Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 545: Tự bạo tự khí

Chương Trước Chương Tiếp

- Là hai huynh đệ “Tự Bạo Tự Khí, thanh niên kia xui xẻo, hai huynh đệ Tự Bạo Tự Khí đã là cường giả Vũ Hầu sơ đăng cảnh a.

- Tự Bạo Tự Khí luôn luôn ở trong Bách Vạn Đại Sơn, không hề có ý định đi Trung Châu, lẽ nào lần này cũng muốn đi Trung Châu sao?

Vũ Thần Thiên Hạ Trailer

- Khẳng định không phải, hai huynh đệ Tự Bạo Tự Khí tuy rằng là Vũ Hầu cảnh, nhưng đến Trung Châu cũng chẳng là gì cả, trong Bách Vạn Đại Sơn ngược lại là hùng bá một phương, đương nhiên sẽ không dễ dàng đi Trung Châu, e là chỉ muốn đi thám hiểm mà thôi.

- . . .

Trong đám người đông đúc trên bến tàu, âm thầm truyền ra tiếng nghị luận, những người vây xem đứng cách hai đại hán hung ác kia gần một chút, cũng trực tiếp lui về phía sau một chút, dường như là lo sợ đắc tội hai vị đại hán này.

- Tiểu tử, cho các ngươi thêm một cơ hội, nếu không muốn chết, liền cút ngay!

Đại hán trên cổ đeo một chuỗi răng thú sắc nhọn lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, ý định uy hiếp không cần nói cũng biết.

- Một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi, nếu không thức thời, liền trực tiếp diệt đi.

Đại hán trên cánh tay đeo chuỗi xương thú nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong ánh mắt trêu tức mang theo khí tức hung ác.

- Vèo. . .

Đại hán thứ hai vừa mới dứt lời, đồng thời trong không gian đột nhiên nổi lên chút ba động, mà sau đó trong đám người vây xem căn bản cũng không có ai có thể nhìn rõ, một thân ảnh mạn diệu đã xuất hiện trước mặt hai đại hán hung ác kia.

- Bốp bốp!

Đồng thời, thanh âm thanh thúy truyền ra, thân thể hai huynh đệ Tự Bạo Tự Khí lập tức bị đánh sau, sau đó rơi xuống trên tảng đá lớn bến tàu phía sau, khiến cho mặt đất rung động, đất đá nứt vỡ.

- Phốc phốc. . .

Sau khi người vây xem xung quanh hồi thần lại, chỉ thấy trong miệng hai huynh đệ Tự Bạo Tự Khí không ngừng phun ra máu tươi cùng với răng, sắc mặt trắng bệch như tro, trên mặt mỗi người đều xuất hiện một dấu bàn tay năm ngón đỏ chót, hiển nhiên là bị một cái tát đánh bay.

Từng ánh mắt lập tức quay đầu lại, ánh mắt rơi xuống trên người thân hình xinh đẹp mạn diệu giống như gặp quỷ, đó là thiếu nữ 15 - 16 tuổi đứng bên cạnh thanh niên tử bào kia, chính là thiếu nữ nhìn như đơn bạc thuần khiết này, vừa rồi vậy mà dùng hai bàn tay đồng thời đánh bay hai huynh đệ Tự Bạo Tự Khí cấp bậc Vũ Hầu sơ đăng cảnh.

- Hô. . .

Xung quanh bến tàu lập tức hoàn toàn yên tĩnh, từng tiếng hít khí lạnh truyền ra.

Thiếu nữ nhìn như quá trẻ kia, rốt cuộc là cường hãn đến mức nào, mới có thể bằng một cái tát trực tiếp đánh bay hai huynh đệ Tự Bạo Tự Khí.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Đỗ Tiểu Thanh chậm rãi bước ra, trên gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, đôi mắt thuần khiết trong suốt, nhìn hai huynh đệ Tự Bạo Tự Khí rơi trên bến tàu, khẽ nói:

- Đến cướp, giao Túi Càn Khôn ra đây.

- Trốn!

Hai huynh đệ Tự Bạo Tự Khí giãy dụa bò lên, ngơ ngác nhìn thiếu nữ trước mắt, giống như gặp quỷ, lập tức chạy trốn, bên trong Bách Vạn Đại Sơn lâu như vậy, thấy tình thế không ổn, lập tức chạy trối chết, đây tuyệt đối là quy tắc sinh tồn.

- Hừ!

Đỗ Tiểu Thanh khẽ hừ một tiếng, bóng hình xinh đẹp vụt qua, giống như thiểm điện trực tiếp dùng tốc độ nhanh hơn hai huynh đệ Tự Bạo Tự Khí, bàn tay nắm lại thành quyền, thanh mang bạo phát, trong không khí lập tức xuất hiện dấu vết như ẩn như hiện, sau đó nắm đấm trực tiếp rơi xuống trên lưng hai huynh đệ Tự Bạo Tự Khí.

Trong nháy mắt, phá hủy phòng ngự, dễ như trở bàn tay.

Lúc này, hai huynh đệ Tự Bạo Tự Khí kia dường như là cảm giác được điều gì, thân thể chạy trốn về phía trước hơi ngừng lại, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, con ngươi co rút.

- Bịch bịch!

Nhưng mọi thứ đều đã không kịp nữa, tiếng vang trầm thấp truyền ra từ sau lưng hai người, sau đó thân thể cường tráng liền mềm nhũn trực tiếp ngã xuống trên mặt đất, trong miệng liên tiếp phun ra máu tươi, sinh cơ biến mất.

- Ực ực!

Ánh mắt mọi người đờ đẫn, sau đó quay mặt nhìn nhau, hít vào khí lạnh.

Vài chiếc Túi Càn Khôn rơi vào tay Đỗ Tiểu Thanh, trong tay xuất hiện một ngọn lửa xích sắc bao quanh Túi Càn Khôn, một làn khói trắng tràn ra, dễ dàng phá hủy Phong Ấn cấm chế bên trên Túi Càn Khôn, vui vẻ trở lại bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, trong đôi mắt linh động lộ ra nụ cười, nói:

- Ca ca, trong Túi Càn Khôn của hai tên kia thật đúng là có không ít thứ tốt.

- Tiểu Thanh, có Linh Dược hay không?

Đỗ Tiểu Yêu nhìn Đỗ Tiểu Thanh với vẻ mặt mong đợi khát vọng, trên thực tế sớm đã cảm nhận được khí tức của linh dược.

- Có.

Đỗ Tiểu Thanh trực tiếp lấy ra một đống Linh Dược ném cho Đỗ Tiểu Yêu, hào phóng hơn nhiều so với Đỗ Thiếu Phủ.

- Hắc hắc.

Đỗ Tiểu Yêu nhếch miệng cười, nhận lấy Linh Dược trực tiếp nhét vào trong miệng nhai ngấu nghiến dưới ánh mắt kih ngạc của đám người chung quanh, hào quang phun ra, năng lượng ba động.

- Chúng ta có thể lên thuyền chưa?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn đại hán Tiêu cục Trường Hà lúc này đã sớm đờ đẫn kia, hỏi.

- Hai vị đương nhiên có thể lên thuyền rồi, mời đến tầng ba ngồi một chút.

Đỗ Thiếu Phủ vừa nói dứt lời, một thanh âm sang sảng lập tức truyền đến từ thuyền lớn phía sau.

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, trên thuyền lớn khổng lồ, tổng cộng có ba tầng cao vút, trên boong thuyền tầng thứ ba, lúc này có chừng hai mươi người vừa rồi đều đang quan sát phía dưới, người lên tiếng chính là một đại hán đứng giữa nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên mái tóc dài đen có một chiếc khăn dài màu nâu, thân hình rắn chắc cường tráng, ánh mắt thâm thúy.

- Vũ Hầu cảnh viên mãn đỉnh phong.

Thăm dò khí tức như ẩn như hiện trên người đại hán kia, ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, khẽ gật đầu, sau đó dẫn theo Đỗ Tiểu Thanh trực tiếp bước lên thuyền i,

- Nhổ neo, xuất phát.

Đỗ Thiếu Phủ cùng Đỗ Tiểu Thanh vừa lên thuyền, thuyền lớn lập tức “Ầm ầm run lên, xuất bến.

- Ầm!

Phù Văn quanh thân lóe ra, tốc độ vô cùng nhanh, bên trên thân thuyền giống như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng như có như không, mặt nước xung quanh gợn sóng dữ dội.

- Một nam một nữ kia nhất định bất phàm, hai huynh đệ Tự Bạo Tự Khí vậy mà không đỡ nổi một đòn.

- Không biết hai người kia từ đâu tới.

............................................................

Hai người Đỗ Thiếu Phủ cùng Đỗ Tiểu Thanh đi lên tầng thứ ba của thuyền lớn.

Trên tầng thứ ba có một nửa là boong tàu, một nửa là phòng ở.

Trên boong thuyền, lúc này có chừng 20 người, trên tóc đều mang theo khăn dài màu nâu giống nhau như đúc, còn có vài nữ tử mặc váy dài, từ trang phục không khó nhìn ra, hẳn đều là người Tiêu cục Trường Hà.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ đảo qua mọi người trên boong thuyền, dưới Tinh Thần Lực thăm dò, cũng không khó phát hiện ra tu vi của những người này, có tám người là Vũ Hầu cảnh, mười ba người còn lại đều là cường giả Mạch Linh cảnh, đội hình như vậy tuyệt đối không coi là yếu.

- Tiểu huynh đệ hẳn là lần đầu ngồi thuyền đi.

Đỗ Thiếu Phủ cùng Đỗ Tiểu Thanh vừa đi lên tầng thứ ba, đại hán trung niên kia lập tức tiến lên đón, không có chút ý tứ khinh thường nào, ánh mắt thâm thúy tươi cười, tiếng cười sang sảng, chỉ là khuôn mặt dường như là do quanh năm dầm mưa dãi nắng, có vẻ hơi ngả vàng, càng mang đến cảm giác rắn chắc.

- Không sai, chính là lần đầu tiên ngồi thuyền.

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, thật ra có ấn tượng không tồi với đại hán trung niên này.

- Đây là chiếc thuyền nhanh nhất của Tiêu cục Trường Hà chúng ta rồi, lúc trước đã tổn hao toàn bộ gia tài của ta, giá trị có thể so với một Linh Khí thượng phẩm, tốc độ có thể so sánh với Yêu thú phi hành Mạch Linh cảnh, lúc nhanh nhất, có thể sánh ngang với Yêu thú phi hành Mạch Linh cảnh, chẳng qua Huyền Thạch tiêu hao có chút lớn, Trường Hà Trung Châu tám ngàn dặm, thực ra không chỉ có tám ngàn dặm, nếu như gió yên biển lặng, tốc độ nhanh nhất để vượt qua Trường Hà Trung Châu, cũng mất thười gian khoảng một tháng, nếu như gặp phải gió bão, phải tìm chỗ tránh bão, tốc độ cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít.

Đại hán trung niên nói với Đỗ Thiếu Phủ, nhìn Đỗ Tiểu Yêu đứng trên đầu vai cùng Tiểu Hổ phía sau Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt lộ vẻ hiếu kỳ, sau đó nói:

- Ta là Chu Thiên Dương

đại đương gia Tiêu cục Trường Hà, không ít bằng hữu đều gọi ta là “Phiên Lãng Hầu, không biết tiểu huynh đệ cùng vị tiểu muội muội này xưng hô thế nào?

- Đỗ Thiếu Phủ, xá muội Đỗ Tiểu Thanh.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, khẽ nói.

- Đỗ Thiếu Phủ.

Phiên Lãng Hầu Chu Thiên Dương lẩm bẩm, dường như đã từng nghe đến cái tên này, nhưng nhất thời lại không nhớ ra, sau đó cũng không nghĩ nhiều, nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười nói:

- Hai huynh muội tuổi trẻ anh hùng, chúng ta lần này đi thám hiểm, đến lúc đó nói không chừng còn phải dựa vào hai vị tận lực tương trợ.

- Ngồi chung một thuyền, đương nhiên tận lực.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Chu Thiên Dương, cũng không khách sáo, hỏi:

- Không biết phía trước xảy ra chuyện gì?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)