Hắc Ám Thành, vẫn ồn ào huyên náo, vô cùng náo nhiệt, điểm bất đồng duy nhất chính là, bên trong Hắc Ám Thành đã không còn sự tồn tại của Hắc Sát Môn cùng Song Hận Môn, thay vào đó là Thiên Hạ Hội.
Hoàng hôn, hai bóng người đầu đội đấu lạp, mang mặt nạ màu nâu lặng lẽ đến gần Hắc Ám Thành.
Vũ Thần Thiên Hạ Trailer
Một bóng người cao lớn, một bóng người tinh tế nhỏ nhắn, hẳn là một nam một nữ, sau lưng hai người có một con tiểu miêu hắc sắc đi theo.
Một nam một nữ tiến vào bên trong Hắc Ám Thành, chính là từ từ đi tới, không nhanh không chậm, cho đến khi mặt trời chiều ngả về tây, hai người vẫn đi không mục đích.
- Mục Gia Thương Hội. . .
Ánh chiều tà nghiêng soi, hai người bất giác đi tới trước cửa Mục Gia Thương Hội, sau đó thân ảnh cao lớn nhìn phía một hẻm nhỏ đối diện Mục Gia Thương Hội, một quán trà nho nhỏ vẫn còn, ánh mắt khẽ động, nói:
- Tiểu Thanh, chúng ta đi nghỉ ngơi một chút đi.
Quán trà lúc này không buôn bán gì, phía trước quán trà, một bà bà tóc bạc đang sửa sang lá trà, bé trai đang luyện tập viết chữ.
Nhìn thấy có người đến đây, bé trai lập tức đứng dậy, nhìn thấy hai người đầu đội đấu lạp mang khăn che mặt, không hề cảm thấy kỳ quái, lộ ra nụ cười, nói nhỏ:
- Hai vị muốn uống trà sao?
- Đúng vậy, hai cốc trà mà ngươi cảm thấy ngon là được.
Thân ảnh cao lớn nhẹ giọng nói, sau đó hai người ngồi xuống ngay trên bàn trà bé trai vừa mới viết chữ.
- Ca ca, bà bà tóc bạc thực sự ở trong Hắc Ám Thành sao?
Bên dưới khăn che mặt, thân ảnh nhỏ nhắn mở miệng, thanh âm réo rắt, chính là Đỗ Tiểu Thanh từ Loạn Yêu Thành đến đây.
Mà một người khác, đương nhiên chính là Đỗ Thiếu Phủ, lấy thanh danh của Đỗ Thiếu Phủ trong Hắc Ám Sâm Lâm lúc này, vì sợ dẫn đến động tĩnh không cần thiết, Đỗ Thiếu Phủ mới dùng tạo hình như vậy tiến vào bên trong Hắc Ám Sâm Lâm.
Mà lần này tiến vào Hắc Ám Thành, mục tiêu của Đỗ Thiếu Phủ chính là tìm bà bà tóc bạc, bà bà tóc bạc là người thủ hộ trong Hắc Ám Sâm Lâm, lần này thành lập Thiên Hạ Minh, có ý định nắm giữ toàn bộ Hắc Ám Sâm Lâm, Đỗ Thiếu Phủ đương nhiên muốn tìm được bà bà tóc bạc mới yên tâm.
Huống chi lần trước bà bà tóc bạc đưa cho mình một hồi tạo hóa, Đỗ Thiếu Phủ cũng có ý định đến thăm bà bà tóc bạc một lần, chỉ là lại không có người biết tung tích của bà bà tóc bạc.
Đến Hắc Ám Thành, là do Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy bà bà tóc bạc hẳn là ở khu vực lân cận Hắc Ám Thành, bằng không lần trước Âm Minh Giáo càn rỡ trong Hắc Ám Thành, bà bà tóc bạc cũng khó mà biết được.
Chỉ là tại trong Hắc Ám Thành lớn như vậy, tìm một bà bà tóc bạc lánh đời, độ khó của việc này so với việc mò kim đáy biển cũng không khác nhau là mấy.
- Bà bà tóc bạc hẳn là trong Hắc Ám Thành, chỉ là khó để tìm được.
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, ánh mắt nhìn xung quanh một cái, lập tức rơi xuống chữ viết của bé trai vừa rồi, ánh mắt dưới khăn che mặt lập tức có chút ba động, chỉ thấy từng nét bút trong kiểu chữ của bé trai, trong kiểu chữ linh động mang theo vẻ hùng hồn, bút pháp như vậy, đủ để xưng là đại gia thư pháp đương thời.
Đỗ Thiếu Phủ cũng được coi là từ nhỏ đã tiếp xúc đến phương diện này, lúc trước khi còn bị coi là thiếu gia ngốc, Đại bá cùng Nhị bá đã mời không ít tiên sinh đến để dạy văn học, muốn cho mình dù học võ không được, sau này cũng có thể đạt thành tựu nhờ học văn.
Cho nên Đỗ Thiếu Phủ cũng coi như có chút hiểu biết về phương diện này, bởi vậy nhìn thấy kiểu chữ này, mới khiếp sợ như vậy.
- Hai vị, trà của các ngươi, trà này đều do bà bà của ta tự mình hái, là trà ngon nhất.
Bé trai bưng hai chén trà đặt trước mặt Đỗ Thiếu Phủ cùng Đỗ Tiểu Thanh, sau đó ánh mắt lập tức chăm chú nhìn tiểu miêu hắc sắc, ánh mắt lộ vẻ hiếu kỳ.
- Những chữ này là ai dạy ngươi viết?
Đỗ Thiếu Phủ chỉ vào chữ bé trai vừa viết, hỏi.
Bé trai nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Là bà bà dạy ta viết.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, lập tức nhìn về phía lão bà bà tóc bạc, bên cạnh quán trà, lão bà bà tóc bạc vẫn đang cúi đầu sửa sang lá trà trong tay, đối với mọi thứ bên ngoài dường như đều không để ở trong lòng.
Ánh mắt khẽ run, Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy đi về phía bà bà tóc bạc trước quán trà, ngửi thấy hương trà nhàn nhàn xung quanh kia, ánh mắt khẽ động, lập tức cúi người hành lễ, nói:
- Đỗ Thiếu Phủ bái kiến bà bà.
- Khách quan, còn muốn uống trà sao?
Lão bà bà tóc bạc ngẩng đầu, khuôn mặt hiền hòa hơi lộ ra nụ cười.
- Không cần, vãn bối lần này muốn đi Trung Châu, cố ý tới để cảm ơn và cáo biệt bà bà.
Đỗ Thiếu Phủ cung kính nói.
- Ngươi phải đi xa nhà sao, vậy phải cẩn thận một chút, nghe nói bên ngoài cực kỳ hỗn loạn, khắp nơi đều có Yêu thú lợi hại.
Lão bà bà tóc bạc cũng không biết là hiểu hay không hiểu, tựa hồ là có hỏi một đằng trả lời một nẻo, khẽ mỉm cười, nói:
- Sau khi trở về, nhớ tới uống trà, hiện nay người trẻ tuổi thích uống trà đã ngày càng ít.
- Được.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, cung kính đáp lời.
Hoàng hôn, khi một tia tà dương cuối cùng tiến vào trong đường chân trời, Đỗ Thiếu Phủ cùng Đỗ Tiểu Thanh rời khỏi quán trà, đi vào trong đoàn người.
- Ca ca, bây giờ chúng ta đi đâu.
Trên đường phố vẫn ồn ào náo nhiệt, Đỗ Tiểu Thanh hỏi Đỗ Thiếu Phủ:
- Chúng ta vẫn tiếp tục tìm bà bà tóc bạc sao?
Dưới khăn che mặt, Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, nói:
- Chúng ta đã tìm được bà bà tóc bạc, có thể đi Trung Châu rồi.
- Bà bà tóc bạc, chúng ta tìm được bà bà tóc bạc khi nào?
Đỗ Tiểu Thanh nghi hoặc hỏi.
- Vị lão bà bà trong quán trà kia, tuổi tác đã lớn như vậy, còn có thể đi hái trà, xung quanh Hắc Ám Thành dường như cũng không có núi trà nào, còn có kiểu chữ mà bé trai kia viết cũng không đơn giản, há là lão bà bà bình thường có thể dạy ra được.
Đỗ Thiếu Phủ nhẹ giọng nói, vốn đang không tìm được dấu vết của bà bà tóc bạc, bỗng nhiên lại bởi vì lời nói của bé trai mà được gợi ý, mà sau đó khi tiến lên, Đỗ Thiếu Phủ mới thực sự xác định thân phận của bà bà tóc bạc.
Ngày đó bà bà tóc bạc từng mang theo Đỗ Thiếu Phủ rời đi, tuy rằng không nhìn thấy dung mạo thật của bà bà, nhưng luồng khí tức đặc biệt đó lại khiến cho Đỗ Thiếu Phủ có chút ấn tượng, đó chính là hương trà thoang thoảng.
- Lẽ nào, lão bà bà ở quán trà chính là bà bà tóc bạc?
Đỗ Tiểu Thanh lúc này mới hiểu ra, nàng vậy mà không thấy bất kỳ khí tức nào trên người lão bà bà tóc bạc, đương nhiên, thật ra là Đỗ Tiểu Thanh căn bản không hề để ý tới lão bà bà đó, nếu không phải vừa rồi nghe được Đỗ Thiếu Phủ nói như vậy, nàng cũng không nghĩ đến sẽ là lão bà bà đó, chả trách vừa rồi nhìn thấy ca ca hành lễ với lão bà bà kia.
- Đương nhiên, đó nhất định chính là bà bà tóc bạc, có thể tránh được các ngươi thăm dò, nhưng không thể tránh được ta.
Đỗ Tiểu Yêu thò đầu ra từ dưới khăn che mặt của Đỗ Thiếu Phủ, con mắt khẽ động, nhếch miệng cười, lộ ra hai hàng răng trắng muốt.
- Ngươi nếu đã phát hiện ra từ sớm, tại sao không nói?
Đỗ Tiểu Thanh trừng Đỗ Tiểu Yêu một cái, căn bản cũng không tin lời Đỗ Tiểu Yêu.
Đỗ Tiểu Yêu ngượng ngùng cười, liếc Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Ta đang định nói cho các ngươi biết, ai ngờ hắn đã phát hiện ra.
- Đi thôi, chúng ta nên đi thôi.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, cất bước rời đi.
- Rống. . .
Màn đêm buông xuống, bên ngoài Hắc Ám Thành, một con Cự Hổ màu đen vỗ cánh bay lên không rời đi, từ từ biến mất trong màn đêm.
Trung Châu, đó là một nơi bao la, vô cùng rộng lớn.
Hắc Ám Sâm Lâm, Thạch Long Đế Quốc, Thiên Hồ Đế Quốc, ...tuy rằng cũng được coi là ở Trung Châu, nhưng cho dù là Thạch Long Đế Quốc hay là Hắc Ám Sâm Lâm, cũng chỉ là một góc nhỏ của Trung Châu.
Đối với bọn họ nói, chỉ nghe đồn rằng ở Trung Châu, có vạn quốc, có vô số Tông môn đứng ở thế chân vạc, còn có môn phái lớn cùng gia tộc cường hãn ngạo thị một phương, vượt qua cả Hoàng quyền của Đế Quốc.
Khu vực trung tâm Trung Châu, chỗ đó mới là Thánh Địa của Vũ giả, chỗ đó càng là cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, nhưng trong đó cũng chính là quần hùng nổi lên, Nhân Kiệt, Nhân Vương xuất hiện lớp lớp, thiên tài tuyệt đỉnh không thiếu, có Yêu thú mang Huyết Mạch cường đại tung hoành ngang dọc, có Yêu Linh khủng bố ngạo thị thiên hạ, mỗi người đều phong hoa tuyệt đại, danh chấn vạn quốc, tung hoành ngang dọc tứ phương!
Từ Hắc Ám Sâm Lâm đến biên giới trung tâm Trung Châu, cần vượt qua Bách Vạn Đại Sơn, sau đó lại đi qua Trường Hà tám ngàn dặm, mới coi như là thực sự đến Trung Châu.
Bách Vạn Đại Sơn, trong đó có Yêu thú hoành hành ngang dọc, hung cầm mãnh thú tầng tầng lớp lớp, không ít Yêu thú vô cùng cường hãn, cho dù là cường giả Vũ Vương cảnh muốn đi qua, đều phải hết sức cẩn thận.
Trường Hà tám ngàn dặm, tuyệt đối không dễ đi qua, đó là thiên đường của Yêu thú trong nước, nghe nói trong đó thậm chí còn tồn tại Giao Long khủng bố.
Cho nên muốn đi từ Hắc Ám Sâm Lâm đến Trung Châu, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, mỗi một năm đều có vô số người muốn trèo đèo lội suối, vượt qua Trường Hà đến Trung Châu tìm kiếm cơ duyên cùng tài nguyên tu luyện.
Nhưng có thể thật sự đến được Trung Châu, lại là trăm người khó có một, những người còn lại đều trở thành thức ăn cho Yêu thú trong Bách Vạn Đại Sơn cùng Trường Hà.
Cho dù là những người có thể may mắn đến Trung Châu, cũng chưa chắc đã có thể đạt được tất cả những điều mình muốn, nơi nào càng cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn, muốn tại nơi Nhân Kiệt Nhân Vương xuất hiện lớp lớp đạt được cơ duyên, đó là chuyện vô cùng cực khổ.
Liên miên vạn dặm, mặt nước nhìn không thấy điểm cuối, gió yên biển lặng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài Yêu thú phi hành tọa kỵ vỗ cánh bay lên, trên mặt hồ, còn có không ít thuyền lớn đi qua.
Trong một bến cảng cực lớn, được bao quanh bởi không ít kiến trúc sông núi kết hợp, trong bến cảng có không ít đội thuyền đang thả neo.
Những thuyền này dường như là không giống với thuyền gỗ mà các gia đình bình thường sử dụng để qua sông, thân thuyền đều được làm bằng Tinh Cương, khắc Phù Văn, có năng lượng ba độngg, gần có thể so với Linh Khí.
Có vài thuyền lớn, khí tức bàng bạc ba động, e là quý giá không kém Linh Khí.
Sáng sớm, mặt trời mọc lên ở đằng đông, khiến cho ánh bình minh ở trên mặt nước nổi lên từng đợt gợn sóng.