Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 537: Thuận phản nghịch cường

Chương Trước Chương Tiếp

- Y lão, nếu là ta đoán không sai, độc tố trên người bọn họ, ngươi đã tìm được giải dược trong túi càn khôn của Ngũ Độc Sơn Nhân.

Đỗ Thiếu Phủ đi ra, hướng về phía Dược Vương mỉm cười nói.

- Đúng vậy, tìm được giải dược không khó.

Dược Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nghiêm mặt hỏi:

- Ngươi thật sự tin tưởng bọn họ sao?

Đỗ Thiếu Phủ ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế trống cạnh Dược Vương, ánh mắt khẽ động, nói rằng:

- Ta là tuyệt đối tin tưởng Mục Gia Bảo, còn Vạn Tam Bàn Vạn Vân Các, ta chưa từng tiếp xúc qua, còn khó nói.

- Vạn Tam Bàn này tâm trí cực cao, làm người khéo léo, nhưng làm người như thế nào, cần tiếp tục theo dõi sau này.

Dược Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Trong khoảng thời gian này, mọi người còn tưởng ngươi bỏ mình rồi, ngươi đã ở đâu thế?

- Đại nạn không chết, còn chiếm được một vài chỗ tốt, nói ra thì rất dài dòng, về sau sẽ kể tỉ mỉ cho Dược lão.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Dược lão, sắc mặt buồn bã, hỏi:

- Dược lão, sau đó tình hình Thiên Vũ học viện như thế nào, còn dư lại bao nhiêu người?

- Những người còn lại cũng không nhiều, sau khi nha đầu Thất Dạ Hi trở về, mang đến một siêu cấp cường giả, Huyết Yêu và Âm Minh lão nhân kia cũng không phải là đối thủ.

Dược Vương cảm thán, kể lại tình huống đại khái của Thiên Vũ học viện cho Đỗ Thiếu Phủ một lượt.

- Thất Dạ Hi.

Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, không nghĩ tới, cuối cùng nàng đã trở về, hoang cổ không gian chi hồn đã từng đề cập tới nàng, lai lịch của nàng thật không đơn giản, thiên phú cũng vô cùng cường hãn, tiềm lực thật mạnh.

- Thiên Vũ học viện đã không còn, về sau ngươi có tính toán gì không?

Dược Vương hỏi.

Thần sắc Đỗ Thiếu Phủ hơi động, không nói gì, sau đó cắn răng kiên nghị nói:

- Chỉ cần ta còn sống, Thiên Vũ học viện cũng vẫn còn, chỉ cần Thiên Vũ học viện còn một đệ tử, Thiên Vũ học viện cũng vẫn chưa bị diệt vong, một ngày nào đó, Thiên Vũ học viện sẽ đứng sừng sững ở Hắc Ám sâm lâm, đứng vững vàng trên Trung Châu, bằng không Thái thượng Trưởng lão, Chu lão, Gia Cát phó viện trưởng đã hy sinh vô ích rồi.

Sắc mặt Dược Vương khẽ run, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Vậy ngươi định làm gì?

- Ta muốn toàn bộ Hắc Ám sâm lâm.

Đỗ Thiếu Phủ cắn răng trầm giọng nói, trong lòng hắn đã quyết, nếu trước đây Thiên Hạ Hội đủ cường đại, thì cũng không sợ Âm Minh Giáo xâm phạm Thiên Vũ học viện, nay Thiên Hạ Hội muốn chân chính quật khởi, Hắc Ám sâm lâm đúng là chỗ tốt nhất, cũng là địa phương thích hợp nhất.

- Hắc Sát Môn, Song Hận Môn bị diệt, bên trong Hắc Ám sâm lâm bây giờ đích xác là không có bất kỳ thế lực nào có thể ngăn cản Thiên Hạ Hội ta được nữa, chẳng qua ngươi còn phải chú ý Ngân Hoa bà bà, Ngân Hoa bà bà là người thủ hộ của Hắc Ám sâm lâm, nếu như nàng không đồng ý, chúng ta cũng sẽ rất phiền phức.

Dược Vương nói rằng.

- Ta sẽ đi tìm Ngân Hoa bà bà.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, trước đây trên bầu trời Thiên Vũ học viện, hắn nhìn thấy một đạo thân ảnh già nua, giống như là hắn từng thấy qua, tự nhiên muốn đi bái phỏng.

- Lúc bọn người Hắc Sát Môn kết thành liên minh, kéo tới trước Loạn Yêu Thành, Ngân Hoa bà bà cũng không có ngăn cản, có thể Ngân Hoa bà bà đã không để ý tới chuyện này nữa rồi.

Dược Vương nói nhỏ, sau đó ánh mắt khẽ động, nhìn Đỗ Thiếu Phủ một hồi, than nhẹ:

- Hắc Ám sâm lâm mặc dù không nhỏ, nhưng cũng không phải quá lớn, với thực lực bây giờ của Thiên Hạ Hội, đủ để quét ngang.

- Ta cũng nghĩ vậy, sau đó ta muốn đi Trung Châu một chuyến.

Đỗ Thiếu Phủ nói nhỏ, so với Trung Châu, Hắc Ám sâm lâm và Thạch Long đế quốc chỉ vô cùng nhỏ bé, chỉ là một nơi xa xôi hẻo lánh, trên Trung Châu, cường giả như mây, thiên tài xuất hiện lớp lớp, nhân kiệt nhân vương quật khởi, chỉ có đi đến nơi như thế, mình mới có thể trở thành cường giả.

Đỗ Thiếu Phủ tự biết, chỉ có trở thành cường giả, mới có thể hoàn thành chuyện hắn muốn làm, bảo vệ tất cả những người bên cạnh, nếu như trước đây bên trong Thiên Vũ học viện có siêu cấp cường giả tọa trấn, Âm Minh Giáo còn dám tới làm loạn sao.

- Trung Châu!

Dược Vương ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, biết chuyện của Thiên Vũ học viện ảnh hưởng rất lớn tới hắn, kết cục của mấy trăm ngàn người Hắc Sát Môn và Song Hận Môn chính là ví dụ.

- Trên Trung Châu, cường giả như mây, quần hùng tịnh khởi, thiên tài bối xuất, nhân kiệt nhân vương quật khởi, thú tộc cường giả tung hoành, nghe đồn còn có yêu tộc ẩn thế, chỉ có đi vào nơi như thế, ngươi mới có thể thực sự trở thành cường giả, lão già ta ủng hộ ngươi, chuyện bên trong Hắc Ám sâm lâm ta sẽ giúp ngươi trông coi, ngươi yên tâm đi.

Trong ánh mắt Dược Vương hiện lên vẻ rung động, nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Dạ.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, đám người Huyết Yêu và Âm Minh lão nhân của Âm Minh Giáo cường đại đến mức nào, cũng mới là Vũ Hoàng cảnh mà thôi, trên Vũ Hoàng cảnh còn có Tôn cảnh tồn tại, con đường tu luyện vô tận, sau Vũ Tôn cảnh còn có cảnh giới càng cường hãn hơn, chỉ cần có đủ thực lực tu vi, mới có thể đi lại trong mảnh thiên địa rộng lớn hơn, đây mới thật sự là cường giả, mới là điều hắn muốn theo đuổi.

- Âm Minh Giáo cũng ở Trung Châu, ngươi đến đó phải cẩn thận một chút.

Dược Vương nhắc nhở.

- Âm Minh Giáo, Huyết Yêu, Âm Minh lão nhân...

Đỗ Thiếu Phủ từ từ cắn răng, trong ánh mắt có lửa giận đang thiêu đốt, nếu bản thân không đủ mạnh, đến tư cách bảo hộ những người bên cạnh cũng sẽ không có.

- Ngươi nên sớm đi rời khỏi khu vực nhỏ bé này, nơi quá nhỏ, sẽ trói buộc sự phát triển của ngươi. Người tu võ, một ngày đã quyết định bước lên con đường tu luyện, cũng đã lựa chọn tuân theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé, thực lực vi tôn. Nếu như ngươi nhỏ yếu, cũng chỉ có thể mặc cho người khi dễ, người là dao thớt ngươi là thịt cá. Nếu như ngươi nhỏ yếu, ngay cả tư cách sinh tồn cũng không có, tính mạng của bản thân ngươi cũng không tới phiên ngươi tự làm chủ...

Trong đầu Đỗ Thiếu Phủ nhớ lại những lời Dạ Phiêu Lăng đã nói trước đây, những lời này như đao mang, in dấu thật sâu trong linh hồn hắn, từng cổ khí tức bén nhọn từ trong người hắn lan tràn ra.

- Ngươi làm sao vậy?

Cảm giác khí tức ba động trên người Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu trở nên sắc bén, Dược Vương hỏi.

- Chỉ khi ta trở nên thực sự mạnh mẽ, mới có thể gặp lại cha mẹ, gặp lại huynh muội, khiến người một nhà đoàn tụ, khiến Thiên Vũ học viện một lần nữa quật khởi, khiến những anh linh đã hy sinh vì Thiên Vũ học viện được ngủ yên!

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Dược Vương, song quyền nắm chặt, trong mắt tuôn ra kim mang, lời nói kiên nghị:

- Người là dao thớt, ta vì thép ròng!

Chuyện Thiên Vũ học viện bị diệt, một lần nữa khiến Đỗ Thiếu Phủ hiểu sâu hơn về một đạo lý, khiến tín niệm của hắn càng mạnh hơn, nhất định phải mau chóng trở thành cường giả, chỉ có tuyệt thế cường giả mới có thể tự quyết định vận mệnh của bản thân, thuận tắc phàm, nghịch tắc cường!

Màn đêm buông xuống, ánh trăng bao phủ đình viện an tĩnh.

Một đạo thân ảnh đáp xuống bên ngoài đình viện, nhẹ giọng nói:

- Diện kiến Mục bá bá.

- Vào đi.

Thanh âm sang sảng từ trong đình truyền ra.

Người tới nghe vậy, quang mang chớp thước, từ từ tiến vào, chính là Đỗ Thiếu Phủ tới.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy sắc mặt Mục Minh Thanh có phần tái nhợt, nhưng thương thế cũng không quá nghiêm trọng.

Mục Minh Thanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ trước mặt, ánh mắt rung động, nhưng lại lập tức khôi phục:

- Bên trong Hắc Ám sâm lâm ngươi lừa ta gạt, thủ đoạn độc ác, mặc dù trong mắt vài người thủ đoạn hôm nay của ngươi có phần vô tình máu tanh một chút, nhưng là lựa chọn chính xác nhất, về sau sẽ không có ai dám tùy tiện trêu chọc Thiên Hạ Hội nữa rồi, điểm này, ngươi còn hơn cả cha ngươi nữa.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ mỉm cười, đột nhiên sắc mặt biến biến hóa, có phần kinh ngạc hỏi:

- Mục bá bá, ngươi biết cha ta?

Mục Minh Thanh nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ cười, đột nhiên phất tay, từng đạo thủ ấn ngưng kết ra, ở trước người tạo thành từng đạo vòng cung huyền ảo, sau cùng ngưng tụ thành năng lượng chưởng ấn, từng cổ gợn sóng năng lượng như như bài sơn đảo hải nổi lên, rồi lập tức lại tiêu tán trong tay Mục Minh Thanh.

- Kinh Đào Hải Lãng Chưởng!

Đỗ Thiếu Phủ khiếp sợ, chiêu thức Mục Minh Thanh vừa thôi động chính là vũ kỹ của Đỗ gia.

- Không sai, chính là Kinh Đào Hải Lãng Chưởng, trước đây khi ngươi và lão ngũ giao thủ đã dùng tới, cộng thêm dáng dấp của ngươi và cha ngươi rất giống nhau, ta mới có thể khẳng định ngươi là con trai lão Nhị, cha ngươi đúng là Đỗ Đình Hiên.

Mục Minh Thanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười nói:

- Ngươi còn không biết sao, ta và cha ngươi, còn Lỗ Ngũ thúc ngươi nữa là anh em kết nghĩa, cha ngươi là lão nhị, Kinh Đào Hải Lãng Chưởng là trước đây khi hắn còn ở Hắc Ám sâm lâm đã dạy cho chúng ta.

- Hóa ra tửu quỷ lão cha và Bảo chủ Mục Gia Bảo lại là anh em kết nghĩa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)