Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 544: Trường hà tám ngàn dặm

Chương Trước Chương Tiếp

Trên giao lộ dãy núi phía xa, có hai bóng người đi ra, trong đó có một thanh niên tử bào trên vai có một con Tiểu Mi Hầu kim sắc đứng đó, và một con tiểu miêu hắc sắc đi theo phía sau.

Bên cạnh là một thiếu nữ váy xanh khoảng chừng 15 - 16 tuổi, con ngươi linh động, ánh mắt thuần khiết, vẻ mặt vô cùng hưng thú, đang hưng phấn nói không ngừng:

- Thực lực của những tên kia quá yếu, vậy mà cũng dám đánh cướp chúng ta, chỉ tiếc đồ tốt trên người bọn họ thật sự quá ít rồi.

Vũ Thần Thiên Hạ Traile

- Cũng không tồi rồi, dù sao cũng là miễn phí đưa tới cửa.

Tiểu Mi Hầu kim sắc vừa nói, trong miệng vừa nhai Đan Dược Linh Dược phát ra tiếng kêu “Răng rắc răng rắc, hào quang như ẩn như hiện, giống như là muốn phun ra, tên này chính Đỗ Tiểu Yêu, mà bên cạnh đương nhiên là hai người Đỗ Thiếu Phủ cùng Đỗ Tiểu Thanh, tiểu miêu hắc sắc sau lưng cũng là do Tiểu Hổ hóa thành, có điều nếu có người thực sự coi nó là một con tiểu miêu hắc sắc, phỏng chừng nhất định sẽ chết rất thê thảm.

Dọc theo đường đi, Đỗ Tiểu Yêu cũng nhân cơ hội ăn được không ít Đan Dược Linh Dược, đều là của một vài kẻ không có mắt tiến đến đánh lén trong Bách Vạn Đại Sơn đưa tới, muốn ngăn cũng không ngăn được.

Nhìn mặt nước mênh mông vô tận phía trước, Đỗ Thiếu Phủ không nói gì, bằng vào tu vi lúc này của hai người Đỗ Tiểu Thanh cùng Đỗ Tiểu Yêu, muốn vượt qua Bách Vạn Đại Sơn, đương nhiên là dễ dàng.

Cảm nhận được khí tức trên người Tiểu Hổ, Yêu thú dọc theo đường đi trong Bách Vạn Đại Sơn sớm đã tự giác tránh xa, căn bản không dám quấy rầy, chỉ có một vài tên đánh lén không có mắt thỉnh thoảng sẽ đụng phải, cuối cùng đều bị Đỗ Tiểu Thanh thu thập trở nên ngoan ngoãn, hối hận xanh cả ruột.

- Đây chính là Trường Hà Trung Châu sao.

Nhìn mặt nước bao la vô biên kia, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ vô cùng khiếp sợ, đây nào phải là sông, quả thực chính là biển lớn, mênh mông vô tận, không nhìn thấy bờ.

Khi từ Loạn Yêu Thành xuất phát, đã thám hiểm được tuyến đường đi đến Trung Châu từ trong miệng hai người Dược Vương cùng Ưng Vương, đương nhiên cũng biết đến sự tồn tại của Trường Hà Trung Châu.

Nghe nói Trường Hà Trung Châu này quanh co uốn lượn, bao quanh biên giới Trung Châu, vô cùng rộng lớn, nuôi dưỡng ra không ít Yêu thú trong nước, trong đó một vài Yêu thú trong nước cường hãn nhất, thậm chí đến cả cường giả Vũ Vương cảnh cũng phải chịu thua.

Muốn yên ổn vượt qua Trường Hà Trung Châu, còn phải xem tâm tình của những Yêu thú trong nước đó có tốt hay không.

- Ca ca, phía trước có không ít người a.

Đỗ Tiểu Thanh nhìn phía trong bến cảng, lúc này xung quanh có không ít bóng người đi lại, nhất là trên quảng trường phía trước bến tàu, dòng người chen chúc, âm thanh huyên náo vang vọng.

- Quả là không ít người.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, từ những âm thanh huyên náo truyền tới tựa hồ là không ít người đều là đang nghị luận về biến cố gì đó, đa số mọi người đều đợi để ra khơi, nhưng lại không có thuyền rời bến.

- Đã ba ngày không có thuyền rời bến rồi, rốt cuộc khi nào mới xuất phát a?

- Lẽ nào chỉ vì chết mấy người trên thuyền mà vĩnh viễn không ra khơi nữa sao, mau xuất phát đi.

- Xuất phát sớm một chút, nói không chừng đến lúc đó còn có thể gặp được cơ hội gì đó, sự việc khác thường nhất định có ẩn ý a.

- . . .

Đỗ Thiếu Phủ dẫn theo Đỗ Tiểu Thanh đi tới trên quảng trường tại bến tàu, nghe ngóng mọi người ồn ào nghị luận một lúc, cũng đã nghe ra tình hình đại khái.

Hóa ra là ba ngày trước, có mấy chiếc thuyền sau khi xuất phát không lâu đã toàn bộ táng thân dưới đáy sông, phía trước dạo gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì, Yêu thú trong nước tụ tập, không ít Yêu thú trong nước bình thường căn bản đều không lộ diện cũng đều xuất hiện.

Ngay cả không ít những người đi thám hiểm cũng khó thoát kiếp số, toàn bộ gặp nạn.

Trên mặt nước mênh mông, một khi tiến vào bên trong, gặp phải Yêu thú trong nước cường hãn, vậy thì đến cả chỗ để ẩn thân cũng không có.

Trường Hà Trung Châu rộng lớn, cho dù là cường giả tu vi Mạch Linh cảnh có thể tự phi hành cũng không dám qua sông một mình, trước không nói đến việc không thể đối phó với những Yêu thú trong nước khủng bố kia, nếu như gặp phải thổ phỉ ẩn thân trên các đảo nhỏ ven đường, vậy kết cục có thể biết được.

Cho dù là có người có mang theo Yêu thú biết bay cũng không dám tùy ý qua sông, gặp phải những thổ phỉ kia cùng Yêu thú trong nước, kết cục cũng như vậy.

Huống chi trên thế giới này vốn là cường giả vi tôn, một mình đơn độc, lại trên mặt nước mênh mông, khó mà đảm bảo sẽ không gặp phải những kẻ giết người đoạt bảo.

Bởi vậy thông thường những người muốn qua sông đến Trung Châu, đều sẽ tập kết ở bến tàu, sau đó theo thuyền của Tiêu cục xuất phát.

Trên mỗi chiếc thuyền, đều sẽ có cường giả của Tiêu cục trấn thủ, dọc theo đường đi sẽ an toàn hơn nhiều.

Đương nhiên, chi phí cũng là một con số khổng lồ, tương đương với vài viên Đan Dược cấp bậc Linh phẩm.

Nhưng từ ba ngày trước không ít thuyền gặp nạn, những cường giả đi theo đều không một ai sống sót, khiến cho vài Tiêu cục khống chế bến tàu này cũng không dám tùy ý ra khơi.

Giá trị của một chiếc thuyền cũng không thấp, nhất là mỗi lần rời bến đều cần có cường giả đi theo, bất kỳ một Tiêu cục nào cũng không muốn có cường giả ngã xuống.

Ba ngày liên tiếp không xuất bến, khiến cho trên bến tàu tụ tập không ít người đang muốn ra khơi.

Cũng có không ít người muốn đi thám hiểm, Yêu thú sẽ không tự nhiên tụ tập lại, nói không chừng sẽ có bảo vật gì đó xuất thế, có người muốn đi ra ngoài tìm cơ duyên.

- Mau lên, Tiêu cục Trường Hà đang chuẩn bị xuất phát rồi, Đại đương gia “Phiên Lãng Hầu tự mình dẫn đội, thành lập đội thám hiểm, tổng cộng là 150 người, tiến đến thám hiểm.

- Người có tu vi Mạch Linh cảnh mới có thể báo danh, sau khi thám hiểm trở về, đến lúc đó người muốn rời bến không cần nộp Huyền Thạch, trong khi thám hiểm nếu là thu được bảo vật, còn có thể kiếm được chỗ tốt.

Trong dòng người huyên náo, lập tức truyền ra tin tức, sau đó cả bến tàu đều sôi trào.

- Mạch Linh cảnh mới có thể tham gia, Mạch Động cảnh viên mãn có được không?

- Mau báo danh, cơ hội khó có a.

- Còn là đại đương gia Phiên Lãng Hầu của Tiêu cục Trường Hà dẫn đội, “Phiên Lãng Hầu đã là Vũ Hầu cảnh viên mãn đỉnh phong, nghe đồn đã bước một chân vào Vũ Vương cảnh, đi theo hắn có thể giảm bớt vô số nguy hiểm.

- . . .

Trong nháy mắt, trên quảng trường đang sôi trào, lập tức có người nhanh chóng đi về phía bến tàu.

- Đội thám hiểm, còn có thể qua sông miễn phí, kiếm được chỗ tốt.

Đỗ Thiếu Phủ ánh mắt khép hờ, sau đó trên khuôn mặt hiện ra nụ cười, nói với Đỗ Tiểu Thanh:

- Tiểu Thanh, chúng ta cũng qua đó xem sao.

- Được, ta hình như còn chưa từng ngồi thuyền, phải đi thử xem sao.

Đỗ Tiểu Thanh đã sớm cảm thấy hứng thú, nghe vậy lập tức vui vẻ không thôi.

Phía trước bến tàu, dòng người tấp nập, phía trước một chiếc thuyền lớn màu nâu khổng lồ giống như ngọn núi nhỏ, đã có một đám người đứng chật ních, đều là những người muốn gia nhập đội thám hiểm của Tiêu cục Trường Hà.

Trong tiếng ồn ào huyên náo, mơ hồ có thể nghe thấy có tiếng quát nhẹ truyền ra:

- Đều xếp thành hàng cho ta, những người chen ngang trực tiếp bị loại, nhuwgx người tu vi Mạch Động cảnh cũng không cần tới náo loạn, chỉ chọn người Mạch Linh cảnh, nghe không hiểu tiếng người đúng không, những người Mạch Động cảnh đều cút cho ta.

Từng người tu vi Mạch Linh cảnh đến tiến vào trong thuyền lớn màu nâu, Đỗ Thiếu Phủ cùng Đỗ Tiểu Thanh đứng xếp hàng trong đám người, dẫn đến không ít ánh mắt tò mò.

Không ít ánh mắt rơi xuống trên người Đỗ Tiểu Thanh, có điều cũng không dám làm gì, một thanh niên cùng một thiếu nữ, tổ hợp hai thanh niên nam nữ như vậy lại dám xuất hiện bên cạnh Trường Hà Trung Châu, điều này khiến cho những người xông pha khắp chốn xung quanh cũng không dám không đề phòng, nếu là người bình thường, sao có thể ra khỏi Bách Vạn Đại Sơn.

Đỗ Thiếu Phủ lẳng lặng đứng trong đám người, nghe tiếng nghị luận bốn phía, biết được trên bến tàu này có ít nhất mười Tiêu cục.

Nghe nói trong tất cả các Tiêu cục, thực lực cường hãn nhất chính là “Tiêu cục Trường Hà này, nghe đồn đại đương gia “Phiên Lãng Hầu của Tiêu cục Trường Hà này, có quen biết với một vài tên cướp và Yêu thú trong nước dọc theo đường đi Trường Hà Trung Châu tám ngàn dặm, cho nên gặp phải thuyền của Tiêu cục Trường Hà, một vài tên cướp cùng Yêu thú đều có thể hơi chút nể mặt, cho nên có thể an toàn thêm vài phần.

Chẳng qua muốn ngồi thuyền của Tiêu cục Trường Hà, chi phí cũng cao hơn một chút so với những Tiêu cục khác.

Điều này ngược lại khiến cho việc làm ăn của Tiêu cục Trường Hà càng thêm hưng thịnh, vì tính mạng, mọi người đều không quan tâm đắt thêm một chút.

- 148, 149, 150, được rồi, đủ người rồi, người phía sau không cần xếp hàng nữa.

Từng người có tu vi Mạch Linh cảnh bước lên thuyền lớn màu nâu, đúng khi đến trước mặt hai người Đỗ Tiểu Thanh cùng Đỗ Thiếu Phủ thì đủ 150 người, điều này khiến cho những người xếp hàng phía sau hối hận không thôi.

- Từ đã, đợi chút.

Nhưng vào lúc này, trong đám người xếp hàng phía sau, có hai người bước lên phía trước, nhìn đại hán của Tiêu cục Trường Hà khoảng chừng ba mươi tuổi đầu đội khăn nâu, vừa rồi đếm người, nói:

- Còn thiếu hai người nữa đâu.

Hai người bước lên này đều là tai to mặt lớn, dáng vẻ khảng chừng hơn 30 tuổi, thân hình cường tráng mập mạp, đều tóc ngắn.

Một người trên cổ mang theo một chuỗi răng thú sắc nhọn, khi bước đi phát ra tiếng kêu leng keng, làm tăng thêm vẻ hung ác.

Một người khác mặc kình trang, để lộ ra hai cánh tay giống như đôi chân của người bình thường, trên cơ bắp hở ra, treo một chuỗi hạt làm từ xương thú, trên xương thú lan tràn khí tức của hung thú, hẳn là Hung thú mới bị săn giết gần đây.

- Đã đủ 150 người, không thiếu!

Đại hán đầu đội khăn nâu nhìn hai người này, tựa hồ là cảm giác được khí tức trên người hai người này không tầm thường, chân mày khẽ nhíu.

- Chưa đủ, còn thiếu hai người nữa.

Đại hán trên cánh tay đeo một chuỗi hạt xương thú vừa nói dứt lời, sau đó trực tiếp chỉ vào Đỗ Thiếu Phủ cùng Đỗ Tiểu Thanh đang chuẩn bị lên thuyền, nói với đại hán Tiêu cục Trường Hà kia:

- Bởi vì ... hai tiểu oa nhi này vừa mới thay đổi quyết định, bọn họ không đi nữa, cho nên còn thiếu hai người, huống chi không phải các ngươi yêu cầu tu vi Mạch Linh cảnh sao, hai tiểu oa nhi này lẽ nào cũng đến Mạch Linh cảnh ư?

Đại hán Tiêu cục Trường Hà khẽ nhíu mày, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ cùng Đỗ Tiểu Thanh một cái, dường như cũng không càm nhận được khí tức của hai người, ánh mắt khẽ động, nói với Đỗ Thiếu Phủ cùng Đỗ Tiểu Thanh:

- Quên không hỏi các ngươi, các ngươi đã đến Mạch Linh cảnh chưa?

Đỗ Thiếu Phủ cùng Đỗ Tiểu Thanh thấy có người nhắm vào bọn họ, sớm đã đứng ở một bên, cũng không vội vã lên thuyền.

Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ gật đầu với đại hán Tiêu cục Trường Hà kia, nói:

- Đương nhiên đã đến Mạch Linh cảnh, bằng không cũng sẽ không lên thuyền.

Nghe Đỗ Thiếu Phủ đáp, ánh mắt đại hán giật giật, hỏi tiếp:

- Các ngươi thay đổi quyết định không đi nữa sao?

- Không, chúng ta sẽ không thay đổi quyết định.

Đỗ Thiếu Phủ thản nhiên đáp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)