- Bây giờ, Thanh Mộc đường của Thiên Hạ hội có thiếu một vị đường chủ, Thanh Mộc đường phụ trách việc đối ngoại của Thiên Hạ hội, nàng gắng gượng mà làm.
Đỗ Thiếu Phủ do dự một chút, bèn cười nói với Mộ Dung U Nhược.
- Đối ngoại của Thiên Hạ hội, trách nhiệm này rất nặng
Mộ Dung U Nhược hơi sững sờ, lông mày ngưng lại nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, sau đó cười vũ mị một tiếng, lúm đồng tiền lún xuống, nói:
- Chàng yên tâm như vậy sao?
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, trả lời:
- Đương nhiên...
- Được! Vậy ta thử một lần.
Mộ Dung U Nhước bó lại mái tóc, nở nụ cười. Nàng rời nhà đến nay, vẫn không muốn tham dự vào bất kỳ thế lực bào, bằng không nàng cũng không rời khỏi cố hương Lan Lăng phủ. Nhưng bây giờ, nàng cảm thán, đổi tới đổi lui, cuối cùng nàng lại đi con đường, mà ban đầu nàng không muốn đi.
..............
Sáng sớm hôm sau, trong đại điện của Thiên Hạ hội.
Đỗ Vân Long, Dược Vương, Ưng Vương, Dạ Phiêu Lăng, Mộ Dung U Nhược, Lý Tuyết, Tào càng, Hoa Phồn Không, Ngân Dực Ma Điêu, Phục Hổ Bá Ngao và Thương Viêm Xích Báo đang ngồi họp. Ngoài ra còn có mấy người như Mục Minh Thanh của Mục Gia bảo và Vạn Tam Bàn của Vạn Vân các.
Mục Minh Thanh và Vạn Tam Bàn trông thấy đội ngũ trong đại điện. Trong lòng hai người thầm than một tiếng. Lúc ngày, đội ngũ của Thiên Hạ hội, đủ để quét ngang Hắc Ám sâm lâm. Nếu trước đây, đám người Tiết Thiên Cừu và Hận Thiên Hận Dịa biết quan hệ của Thiên Hạ hội và Ngân Dực Ma Điêu, thì sẽ không dám đến Loạn Yêu thành.
- Bài kiến điện chủ.
- Bái kiến hội trưởng.
Đỗ Thiếu Phủ vừa đến, mọi người đứng dậy, cung kính hành lễ.
Đỗ Thiếu Phủ ngồi ngay ngắn phía trên, nhìn mọi người trong đại điện, bèn gật đầu với Mục Minh Thanh và Vạn Tam Bàn, sau đó nói thẳng vào chuyện liên minh.
Mục Minh Thanh nghe vậy, cũng đã biết trước, tất nhiên ung dung thản nhiên, cũng không kỳ quái. Ngược lại sắc mặt Vạn Tam Bàn hơi thay đổi, hơi ngoài ý muốn.
Sau đó, Mục Minh Thanh tất nhiên mở miệng đồng ý, không có ý kiến gì. Mấy người Ngân Dực Ma Điêu càng không có ý kiến.
Theo xu thế tất yếu, Vạn Tam Bàn cũng không ngốc, nhìn ánh mắt bén nhọn của mấy người Ngân Dực Ma Điêu và Phục Hổ Bá Ngao. Trong lòng Vạn Tam Bàn đã hiểu, nếu một khi hắn lắc đầu, e là mấy người Ngân Dực Ma Điêu sẽ ra tay tiêu diệt hắn.
Vậy nên ánh mắt Vạn Tam Bàn cũng cũng lộ ra ý cười biểu thị đồng ý. Đồng thời hắn cùng chủ động đề cử Đỗ Thiếu Phủ làm minh chủ của liên minh, Vạn Vân các sẽ nghe mệnh lệnh.
Vạn Tam Bàn vừa đồng ý, thì việc liên minh dễ như trở bàn tay, không gặp bất kỳ trở ngại nào. Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp trở thành minh chủ của liên minh.
- Thiên Hạ hội, Thiên Thú điện, Mục Gia bảo và Vạn Vân các kết thành liên minh, đặt tên là Thiên Hạ minh, kẻ nào dám phản liên minh, kẻ đó sẽ bị tiêu diệt.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn xuống đại điện, hai con ngươi trở nên ác liệt, tiếng gầm vang vọng xung quanh.
Hai người Dược Vương và Ưng Vương nhìn nhau, ánh mắt khẽ nhúc nhích. Hai người nhìn thanh niên áo bào tím đang ngồi phía trên. Tuổi còn nhỏ mà đã có khí thế của người lãnh đạo. Bây giờ, Thiên Hạ minh chỉ là bắt đầu, không bao lâu nữa, nó chắc chắn sẽ vang vọng bốn phương.
Sau khi thành lập xongThiên Hạ minh, tất nhiên là đến chuyện xử lý Hắc Sát môn và Song Hận môn. Tối hôm qua, Đỗ Thiếu Phủ đã phái đệ tử Thiên Hạ hội tiến về địa bàn của Hắc Sát Môn, bắt đầu tiếp nhận tất cả địa bàn của Hắc Sát Môn.
Còn địa bàn của Song Hận môn, Đỗ Thiếu Phủ nhượng lại cho Mục Gia bảo và Vạn Vân các cùng tiếp nhận.
Quyết định của Đỗ Thiếu Phủ, thì Mục Minh Thanh và Vạn Tam Bàn không có ý kiến gì. Hai người họ không nghĩ rằng Đỗ Thiếu Phủ sẽ rộng rãi như vậy, phải biết rằng Song Hận Môn và Hắc Sát môn đều do Thiên Hạ hội tiêu diệt.
Đặc biệt đối với Vạn Tam Bàn mà nói, có thể giữ được Vạn Vân các thì đã không tệ. Gã không nghĩ rằng còn được chia cắt Song Hận môn.
Sau khi bàn bạc và trao đổi xong, thì mọi người trong đại điện đều giải tán. Các chi tiết kỹ càng của cuộc họp, thì Đỗ Thiếu Phủ đều giao cho nhị ca Đỗ Vân Long và mấy người Ưng Vương, Tào Úc. Đại cục đã định, hết thảy sẽ không vấn đề gì.
- Ta không nghĩ rằng đệ sẽ hào phóng như vậy, thế mà giao địa bàn của Song Hận môn cho Mục Gia bảo và Vạn Vân các.
Đàm người đã giải tán gần hết. Trong đại sảnh chỉ còn mấy người trẻ tuổi là Mộ Dung U Nhược, Đỗ Vân Long, Hàn Hâm, Lý Tuyết, Dạ Phiêu Lăng và Đỗ Tiểu Mạn. Nhưng chuyện Đỗ Thiếu Phủ giao Song Hận môn cho Mục Gia bảo và Vạn Vân các, dường như Đỗ Tiểu Mạn vẫn còn không hiểu. Nàng cảm thấy Đỗ Thiếu Phủ quá hào phóng.
- Đại tỷ! Mục Gia bảo là người một nhà. Mặc dù Vạn Vân các mới quy hàng. Nhưng bằng vào người của chúng ta, thì việc tiếp quản địa bàn của Hắc Sát môn đã cố hết sức, căn bản không rút ra được người nào đi tiếp quản địa bàn của Song Hận môn, nên nhường ân tình này cho Mục Gia bảo và Vạn Yêu Các.
Đỗ Vân Long nhìn Đỗ Tiểu Mạn, mỉm cười nói:
- Hơn nữa Hắc Ám sâm lâm cũng chả lớn là bao, chỉ là địa bàn của Song Hận môn mà thôi. Ta tin tưởng tam đệ sẽ không để trong lòng, dù sao chúng ta cũng là Thiên Hạ minh.
Ánh mắt Đỗ Tiểu Mạn khẽ nhúc nhích, lập tức như hiểu ra điều gì, sau đó hình như lại nhớ đến một việc, bèn nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Tam đệ, Thiên Cổ Ngọc vừa mới tìm ta. Gã bảo là muốn gia nhập Thiên Hạ hội.
- Thiên Cổ Ngọc...
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhúc nhích. Hôm qua hắn mới gặp tên kia. Lúc này, tên kia đã chịu đựng được, đã dục hỏa trùng sinh.
- Hội trưởng, Thiên Cổ Ngọc cũng tìm ta.
Lý Tuyết nhìn Đỗ Thiếu Phủ, do dự một chút, môi đỏ khẽ nhếch lên nói:
- Gã bảo gã có thể đặt chân võ đạo một lần nữa, đều là nhờ ơn của hội trưởng. Cho nên việc gã muốn gia nhập Thiên Hạ hội cũng không phải vì ta. Chuyện trước kia, gã đã nghĩ thông, nên bây giờ gã muốn đi theo hội trưởng, muốn đặt chân võ đạo đỉnh phong.
- Thiên Cổ Ngọc, là tên sử dụng thương của ngày hôm qua sao, ngược lại rất hung hãn đó nha.
Dạ Phiêu Lăng hỏi Đỗ Thiếu Phủ. Hắn còn nhớ thanh niên dùng trường thương hôm qua, quả thật rất hung hắn, khiến hắn vô cùng rung động.
- Đúng vậy! Chính là tên đó.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, nói với Dạ Phiêu Lăng:
- Có hứng thú đi xem tên kia không?
- Có chứ.
Dạ Phiêu Lăng gật đầu, giống như vĩnh viễn không nói thêm một câu vô dụng nào.
Đỉnh núi, mặt trời chói chàng, bốn phía xanh biếc.
Trên tảng đá lớn, một thanh niên có thân hình khôi ngộ đang đứng yên lặng, cũng không biết y đã đứng bao lâu, người mặc trường bào màu xanh trắng, hai mắt nhắm chặt, ánh nắng chiếu trên thân thể, phản xạ ra một ánh sáng mờ, giống như chiếu vào thép tinh.
Xùy!
Một bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện trên tảng đá lớn, toàn thân tỏa ra khí tức nhàn nhạt, đó là một thanh niên áo bào đen hơi gầy, mài tóc đen nhánh, xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Bỗng nhiên, thanh niên khôi ngô mở mắt ra, ánh mắt hiện lên một chút ba động, nhìn về phía thanh niên áo bào đen.
Thanh niên áo bào đen ngẩng đầu lên chầm chậm, sóng mũi cao, môi mỏng mang theo vẻ cao ngạo, nhìn thanh niên khôi ngô nói:
- Ngươi là Thiên Cổ Ngọc.
- Không tệ!
Thanh niên khôi ngô gật đầu, nhìn thanh niên áo bào đen, trên người tỏa ra ba động, khiến làn da hiện lên một ít hàn khí, ánh mắt khẽ nhúc nhích nói:
- Ta nghe Lý Tuyết đề cập đến ngươi, Sát Thần Dạ Phiêu Lăng.
Dạ Phiêu Lăng cười nhạt một tiếng, nhìn thẳng thanh niên khôi ngô. Ánh mắt bắt đầu lộ ra sắc bén lạnh thấu xương nói:
- Lý Tuyết cũng nói chuyện của ngươi cho ta. Lý Tuyết rất ít khi khen người khác. Nhưng ngươi lại là một trong những người được khen, ra tay đi, để ta xem người được nàng ta khen mạnh bao nhiêu.
- Thật sao, ngươi chắc cũng không tệ... Chẳng qua...
Ngay khí tiếng Dạ Phiêu Lăng vừa dứt, Thiên Cổ Ngọc đã ngẩng đầu lên. Trong tức khắc, một luồng khí tức hung hãn ngập trời, dường như gió bão, quét sạch xung quanh...
- Oanh...
Trên đỉnh núi, không gian phát run. Quần áo Thiên Cổ Ngọc bay phần phật. Quanh người có phù lục bí văn lấp lóe. Lúc này, gương mặt hơi anh tuấn, hiện ra vẻ hung hãn khiến người ta phát run. Thiên Cổ Ngọc nhìn về phía Dạ Phiêu Lăng cười một tiếng, nói:
- Ta cũng cần tìm một đối thử thử một chút.
Tiếng Thiên Cổ Ngọc vừa dứt, không gian xung quanh bỗng ngưng kết, một luồng khí tức hung hãn bao phủ không trung.
Dạ Phiêu Lăng nhìn Thiên Cổ Ngọc, ánh mắt tràn ra khí tức nhàn nhạt. Trường bào màu đen bỗng nhiên rung động, lập tức bay phất phơi, giống như gió lớn vừa quét qua, hai tay nhô ra áo bào đen, sau đó nắm chặt lại, nói:
- Thế thì bắt đầu đi!
Thiên Cổ Ngọc nghe thế, quanh người xuất hiện phù lục bí văn, bộc phát ra khí thế hung hãn. Trường bào bay phần phật, tiếp tục nở ra nụ cười, thấy được cả răng trắng trong miệng. Sau đó, thân thể giống như hung thú lao đến trong chớp mắt.
Ầm!
Thiên Cổ Ngọc khẽ động, nhanh như chớp, mấy tàn ảnh xuất hiện trong hư không. Cả người giống như biến thành một tàn ảnh bay lên trời cao, mang theo khí tức hung hãn bao phủ về phía Dạ Phiêu Lăng.
- Tốc độc cũng không chậm.
Dường như Dạ Phiêu Lăng rất kinh ngạc, nhìn qua những tàn ảnh đang lao đến kia, đồng thời cũng tỏa ra khí tức trong chớp mắt. Một luồng khí tức mênh mông quét sạch trời cao.
Xoẹt!
Trong nháy mắt, Thiên Cổ Ngọc đã lao đên, một quyền ấn bao phủ phù lục bí văn, đánh về phía lồng ngực Dạ Phiêu Lăng.
Tốc độ nhanh như chớp, khí thế hung hãn, còn mang theo kinh nghiệm hàng trăm trận chiến.
- Rất mạnh!
Ánh mắt Dạ Phiêu Lăng khẽ nhúc nhích, chỉ trong vòng một chiêu. Hẵn đã biết Thiên Cổ Ngọc này, không chỉ có hung hãn bề ngoài.
Dạ Phiêu Lăng trông thấy quyền ấn lao đến, thâm thể lập tức lướt đi một đường vòng cung rất quỷ dị, giao thoa trong nháy mắt, vô cùng hung hiểm. Ánh mắt Dạ Phiêu Lăng rất sắc bén, thừa cơ lượn vòng, bèn tung ra một quyền bao phủ phù văn, đánh về phía vai phải Thiên Cổ Ngọc.
Nắm đấm hùng hồn ác liệt, nhanh như tia chớp, thế như bôn lôi.
Chỉ là bây giờ, Thiên Cổ Ngọc lại không trốn tránh, ngay khi nắm đấm chạm vào vai phải trong chớp mắt. Trên vai phải bỗng nhiên ngưng tụ ra phù lục bí văn chói mắt, dường như hóa thành một chiếc thuẫn ánh sáng.