- Đây cũng là một loại không gian cấm chế đặc biệt, chỉ có người trong độ tuổi nhất định mới có thể đi vào, nếu vượt qua độ tuổi đó sẽ tự động bị không gian cấm chế đẩy ra, nếu mạnh mẽ xông vào, sẽ bị phản công.
Tuyệt Kiếm Vương nhìn một mảnh không gian dao động kia nói, tựa hồ hắn đã nhìn ra một ít đầu mối.
Phần phật. . .
Không gian xung quanh có sóng gợn dập dờn, bùa chú bí vân lấp loé, sau đó ngay dưới ánh mắt biến hóa của Tuyệt Kiếm Vương cùng Kim Điêu Vương, bắt đầu hóa thành một dấu vết như huy chương phù văn phức tạp, giống như vật còn sống, lại lộ ra khí tức cổ xưa.
Mà sau khi hai người Tuyệt Kiếm Vương cùng Kim Điêu Vương nhìn thấy cái huy chương này, sắc mặt bọn họ lập tức biến hóa giống như gặp phải quỷ, trong hai con ngươi xẹt qua vẻ hoảng sợ, cả người đều bắt đầu run rẩy.
- Cổ Thiên Tông, ta hiểu rồi, đây là một nơi kiểm tra của Cổ Thiên Tông, người Cổ Thiên Tông đang kiểm tra đệ tử ở đây.
Hai con ngươi Kim Điêu Vương tràn đầy hoảng sợ.
Vèo vèo. . .
Giữa không trung tiếng xé gió vang vọng, lại là bốn bóng người trước sau rơi vào xa xa, không dám cùng áp sát hai người Tuyệt Kiếm Vương cùng Kim Điêu Vương quá gần, vẫn duy trì đề phòng.
- Người Cổ Thiên Tông ở đây!
Chỉ là sau đó bốn người nhìn thấy huy chương phù văn kia, nhất thời ai nấy đều kinh ngạc, cả người run lên.
Huy chương phù văn vừa xuất hiện lại từ từ tiêu tan, sau đó không gian sóng gợn từ từ biến mất, tất cả trở về hình dáng ban đầu.
Lúc này, mấy đôi mắt trơ mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ tiến vào bên trong sơn mạch, nhưng cũng không dám tiến lên phía trước nửa bước, loại quái vật khổng lồ như Cổ Thiên Tông kia, đủ khiến cho bọn họ phải dừng lại.
Mà lúc này Đỗ Thiếu Phủ lại hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra ở phía sau.
Khi bị Kim Điêu Vương đánh rơi xuống đất, dưới sự nhận biết của Mạch Hồn, Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy cách đó không xa có tồn tại không gian cấm chế, với tác dụng Mạch Hồn đặc thù của bản thể Đỗ Tiểu Yêu, hắn có thể vượt qua bất kì phù trận cùng phong ấn cấm chế bình thường nào, bởi vậy ngay lập tức liền dùng hết toàn lực, trực tiếp xông vào bên trong phong ấn cấm chế.
Còn về chuyện đã xảy ra ở phía sau, Đỗ Thiếu Phủ căn bản cũng không có thời gian chú ý.
Theo như suy đoán của Đỗ Thiếu Phủ, không gian cấm chế kia sợ rằng cũng không thể chống đối mấy cường giả Vũ Vương cảnh phía sau, bởi vậy lập tức tiếp tục chạy về phía trước, vì ẩn thân, càng là đi xuyên qua núi rừng bên trong mà không dám bay lên không, huống hồ lúc này hắn cũng không còn nhiều khí lực để bay nữa.
- Gào gừ. . .
Nơi núi rừng sâu xa, tiếng thú gào không ngừng, tựa hồ vẫn tồn tại không ít thú dữ.
Chỉ chốc lát sau, Đỗ Thiếu Phủ đã chạy qua mấy đỉnh núi, thậm chí đã gặp được không ít thú dữ, thân thể từng con từng con mãnh thú to lớn, vững vàng đứng giữa không trung, mặc dù không phải yêu thú trên Thiên Thú bảng, nhưng chúng nó cũng cực kỳ hung hãn, có cả vài con yêu thú Mạch Linh cảnh.
Từng con từng con thú dữ nhất thời xúm lại bay về phía Đỗ Thiếu Phủ, đôi mắt hung ác màu đỏ tươi, dáng dấp dữ tợn, làm người ta run rẩy!
Đỗ Thiếu Phủ vốn đang bị trọng thương, làm sao có thể là đối thủ của chúng nó, mà hắn cũng không có thời gian dây dưa với những yêu thú này.
Nhưng lúc này đối mặt với những con yêu thú dữ tợn này, trái lại trên khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ lại lộ ra sự vui vẻ, nhất thời khí tức Kim Sí Đại Bằng Điểu trong cơ thể toàn lực tuôn ra, khí tức giống như yêu thú Chí Tôn lan tràn.
- Gào gừ. . .
Trong phút chốc, một con yêu thú trực tiếp run rẩy rít gào, sau đó nằm rạp xuống, hai mắt đỏ tươi lập tức lộ ra thần phục e ngại.
Vèo. . .
Bóng người Đỗ Thiếu Phủ cấp tốc xẹt qua, cũng không dám lưu lại chút nào, hắn đã dùng hết toàn bộ một ít đan dược cùng linh dược cuối cùng trên người rồi, bằng vào những yêu thú này, căn bản không cách nào chống đối mấy tên Vũ Vương cảnh kia.
Nhưng trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cũng rõ ràng, máy dù những yêu thú này không thể đối phó mấy người kia, nhưng dùng để kéo dài một ít thời gian thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Mà hiện tại Đỗ Thiếu Phủ cần nhất chính là thời gian, chỉ cần kéo dài một ít thời gian, thì hắn sẽ có thêm cơ hội thoát thân được.
- Gào gừ. . .
Đỗ Thiếu Phủ cũng không biết đây rốt cuộc là đâu, một đường qua lại trong núi rừng, càng đi về phía trước, tu vi của yêu thú lại càng cao.
Thậm chí sau khi đến mấy đỉnh núi, yêu thú Thú Hầu cảnh cũng đã xuất hiện rất nhiều, đến cuối cùng, Đỗ Thiếu Phủ thậm chí có thể nhìn thấy không ít yêu thú cường hãn tu vi Thú Hầu Bỉ Ngạn cảnh.
Chỉ là khi đám yêu thú này nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, đều bị khí tức quanh thân hắn làm cho run rẩy mà nằm rạp xuống, gào lên sợ hãi.
Có khí tức Kim Sí Đại Bằng Điểu trấn thủ yêu thú, lúc này Đỗ Thiếu Phủ bèn dò xét chỗ nào có yêu thú cường hãn nhất, thì liền trực tiếp xông vào nơi đó, đám yêu thú này sợ khí tức Kim Sí Đại Bằng Điểu trên người mình, nhưng sẽ không sợ mấy người tu vi Vũ Vương cảnh phía sau.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ năng lượng trầm thấp bắt đầu vang vọng, đến sơn mạch nơi sâu xa, Đỗ Thiếu Phủ rất bất ngờ khi gặp không ít thanh niên nam nữ ở trong sơn mạch, bọn họ đang ác chiến với yêu thú, có vài người vết thương đầy rẫy, cũng có vài người trông khá chật vật cùng tiêu hao quá nhiều.
Nhưng nhìn tổng thể, tu vi của những thanh niên nam nữ này khiến Đỗ Thiếu Phủ khiếp sợ, những người này nhìn còn trẻ tuổi như vậy mà tu vi đều đã đến Vũ Hầu cảnh, thậm chí còn có không ít người tu vi Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh, hơn nữa trong tay họ đều có linh khí, thậm chí còn có người cầm phù khí bất phàm, linh khí cùng phù khí ở đây hình như đã không phải thứ gì hiếm thấy nữa.
Có thể nói, thực lực tổng hợp của những thanh niên nam nữ này tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều so với đệ tử của học viện Thiên Vũ, cho dù là học viên trên Thiên Vũ bảng cũng hoàn toàn không thể so sánh với những người này, mà hiện tại mấy người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan đều chưa đạt đến tu vi Vũ Hầu Bỉ Ngạn cảnh đâu.
Chỉ là mặc dù trong lòng khiếp sợ, nhưng lúc này Đỗ Thiếu Phủ cũng không có thời gian để lưu ý, hắn chỉ quan tâm tiếp tục chạy trốn.
- Gào gừ. . .
Bóng người Đỗ Thiếu Phủ xẹt qua, yêu thú xung quanh trực tiếp nhường đường, một đường làm cho Đỗ Thiếu Phủ như đặt chân vào chốn không người.
- Tiểu tử kia là ai, ở đâu ra vậy?
- Tại sao yêu thú lại không đối phó hắn?
- . . . . . .
Những thanh niên nam nữ đang chật vật đối phó yêu thú kia, bỗng dưng nhìn thấy một thanh niên áo bào tím lưng đeo kiếm trực tiếp xuyên qua nơi này như chỗ không người, từng người từng người đều trố mắt ngoác mồm, nhưng sau đó lại không thể không tiếp tục ứng phó đám yêu thú hung hãn trước mặt mình.
Kèn kẹt. . .
Rất nhiều người đến lúc gặp phải nguy cơ, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bóp nát thẻ ngọc trong tay, sau đó không gian phía sau những người đó nhất thời nổi lên dao động, theo đó thân hình họ cũng biến mất.
- Có phù trận. . .
Không biết đã đi qua bao nhiêu đỉnh núi, Đỗ Thiếu Phủ bỗng dưng nhìn về phía trước, lúc này trên một ngọn núi cao chót vót, có không ít nơi xuất hiện không gian hỗn loạn, từng luồng từng luồng gợn sóng cực kỳ hùng hồn ác liệt lan tràn ra xung quanh, bùa chú bí vân lấp loé, đây chính là những nơi có phù trận tồn tại.
Vèo. . .
Thấy vậy, trên khuôn mặt trắng bệch của Đỗ Thiếu Phủ bèn lộ ra ý cười, lập tức không chút do dự lao về phía đó.
Các dãy núi trùng điệp, mây mù lượn quanh, từ xa xa nhìn lại, ngọn núi cao vót kia như Thương Long ngẩng đầu, mười mấy bóng người vẫn như cũ đứng đó.
- Vài con yêu thú cùng mấy cái phù trận cuối cùng rất khó đối phó, liền ngay cả mấy người Phong Dực Vũ, Mục Giai Giai, Phong Bất Bình, Dư Hạo cũng đều bị ngăn lại, muốn phá trận, cũng không dễ như vậy đâu.
Nghe thấy trên ngọn núi thỉnh thoảng truyền ra tiếng nổ năng lượng trầm thấp cùng tiếng gầm gừ của yêu thú, một ông lão loát chòm râu màu xám trắng thật dài nhỏ giọng nói.
Lúc này Hồ trưởng lão Hồ Tam Khôn nhìn tình huống trên ngọi núi phía trước kia, nói nhỏ:
- Có điều mấy người Mục Giai Giai, Phong Bất Bình cũng không yếu, chuyện phá trận chắc chắn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, bây giờ mới qua hai canh giờ, sợ rằng nhiều nhất chỉ cần hai canh giờ nữa, là họ có thể phá trận.
- Hồ trưởng lão, ngươi chắc đã thấy Phong Dực Vũ sắp phá được trận rồi à, hiện tại hắn đang ở vị trí cao nhất của Chủ Phong, phá trận xong là có thể trực tiếp nhận được phần thưởng của tông rồi.
Một trưởng lão trông có vẻ tuổi gần bằng Hồ Tam Khôn nói, trong ánh mắt lấp lánh có thần hiện ra một chút dao động, cũng mang theo một chút vị chua.
Lúc này tất cả mọi người ở đây kì thực cũng đều rõ ràng, kiểm tra lần này, Phong Dực Vũ là người có khả năng thắng nhất.
Mà Phong Dực Vũ sớm đã ra nhập môn hạ của Hồ Tam Khôn trưởng lão, nếu như lại được thưởng thêm một bảo vật trong tông, không thể nghi ngờ là như hổ thêm cánh, sau đó tự nhiên có thể lớn mạnh thế lực của Hồ Tam Khôn trưởng lão, cho nên trong lòng hắn không khỏi có chút ghen tị cùng ngưỡng mộ.
Có điều cho dù ghen tị như vậy, nhưng trong lòng mọi người cũng rất vui mừng cùng hưng phấn, chỉ có Cổ Thiên Tông xuất hiện nhiều nhân tài, mới có thể làm cho Cổ Thiên Tông tiếp tục sừng sững đứng trên Trung Châu.