- Khà khà. . .
Nghe thấy lời của người nọ, Hồ trưởng lão cười hì hì, sau đó ánh mắt lần thứ hai nhìn về phía Thanh Dương trưởng lão cách đó không xa, ánh mắt âm thầm xoay một cái, tựa hồ thật sự sợ đến lúc đó Thanh Dương trưởng lão sẽ mạnh mẽ đoạt đệ tử của hắn, há mồm thăm dò nói:
- Thanh Dương trưởng lão, ta cảm thấy vẫn có mấy cái đệ tử rất tốt, hiện tại cũng đã đến trên Chủ Phong, ngài có thể chọn một người thu vào môn hạ, nói không chắc dưới sự bồi dưỡng của ngài, người đó có thể vượt qua tất cả những người cùng lứa, sau đó sẽ vì Cổ Thiên Tông ta dương danh Trung Châu.
Nghe vậy, ánh mắt Thanh Dương trưởng lão hơi liếc nhìn Hồ Tam Khôn một chút, cuối cùng dứt khoát khép lại hai mắt, hoàn toàn không để ý đến lời của Hồ Tam Khôn, một bộ bàng quan dáng dấp khiến người ta nổi lòng tôn kính.
Thấy thế, mấy đại hán cùng ông lão xung quanh đều hơi mỉm cười, Hồ Tam Khôn trưởng lão cũng không tiện nói cái gì nữa, nhưng trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm, nếu là Thanh Dương trưởng lão quyết tâm muốn cướp đệ tử của hắn, đến lúc đó sợ rằng Tông chủ cũng không thể làm gì.
- Ồ, thanh niên kia tựa hồ không phải đệ tử trong tông chúng ta mà, dĩ nhiên đã lên Chủ Phong rồi.
Đột nhiên, có một phụ nhân nhìn ngọn núi phía trước, ánh mắt khẽ nhúc nhích, khí chất bất phàm, có thể thấy, lúc còn trẻ nàng chắc chắn cũng là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.
Nghe thấy lời của phụ nhân kia, tất cả mọi người xung quanh đều tò mò nhìn theo.
Liền ngay cả hai mắt vẫn luôn khép hờ của Thanh Dương trưởng lão, lúc này cũng hơi mở ra, nhìn về phía Chủ Phong.
Phải biết, dựa theo tiêu chuẩn kiểm tra của mấy năm nay, có rất ít người không phải đệ tử trong tông mà có thể thông qua kiểm tra trực tiếp trở thành đệ tử nội tông của Cổ Thiên Tông, có điều cũng không có ai sớm như vậy đã xông đến Chủ Phong .
- Xảy ra chuyện gì vậy, con Báo Văn Yêu Lang tu vi Vũ Hầu Viên Mãn cảnh đỉnh phong kia tại sao lại không đối phó tiểu tử kia?
- Kì quái, tuổi tiểu tử kia tựa hồ không lớn a, ở đâu đến vậy.
- Ồ, hắn dĩ nhiên trực tiếp xông vào phù trận rồi. . .
- . . . . . . . .
Tất cả mọi người đều nhìn theo bóng dáng kia, nhất thời ánh mắt họ đều nổi lên gợn sóng dao động cực kỳ bất ngờ.
. . . . . . . . . . . .
Ngọn núi khổng lồ, cao vút trong mây, như một ngôi mộ lớn đứng vững trong sơn mạch.
Trên ngọn núi, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy phía trước có phù trận, tựa hồ còn có người ở trong phù trận ra sức phá trận, hắn không chút do dự trực tiếp chui vào trong phù trận.
Rầm rầm rầm. . .
Bên trong phù trận, từng người từng người thanh niên bất phàm, khí vũ hiên ngang, đang liên thủ phá trận, dáng vẻ của họ lúc này đều cực kỳ chật vật.
Bỗng dưng, bọn họ nhìn thấy một thanh niên áo bào tím sắc mặt trắng bệch xông vào trong trận, quanh thân được bao bọc bởi hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn màu vàng như ẩn như hiện, từng luồng từng luồng khí tức cực kỳ kinh người lan tràn mà ra, làm người run sợ.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn mấy người đang liên thủ kia, trong lòng âm thầm khiếp sợ không thôi.
Những người này không biết có lai lịch gì, mà đều có tu vi Vũ Hầu Viên Mãn cảnh, còn có một Trận Phù Sư ngũ tinh viên mãn, thậm chí có cả một người tu vi Vũ Vương Sơ Đăng cảnh.
Tuổi của mấy người này cũng chỉ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn mà thôi, nhưng đều có tu vi thực lực như vậy.
- Thật ngại quá, quấy rầy rồi.
Sau khi liếc qua đếm rõ số lượng người, Đỗ Thiếu Phủ không hề chậm trễ chút nào, bóng người trực tiếp đi ngang qua phù trận như chỗ không người, lặng yên biến mất không còn tăm hơi.
- Lẽ nào ta bị hoa mắt rồi. . .
Nhìn tình cảnh này, mấy thanh niên nam nữ kia trực tiếp kinh ngạc xoa xoa mắt, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, tuyệt đối không tin tưởng những gì đang xảy ra trước mắt.
Trên ngọn núi xa xa kia, mười mấy ánh mắt cũng đều tràn đầy kinh ngạc.
Giờ khắc này, liền ngay cả Thanh Dương trưởng lão cũng hơi nhướng mày, hai mắt cũng mở to ra không ít, tiếp tục chăm chú nhìn Chủ Phong phía trước.
Một ông lão mặc áo dài, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn ngọn núi phía trước, nói:
- Chuyện gì vậy, tiểu tử kia sao lại ra khỏi phù trận rồi thế?
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên Chủ Phong, thanh niên áo bào tím thần bí kia tiếp tục xông vào phù trận thứ hai.
- Các ngươi thấy không, tiểu tử kia hình như cố ý xông vào bên trong phù trận.
Có một ông lão kinh ngạc lên tiếng.
- Lẽ nào tiểu tử kia biết bất kể lên núi như thế nào, đều sẽ có phù trận ngăn cản, cho nên muốn xông vào trong phù trận, liên thủ cùng người khác để phá trận hay sao?
- Trên người tiểu tử kia tựa hồ có thứ gì đó kì lạ.
Từng đạo từng đạo ánh mắt tiếp tục chăm chú chăm chú vào kiểm tra trên Chủ Phong, mà đang ở trong thời gian ngắn sau khi, ánh mắt mọi người lần thứ hai mạnh mẽ run lên.
Xì. . .
Trong vẻ mặt khiếp sợ của mọi người ở đây, thanh niên áo bào tím kia lại trực tiếp xông qua một phù trận nữa, sau đó hắn tiếp tục leo lên sườn núi với tốc độ nhanh như chớp, rồi tiến vào trong phù trận thứ ba.
Ngăn ngắn mấy giây, thân ảnh kia lại tiếp tục xuất hiện ở cửa ra của phù trận thứ ba, có vẻ từng cái từng cái phù trận lợi hại này ở trước mặt hắn giống như không hề tồn tại.
Vù vù. . .
Trên ngọn núi, mấy cường giả siêu cấp kia đều bắt đầu hít vào một ngụm khí lạnh, khuôn mặt mọi người triệt để kinh ngạc biến sắc.
Lúc này ánh mắt Thanh Dương trưởng lão cũng không biết bắt đầu lấp lánh phát sáng từ khi nào, chăm chú nhìn vào Chủ Phong.
Sau đó, bọn họ lại thấy thanh niên kia tiếp tục xông vào trong phù trận thứ tư.
- Đã là cái phù trận cuối cùng rồi à.
- Cái phù trận cuối cùng này là phù trận lục tinh sơ đăng đấy, thậm chí còn là sát trận, lẽ nào tiểu tử kia vẫn có thể xông qua dễ như ăn cháo sao?
Khi Đỗ Thiếu Phủ xông vào trong phù trận cuối cùng, trên ngọn núi xa xa kia, tất cả mọi người đều khiếp sợ, sau đó bọn họ quay sang nhìn nhau, tựa hồ đồng thời nghĩ tới điều gì, cho nên sắc mặt bọn họ đột nhiên trở nên hơi ngưng trọng.
Hồ Tam Khôn trưởng lão nhìn Chủ Phong phía trước, sắc mặt nghiêm túc chú ý động tĩnh bên trong phù trận.
Ầm ầm ầm. . .
Phù trận khủng bố bao phủ sườn núi, làm cho ngọn núi khổng lồ kia nổi lên giông bão, khí tức kinh khủng ngập trời.
Bên trong phù trận, lúc này một thanh niên mặc trường sam màu đen, quanh thân được bao phủ bởi vòng ánh sáng phù văn màu trắng, trong tay cầm một loan đao, hắn đang không ngừng mà công kích phù trận, tìm lỗ hổng của nó để phá trận.
Bỗng dưng, một thanh niên áo bào tím xông vào phù trận, quanh thân hắn có hư ảnh của Ngũ Chỉ Sơn màu vàng như ẩn như hiện.
- Thật ngại quá, quấy rầy rồi, ngươi tiếp tục đi. . .
Sau khi để lại mười chữ, dưới ánh mắt kinh ngạc của thanh niên trường sam màu đen, trong chớp mắt hắn liền trực tiếp biến mất không còn tăm hơi.
Nhìn người thần bí kia biến mất, ánh mắt thanh niên mặc áo đen tràn đầy khiếp sợ, nếu không phải mình vẫn trong phù trận nguy hiểm này, thì sợ rằng hắn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
- Ra rồi, tiểu tử kia thật sự ra được rồi!
Mà giờ khắc này, trên ngọn núi phía xa xa kia, mọi người đều kinh ngạc, người thanh niên kia dĩ nhiên dễ dàng đã xông qua được sát trận cấp độ lục tinh sơ đăng.
- Làm sao có thể, tiểu tử kia rốt cuộc có lai lịch gì!
Giờ khắc này, tâm tình của Hồ Tam Khôn trưởng lão tựa hồ cũng không tốt lắm, người thanh niên mặc áo dài màu đen trong phù trận cuối cùng kia, chính là đệ tử bảo bối có thiên tư nhân vương và thực lực Vũ Vương cảnh mà hắn mới thu gần đây - Phong Dực Vũ.
Vốn chỉ cần Phong Dực Vũ có thể đột phá phù trận, là có thể lấy được vị trí thứ nhất trong lần kiểm tra này, nhận được bảo vật trong tông, đến lúc đó môn hạ của hắn chắc chắn sẽ được vẻ vang.
Nhưng bây giờ lại bị một tiểu tử không biết chui từ đâu ra đoạt mất vị trí thứ nhất, mà bọn hắn cũng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn xông qua các phù trận như đi vào chỗ không người, sau đó trong thời gian ngắn đã đi đến đỉnh núi.
- Hình như có chút không ổn a. . .
Trên ngọn núi, mọi người nhìn nhau, ánh mắt nhảy lên.
Xì xì. . .
Đỗ Thiếu Phủ vừa chạy ra khỏi phù trận thứ tư, nhất thời máu tươi từ khóe miệng tràn ra, thôi thúc Mạch Hồn có thể không để ý đến phù trận, nhưng tuyệt đối không phải không cần trả giá gì, hắn đã bị trọng thương mà lại còn làm như vậy, cho nên lúc này hắn đã không thể duy trì thêm được nữa, nếu không phải hắn có thể chất biến thái thì đã sớm kiệt sức rồi.
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ đã đến đỉnh núi, phù trận cũng đã hết, vì vậy hắn bèn thu hồi hư ảnh Mạch Hồn, sau đó ánh mắt hắn lập tức rơi trên một khối nham thạch cách đó không xa.