Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 553: Các vương chặn đường

Chương Trước Chương Tiếp

Thuỷ vực bao la rộng lớn, hoàng hôn, dưới trời chiều gợn sóng dập dờn, ánh sáng chói mắt.

Trên một vách núi cheo leo nào đó, một bóng người mặc áo dài tím ngồi khoanh chân, cả người bị hào quang thanh hồng óng ánh bao phủ.

- Gào gào!

Bên trong quang mang thanh hồng bao phủ lấy Đỗ Thiếu Phủ, như ẩn chứa một năng lượng kinh khủng đang dâng trào, mơ hồ có từng đạo từng đạo tiếng gầm gừ của Giao Long truyền ra.

Bóng người áo dài tím tự nhiên chính là Đỗ Thiếu Phủ, thương thế nghiêm trọng, Bá Ảnh lộ ra ngoài, khi nãy cảm giác được những người tu vi Vương cấp đang vây xem kia tới gần, Đỗ Thiếu Phủ chỉ có thể lựa chọn rời đi.

Đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội Đỗ Thiếu Phủ cũng rất hiểu, từ vừa mới bắt đầu hắn cũng không khó để nhìn ra được có không ít người lộ ra ánh mắt tham lam khi nhìn thấy Bá Ảnh, một khi họ thấy chính mình trọng thương, Đỗ Thiếu Phủ có thể bảo đảm, những tên kia sẽ không chút khách khí mà ra tay với hắn.

Giết người đoạt bảo, việc này vốn cũng không mới mẻ gì, mà Bá Ảnh lại là đạo khí đỉnh phong, đừng nói là Vũ Vương cảnh, cho dù là người có tu vi Vũ Hoàng cảnh cũng sẽ không nhịn được sự cám dỗ mà ra tay.

Huyền Giao Vương kia rời đi, Đỗ Thiếu Phủ thậm chí hoài nghi Huyền Giao Vương cũng đang kiêng kỵ những người tu vi Vương cấp kia, có lẽ nó kiêng kỵ nhất là hai cái cường giả Thú Vương cảnh, Huyền Giao Vương là người mạnh nhất trong Châu Trường Hà, nhưng một khi bị trọng thương, phỏng chừng cũng sợ hai con Thú Vương kia sẽ ra tay với hắn, huống hồ còn có vài cái nhân loại cường giả Vũ Vương cảnh đang ở đây, mà nó lại không chắc chắn có thể giết mình, cho nên Huyền Giao Vương mới không thể không lựa chọn rời đi.

Nuốt chửng không ít máu tươi của Huyền Vân Xích Giao, mặc dù không phải máu sau khi luyện hóa, nhưng lúc này chỗ máu tươi trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ kia bắt đầu triệt để bạo động, làm cho sắc mặt Đỗ Thiếu Phủ đỏ lên một mảnh, chỉ có thể tìm địa phương giải quyết.

Năng lượng cuồng bạo xung kích trong người, năng lượng bàng bạc khuếch tán ở ngũ tạng phủ, thẩm thấu gân cốt cơ nhục, bắp thịt cùng tế bào, làm cho trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ như có Vạn Thú đang chạy chồm, muốn phá hủy thân thể hắn, xé nát hắn thành mảnh vụn.

Đây là máu tươi của Huyền Giao Vương, ngang tàng hơn máu tươi của tọa kị Cổ Dục lúc trước rất nhiều, trực tiếp nuốt xuống máu của Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong , sợ rằng Vũ Hoàng cảnh cũng phải bạo thể mà chết, nhưng Đỗ Thiếu Phủ lại chống đỡ được.

- A. . .

Đỗ Thiếu Phủ kêu thảm thiết, trong cơ thể cực kỳ đau nhức, năng lượng cuồng bạo trùng kích, giống như muốn xé nát thân thể hắn.

Cái cảm giác đau đớn như muốn vỡ ra này làm cho Đỗ Thiếu Phủ khổ không thể tả.

Thủ Ấn ngưng tụ, Đỗ Thiếu Phủ cố nén đau nhức bắt đầu phạt cốt tẩy tủy, lấy huyền khí dẫn dắt năng lượng tinh huyết cuồng bạo trong cơ thể đến giúp mình phạt cốt tẩy tủy, để thân thể càng ngày càng mạnh mẽ.

Tầng thứ hai phương pháp luyện thể của Kim Sí Đại Bằng Điểu - phạt cốt tẩy tủy, cần dùng tinh huyết của yêu thú trên Thiên Thú bảng, lấy năng lượng cuồng bạo nhất trong đó đến phạt cốt tẩy tủy.

Yêu thú cấp độ càng cao, hiệu quả của tinh huyết đối với phạt cốt tẩy tủy lại càng tốt, tinh huyết của Huyền Vân Xích Giao - Thú Vương Bỉ Ngạn cảnh, hiện tại rất thích hợp.

Sở dĩ Đỗ Thiếu Phủ uống máu của Huyền Giao Vương, một là vì bị tình huống lúc đó ép buộc, mà hai là, Đỗ Thiếu Phủ cũng đã sớm nghĩ đến phải tiếp tục tu luyện phạt cốt tẩy tủy của phương pháp luyện thể.

Ở bên trong Hắc Ám sâm lâm, muốn tìm được một con yêu thú trên Thiên Thú bảng để tu luyện là rất khó khăn, Đỗ Thiếu Phủ vẫn luôn muốn tiếp tục phạt cốt tẩy tủy để tăng cường thân thể, nhưng lại không tìm được máu yêu thú trên Thiên Thú bảng thích hợp.

- Gào gào!

Trong quang mang thanh hồng bao phủ Đỗ Thiếu Phủ, phù văn rạng ngời rực rỡ, không ngừng biến ảo, cuối cùng hóa thành một hư ảnh của Huyền Vân Xích Giao, từ đầu đến chân xoay quanh ở trên người Đỗ Thiếu Phủ.

Giao long rít gào, dữ tợn hung hãn, giống như muốn trực tiếp xé rách Đỗ Thiếu Phủ thành mảnh vụn, nhưng lại không cách nào làm gì được Đỗ Thiếu Phủ.

- Gào gừ. . .

Thuỷ vực xung quanh hải đảo, mơ hồ không ngừng truyền đến tiếng rít gào của yêu thú, tựa hồ cảm giác được trên hải đảo lan tràn ra uy thế kinh người, nên không dám tới gần.

Vào đêm, thuỷ vực tối tăm, bầu trời cùng mặt biển đều là một màu.

Giữa bầu trời đầy ánh trăng và các vì sao.

Vèo vèo. . .

Hai bóng người bao bọc ánh huỳnh quang nhàn nhạt, như sao băng xẹt qua bầu trời.

- Tuyệt Kiếm Vương, tiểu tử kia lẽ nào biến mất rồi hay sao, dĩ nhiên không thấy nữa, hẳn là đã bị Huyền Giao Vương giết rồi!

Giữa không trung, một đại hán mặc áo bào rộng màu vàng, ánh mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, khoảng bốn mươi tuổi nói, hắn nhìn hải vực phía dưới, ánh mắt mang theo một chút thất vọng.

Người được gọi là Tuyệt Kiếm Vương kia chính là một đại hán mặc áo bào màu xám trắng, thân hình thon dài, khiến người ta đã gặp qua là không quên được, trên áo bào của đại hán này thêu mấy thanh trường kiếm, trông rất sống động.

Tuyệt Kiếm Vương mắt nhìn hải vực phía dưới, hơi nhíu mày, trong hai con ngươi bầu trời đêm tràn ngập hào quang, như có ánh kiếm muốn lướt ra khỏi, há mồm nói nhỏ:

- Mặc dù Huyền Giao Vương mạnh mẽ, có điều trên người tiểu tử kia có khí tức của bộ tộc Kim Sí Đại Bằng Điểu, tựa hồ có thể áp chế Huyền Giao Vương, tiểu tử kia cũng rất hung hãn, sợ rằng Huyền Giao Vương cũng khó có thể triệt để làm gì hắn, cho nên tiểu tử kia nhất định đã trốn đi.

Đại hán mặc áo bào màu vàng nghe vậy, ánh mắt cũng lộ ra một chút dư quang chấn động, nói:

- Tiểu tử kia cũng thật là hung hãn, dĩ nhiên có thể khiến cho Huyền Giao Vương bị thua thiệt, cũng thật là khó đối phó, thanh bảo kiếm trong tay hắn kia, tuyệt đối đã đến đạo khí cao phẩm.

Nghe vậy, Tuyệt Kiếm Vương nhìn đại hán mặc áo bào màu vàng, nói:

- Kim Điêu Vương, khí tức Kim Sí Đại Bằng Điểu trên người tiểu tử kia, có lẽ là do trên người hắn có bảo vật của Kim Sí Đại Bằng Điểu, có tác dụng cực lớn với Mạch Hồn của ngươi, nếu ngươi lấy được, cũng sẽ không kém hơn bảo kiếm kia, huống hồ tất cả đồ vật trên người tiểu tử kia, ta chỉ cần một thanh kiếm, ngoài ra tất cả đều thuộc về ngươi, nói không chắc còn có nhiều bảo vật khác, ngươi tuyệt đối sẽ không bị thiệt.

- Ha ha.

Nghe vậy, đại hán mặc áo bào màu vàng nở nụ cười, nói với Tuyệt Kiếm Vương:

- Tuyệt Kiếm Vương, ngươi nghĩ nhiều rồi, chúng ta đã nói cẩn thận, vậy thì dựa theo đó mà làm, hiện tại quan trọng nhất là tìm được tiểu tử kia, bằng không chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ duyên.

Tuyệt Kiếm Vương nghe vậy, lông mày cau lại, nói:

- Tiểu tử kia chắc chắn đã bị trọng thương, chỉ cần còn sống, liền nhất định không chạy xa được, chỉ là hải vực này quá lớn, không dễ tìm, vả lại nếu hắn còn sống, sợ rằng chắc chắn cũng đang đề phòng chúng ta, nên muốn tìm được hắn, đã khó nay lại càng khó hơn.

- Chỉ cần tiểu tử kia còn sống, vậy chắc chắn có thể tìm được, ở chỗ này, hắn đã sớm giao thủ với Huyền Giao Vương, sợ rằng cũng không dám ở trên mặt nước.

Kim Điêu Vương nói.

- Vậy cũng chỉ có thể ẩn thân ở phía trên đất liền.

Tuyệt Kiếm Vương khẽ mỉm cười, mắt nhìn thuỷ vực rộng lớn, nói:

- Chỉ cần tìm kiếm là được, tiểu tử kia nhất định ẩn thân ở một chỗ nào đó để chữa thương.

Vèo vèo. . .

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, sau đó thân ảnh nhất thời lắc mình rời đi, vụt một cái liền biến mất ở trên không.

Đêm, ánh trăng chiếu xuống, bóng cây lắc lư, sóng nước vỗ nhẹ đá ngầm, hàng loạt tiếng “phần phật khác nhau truyền ra.

Trên ngọn núi, bốn bóng người lẳng lặng đứng đó, Tinh Thần Lực bắt đầu dò xét, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.

- Tiểu tử kia rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi, chắc không phải bị Huyền Giao Vương tiêu diệt rồi chứ.

- Hẳn là không phải, hai người Kim Điêu Vương cùng Tuyệt Kiếm Vương đi cùng nhau, nếu ta đoán không sai, bọn họ có lẽ đã liên thủ với nhau, muốn đối phó tiểu tử kia.

- Chúng ta không cần đụng phải hai người đó, bọn họ cũng không phải người dễ trêu chọc.

- Sợ cái gì, bốn người chúng ta liên thủ, chẳng lẽ còn không cách nào chống lại hai người bọn họ sao.

- Trước tìm được tiểu tử kia quan trọng hơn, nếu hắn không bị Huyền Giao Vương giết, vậy thì nhất định đang chữa thương, ai tìm được hắn trước, là có thể lấy được bảo vật trước.

Bốn người nhỏ giọng nghị luận, sau đó bốn bóng người lướt qua, cấp tốc biến mất ở tại chỗ.

Sáng sớm, thuỷ vực bao la, những áng mây đỏ bay đầy trời, mặt trời bắt đầu dâng lên, kim quang chói mắt.

Vèo vèo. . .

Một ngọn núi diện tích không nhỏ xuất hiện ngang trời, khắp núi xanh biếc, bốn bóng người rơi vào trên đó, nhất thời bắt đầu dò xét bốn phía.

Xì!

Thời khắc này, trên một chỗ nham thạch, Đỗ Thiếu Phủ đang ngồi khoanh chân, ánh sáng quanh thân hắn nhất thời tiêu tan, tất cả khí tức đều thu lại, hai con mắt cấp tốc mở ra, miệng lại có máu tươi màu vàng nhạt tràn ra, khuôn mặt nghiêm nghị.

- Cẩn thận tìm, tiểu tử kia không thể chạy xa.

- Vừa rồi tựa hồ có khí tức dao động, làm sao lại không thấy gì rồi.

- Tìm, tuyệt đối đừng buông tha bất kỳ góc nào, tiểu tử kia cũng không đơn giản, nói không chắc hắn có biện pháp ẩn nấp hơi thở.

Bốn bóng người từ từ lên trước tìm tòi, bốn cỗ khí tức của Vũ Vương cảnh lan tràn ra xung quanh.

- Đang tìm ta à!

Đột nhiên, sau một tảng đá lớn, bóng người Đỗ Thiếu Phủ từ từ đi ra, hắn đứng chắp tay, khóe miệng mang theo vết máu mờ mờ, hai con ngươi trong sáng, lúc này mang theo ý cười nhàn nhạt, chỉ là nụ cười lại khiến người ta cảm thấy có chút bất an.

- Chính là tiểu tử kia, Huyền Giao Vương quả nhiên không giết được hắn!

- Tiểu tử này tựa hồ bị thương rất nặng, đang chữa thương đấy!

- Rốt cuộc tìm được, nhanh, đừng làm cho hắn chạy!

Trong phút chốc, khí tức của bốn cường giả Vũ Vương cảnh khóa chặt Đỗ Thiếu Phủ, bốn người ngưng thần, chỉ lo để Đỗ Thiếu Phủ chạy mất.

Hô. . .

Nhìn bốn người trước mắt, Đỗ Thiếu Phủ đã từng thấy, chính là bốn người tu vi Vũ Vương cảnh hôm qua, hít vào một hơi thật sâu, bỗng dưng, trường bào màu tím quanh thân bay phần phật, hai tay giấu sau lưng thò ra, bỗng dưng một trận cờ hai mươi mốt mặt ngưng tụ ra.

Trong phút chốc, trận cờ làm ra dao động kinh người, lấy một loại tốc độ cùng quỹ tích nhanh như tia chớp bay về phía trước, huyền ảo mà liên kết chặt chẽ.

- Không tốt, tiểu tử này vẫn là Trận Phù Sư, mau lui lại!

Lúc này sắc mặt bốn người kia đột nhiên biến đổi, tiếp theo nhanh chân bỏ chạy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)