Khi mà thanh danh của Đỗ Thiếu Phủ vang vọng khắp bốn phương, trong Thiên Hạ Hội, Đỗ Thiếu Phủ lại đã sớm bế quan.
Cùng Đỗ Thiếu Phủ bế quan còn có không ít thủ lĩnh trong Thiên Hạ Hội, khiến cho một vài người biết chút chuyện cũng có chút nghi hoặc, trong khoảng thời gian đặc thù Thiên Hạ Hội vừa tiếp quản Hắc Sát Môn, mới khống chế Hắc Ám Sâm Lâm, Hội trưởng cùng không ít thủ lĩnh đều không thấy bóng dáng, quả là một chuyện quá không bình thường.
Hai mươi ngày sau, trong mật thất Thiên Hạ Hội, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng, quanh thân lóe ra ánh sáng vàng nhạt.
- Phù. . .
Chốc lát sau, ánh sáng vàng nhạt ba động, giống như vô số Linh Xà kim sắc chui vào trong cơ thể, sau khi phun ra một ngụm trọc khí, đôi mắt Đỗ Thiếu Phủ vốn đang khép chặt lập tức mở ra, trong mắt lóe ra kim mang, sau đó từ từ thu liễm, đôi mắt thâm thúy sáng ngời.
- Đã hồi phục chưa?
Trong mật thất, lúc này còn có cả Ưng Vương La Đao, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ khẽ run rẩy, trong khí tức bá đạo ác liệt ba động kia, giống như Hung thú tuyệt thế, ngay cả khí tức trong lúc thổ nạp cũng khiến lòng hắn run rẩy.
- Tạm ổn rồi.
Đỗ Thiếu Phủ cười nhìn Ưng Vương La Đao, 20 ngày nay vận dụng “Thánh Thể Quyết giúp năm người Dạ Phiêu Lăng, Nhị ca Đỗ Vân Long, Hoa Phồn Không, Hàn Hâm, và Hạ Quân rèn luyện thân thể, tiêu hao không ít, nhất là khi khắc Thú Năng Bí Pháp cùng Phù Trận trên người năm người kia, tiêu hao nhiều nhất.
Có kinh nghiệm giúp Thiên Cổ Ngọc rèn luyện thân thể lần trước, lúc này tuy rằng gặp phải một chút trở ngại, nhưng may là tất cả hoàn thành khá thuận lợi, còn lại thì cần năm người tự mình bế quan đi thích ứng, sau này năm người cũng có thêm một loại thủ đoạn để dựa vào.
- Năm người họ thế nào rồi?
Ưng Vương La Đao tò mò hỏi, chỉ biết rằng trong nửa tháng này, Đỗ Thiếu Phủ dường như là đang giúp đám người Dạ Phiêu Lăng, Đỗ Vân Long, Hoa Phồn Không, Hàn Hâm, Hạ Quân bố trí gì đó, nhưng cụ thể là gì lại không rõ lắm.
- Năm người họ không sao, đến lúc đó hẳn là sẽ có thêm không ít chỗ dựa.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười nói khẽ, đều đã khắc Phù Trận cùng Thú Năng lên người năm người Dạ Phiêu Lăng, Nhị ca Đỗ Vân Long, Hoa Phồn Không, Hàn Hâm, và Hạ Quân, chỉ cần năm người có thể lĩnh hội sau đó vận dụng, không thể nghi ngờ, sau này có thể tăng thêm không ít thủ đoạn , cũng đồng nghĩa với việc thực lực tăng lên không ít.
Hơi dừng lại, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Ưng Vương La Đao, tiếp tục nói:
- Hiện tại hẳn là đến lượt Ưng Vương ngươi, vết thương trên tay ngươi chính là do Âm Minh lão nhân của Âm Minh Giáo gây thương tích, Âm Minh Chi Khí kia vô cùng âm độc, Dược Vương đã giúp ngươi giải quyết hơn phân nửa, còn có một phần nhỏ e là không dễ giải quyết, ta có một biện pháp, hẳn là có thể loại trừ toàn bộ Âm Minh Chi Khí trên tay ngươi, đồng thời còn có thể làm tăng lên sức mạnh của cánh tay này, cách này cũng không khác mấy so với của năm người bọn họ, có điều ta chủ yếu dùng trên cánh tay của Ưng Vương ngươi, Trảo Công của ngươi ác liệt, nếu như có thể thành công, không hề nghi ngờ chính là như hổ thêm cánh, trở thành điểm dựa của ngươi sau này, chẳng qua cần chịu khổ một chút.
- Cả đời này của ta, có nỗi khổ nào chưa từng trải qua, yên tâm mà làm đi.
Ưng Vương La Đao mỉm cười thản nhiên, cuốn ống tay áo trên cánh tay phải lên, vết thương lần trước Âm Minh lão nhân gây ra vẫn còn mờ mờ, khí tức Âm Minh nhàn nhạt bao quanh, vết thương vẫn luôn không thể lành hẳn.
- Được.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, thủ ấn ngưng kết, sau đó trước người ngưng tụ ra Linh Lô Phù Đỉnh...
Năm ngày sau, chiều tối, ánh tà dương lấp sau đám mây ngũ sắc, ráng chiều lấp lóe, sau đó dần chìm vào phía sau đường chân trời.
Dưới đường nét tăm tối của rừng cây trên đỉnh núi phía xa, đột nhiên hiện ra những đường nét màu lam nhạt liên miên không dứt, sau đó màn đêm buông xuống, vầng trăng sáng treo trên vòm trời cao.
Trong một đình viện yên tĩnh trong Thiên Hạ Hội, Dược Vương khẽ ngẩng đầu, nhìn cánh cửa, nói:
- Đã bế quan lâu như vậy, thế nào rồi?
- Đã tạm ổn, không có gì nguy hiểm, cũng coi như thuận lợi.
Tiếng nói vừa dứt, Đỗ Thiếu Phủ cũng đã xuất hiện ở cửa, bóng lưng được bao phủ dưới ánh trăng, kéo ra cái bóng thật dài trước cửa.
- Thánh Thể Quyết quả là bất phàm, chỉ tiếc ta không có tinh lực để nghiên cứu nhiều như vậy.
Dược Vương cười khổ, hắn nghiên cứu Khôi Lỗi, cũng đã đã hao hết tất cả tâm huyết, không có tinh lực nghiên cứu thêm những thứ khác.
Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt, sau đó khẽ dịch chuyển thanh kiếm sau lưng, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế.
Dược Vương nhìn thanh kiếm được bao bọc bởi vải điều tử sắc sau lưng Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt hiện lên chút rung động, hắn tận mắt nhìn thấy, Thần Binh đáng sợ này lúc trước kinh khủng cùng khủng bố đến mức nào.
Trong mắt khẽ ba động, Dược Vương nhanh chóng hồi thần, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Mọi chuyện ngươi cần chuẩn bị đều đã tạm ổn rồi, định rời đi sao?
- Đúng vậy!
Đỗ Thiếu Phủ khẽ gật đầu, nhìn Dược Vương nói:
- Sau này Thiên Hạ Minh liền giao cho Dược Lão ngươi trông coi rồi, mong Dược Lão lưu tâm.
- Yên tâm đi, Nhị ca ngươi Đỗ Vân Long, còn mấy nha đầu ngươi muốn tìm, và mấy người Dạ Phiêu Lăng, Thiên Cổ Ngọc, đều không phải những kẻ đơn giản, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Dược Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Trên người Dạ Phiêu Lăng còn có một chút sát khí tàn lưu từ Xích Sát Chưởng chưa được thanh trừ, Thiên Hạ Minh vừa mới đứng vững, bọn họ lại đều bế quan, chính là lúc dùng người, cho nên Thiên Cổ Ngọc cũng không thể rời khỏi, nếu không, bằng thiên phú Vũ Đạo của hai người Dạ Phiêu Lăng cùng Thiên Cổ Ngọc, hẳn là nên theo ngươi cùng đi Trung Châu, một ngày nào đó, bọn họ cũng có thể tạo nên thanh danh cho mình ở Trung Châu, Thiên Hạ Minh cũng sẽ phải phát triển, sau này chỉ dựa vào vài người chúng ta này, e là cũng không đủ, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, sau khi mọi thứ ổn định lại, ta sẽ bảo bọn họ qua đó tìm ngươi.
- Được.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, những điều Dược Vương nói, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ đều hiểu, Thiên Hạ Minh muốn phát triển, liền cần cường giả, đám người Dạ Phiêu Lăng, Thiên Cổ Ngọc đều có thiên phú cùng tiềm chất để trở thành cường giả, chỉ khi đến Trung Châu, đến một nơi rộng lớn hơn, mới có thể rèn luyện tốt hơn, mới có thêm nhiều cơ hội hơn.
- Khoảng thời gian ngươi bế quan này, còn có một việc e là cần ngươi tự mình xử lý mới được.
Dược Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Hẳn là nghe được tin tức của ngươi, trong khoảng thời gian gần đây, không ít đệ tử của Thiên Vũ Học Viện đều tới, có không dưới hai ngàn người, nhân số e là còn nhiều nữa, đều muốn tìm ngươi.
Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, ánh mắt khẽ run, sau đó hít sâu một hơi, mở miệng thì thào:
- Thiên Vũ Học Viện, sẽ không bị diệt dễ dàng. . .
Ánh trăng vằng vặc, bầu trời tràn ngập các vì sao, giống như những hạt cát nhỏ xếp thành Ngân Hà, trải dài trên bầu trời xanh mênh mông vô tận.
Trên một quảng trường nhỏ, lúc này có không dưới hai nghìn người yên lặng đứng đó, dưới ánh trăng bao phủ, kéo ra từng bóng đen.
Hai nghìn người tới, nữ có nam có, tất cả đều yên lặng đứng đó.
Tuổi tác của mọi người không lớn cũng không nhỏ, người nhỏ tuổi chỉ khoảng 15 - 16 tuổi, người lớn tuổi nhiều nhất cũng chính khoảng 23-24 tuổi.
Những thanh niên nam nữ này, bất kỳ một người nào đều có khí chất phi phàm, đều là người nổi bật trong những người đồng lứa.
Mọi người yên lặng đứng đó, không nói tiếng nào, nhưng trên đầu vai, đều có một chiếc huy hiệu giống nhau như đúc.
Huy hiệu này đối với rất nhiều người mà nói đều vô cùng quen thuộc, chính là huy hiệu của Thiên Vũ Học Viện.
Những thanh niên nam nữ này, tất cả đều là đệ tử của Thiên Vũ Học Viện, chỉ là lúc này, lại đồng thời tụ tập trong Thiên Hạ Hội.
Phía trước những thanh niên nam nữ bất phàm này, lúc này có gần mười người, càng thêm xuất chúng, mỗi người đều vô cùng cường đại, lặng yên đứng đó.
- Còn hắn, Học Viện chúng ta còn tồn tại!
Bên trong vài thanh niên nam nữ cường đại này, một nữ tử đứng giữa mặc váy đỏ không nhiễm khói lửa nhân gian nhẹ giọng nói, trong hai con ngươi xinh đẹp có quang mang nở rộ.
Bên cạnh nữ tử váy đỏ này là một thanh niên siêu phàm thoát tục, khí thế trên người giống như chiếm giữ trời cao, trấn áp sơn hà, ánh mắt khẽ động, nói:
- Thiên Vũ Học Viện tân hỏa tương truyền, chắc chắn bất diệt, mà hắn chính là hi vọng lớn nhất.
- Một ngày nào đó, nợ máu trả bằng máu
Một thanh niên trường bào ám hồng sắc, trong con ngươi thâm thúy lúc này lại hiện lên một chút ánh sáng màu đỏ, lộ vẻ tà dị, khiến người ta nhìn đến ánh mắt kia, đều có một loại cảm giác sợ hãi.
- Hắn tới rồi...
Một thanh niên hắc bào đột nhiên ngẩng đầu nhìn về bên trái, dưới ánh trăng, trong ánh mắt hiện lên một chút thần sắc tĩnh mịch như tới từ Cửu U.