rồi, tuyệt đối phiền toái rồi.
Một mỹ phụ nhìn như hơn bốn mươi tuổi nói, vẻ mặt khá là nghiêm nghị.
- Thanh Dương trưởng lão khẳng định lại muốn chà đạp hạt giống tốt rồi.
Khung Minh Trạch trưởng lão nói, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn Thanh Dương trưởng lão rời đi, lại không thể làm gì.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bên ngoài sơn mạch, bên cạnh không gian cấm chế, Kim Điêu Vương cùng Tuyệt Kiếm Vương, còn có bốn vương giả nhìn sơn mạch phía trước, ánh mắt có chút không cam lòng, nhưng lại không dám đặt chân lên phía trước nửa bước, trơ mắt nhìn người mà mình đuổi theo mấy ngày mấy đêm kia biến mất trong tầm mắt.
- Khốn nạn!
Kim Điêu Vương rất uất ức, tức giận đỏ mặt tía tai, nếu hắn sớm một chút quyết tâm đánh đổi một số thứ, thanh niên kia tuyệt đối sẽ không chốn thoát được khỏi lòng bàn tay hắn, vốn tưởng rằng con vịt đã đun sôi sẽ chạy không thoát, nhưng bây giờ lại trơ mắt nhìn con vịt đó bay mắt ngay trước mặt mình.
- Đi thôi, Cổ Thiên Tông khẳng định có cường giả ở gần đây, chúng ta rời khỏi đây trước đi.
Tuyệt Kiếm Vương bất đắc dĩ, ánh mắt lộ ra một chút không cam lòng, nếu hắn có thể lấy được thanh kiếm bất phàm kia, chắc chắn thực lực của hắn sẽ tăng lên không ít, sau này sợ rằng còn có thể trở thành đỉnh phong, nhưng bây giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh niên kia rời đi, không gian cấm chế của Cổ Thiên Tông, bọn họ căn bản không dám xông vào, mà sợ rằng cũng tuyệt đối không xông vào được.
- Nếu lần sau gặp lại tiểu tử kia, ta nhất định sẽ không khách khí!
Kim Điêu Vương thật sự rất bực mình, hai cánh phù văn màu vàng sau lưng thu lại, sau đó bèn rời đi với Tuyệt Kiếm Vương.
Mấy vương giả đứng cách đó không xa, nhìn sơn mạch phía trước, sau đó cũng chỉ có thể yên lặng rời đi, Kim Điêu Vương cùng Tuyệt Kiếm Vương đều đi rồi, bọn họ làm sao dám ở lại thêm. Cổ Thiên Tông đối với bọn hắn mà nói chính là một con quái vật khổng lồ, lấy thực lực tu vi của bọn họ, cho dù ở toàn bộ Trung Châu, cũng đều có thể xưng là cường giả, nhưng khi đối mặt với Cổ Thiên Tông, trong lòng họ tự biết mình giống như giun dế.