- Hình như là nàng ta lại đột phá rồi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thiếu nữ động lòng người kia, từ khí tức ba động trên người có thể thấy lại mạnh hơn trước đây không ít.
- Sao có thể mạnh như vậy, lại còn có khí tức thú tộc.
Ngột Trận Sơn Nhân từ đống đá vụn dưới hố sâu bò lên, mắt nhìn thiếu nữ mặc áo xanh trên bầu trời, người này lần trước ở Thiên Hạ Hội hắn cũng đã từng thấy qua, nhưng cũng không biết thực lực tu vi thiếu nữ này dĩ nhiên là cường hãn tới mức như thế, dường như là còn kinh khủng hơn Đỗ Thiếu Phủ.
Cho tới bây giờ, trong lòng Huyền Diệu mới hiểu, vì sao lần trước Đỗ Thiếu Phủ thả hắn rời đi, hắn còn tưởng rằng là vì Đỗ Thiếu Phủ cố kỵ việc hắn là Linh Phù sư lục tinh Huyền Diệu, dù cho Dược Vương xuất thủ, cũng không nhất định có thể lưu hắn lại, cho nên mới phải thả hắn rời đi, hóa ra, căn bản là hắn không hề e ngại mình nên mới làm vậy, nếu như lần trước thiếu nữ này xuất thủ, hắn căn bản là đi không xong.
- Vù!
Thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ đáp xuống, như đại bàng phá không, uy áp mênh mông cuồn cuộn hạ xuống, thế như sấm đánh trấn áp Ngột Trận Sơn Nhân, trực tiếp cấm chế trong tay.
Ngột Trận Sơn Nhân toàn lực giãy dụa, lúc này cũng không làm gì được, lực trấn áp bá đạo kia không phải là hắn có thể đối kháng, đến lúc này, hắn mới thật sự ý thức được thực lực tử bào thanh niên trước mắt, đã cường hãn đến rồi trình độ nào.
Mọi người bên dưới ngây ngốc nhìn vương cấp cường giả Ngột Trận Sơn Nhân bị bắt giữ đơn giản như thế.
Toàn bộ chiến trường, lúc này dĩ nhiên là lâm vào một loại an tĩnh không thể nói thành lời, từng đạo ánh mắt chăm chú nhìn tử bào thanh niên ở giữa không trung.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Ngột Trận Sơn Nhân bị cấm chế trong tay, hàn ý lóe ra, nói nhỏ:
- Biết lần trước vì sao ta không giết ngươi mà thả ngươi đi không, ta đã sớm đoán được, với tính cách của lão gia hỏa ngươi, chắc chắn sẽ đi tìm Hắc Sát Môn, mà Hắc Sát Môn thì ta cũng đang định tiêu diệt, xem ra ta đoán không sai, ngươi quả nhiên cùng Tiết Thiên Cừu tới, ta muốn tiêu diệt ngươi, bất cứ lúc nào cũng dễ dàng, nhưng ngươi tựa như châu chấu nhảy nhót, tự tìm đường chết!
Thanh âm đạm mạc vang dội trên bầu trời, khiến không ít người nghe được rõ ràng.
Vạn Tam Bàn, Mục Minh Thanh cũng run rẩy, thì ra hết thảy dĩ nhiên đã được tử bào thanh niên dự liệu từ trước, bọn họ đến đây, đã định trước sẽ có kết cục như thế này rồi.
Trong lòng Mục Minh Thanh, Vạn Tam Bàn thầm than, nếu như hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa Hận Thiên Hận Địa và Tiết Thiên Cừu nghe được những lời này, là Ngột Trận Sơn Nhân lừa bọn họ đến đây, lại sớm đã nằm trong kế hoạch của tử bào thanh niên, e là cũng tức đến thất khiếu chảy máu mà chết.
- Thì ra Hội trưởng đã sớm dự liệu tất cả.
Đám người Hoa Phồn Không, Hạ Ổn Hành, Tào Úc cũng đang kinh ngạc, thảo nào trước đây Hội trưởng không tiêu diệt Ngột Trận Sơn Nhân, thì ra dĩ nhiên là cố ý để cho Ngột Trận Sơn Nhân đi dẫn Tiết Thiên Cừu tới Loạn Yêu Thành.
- Đừng, đừng ra tay nữa, ta nguyện ý trung thành quy thuận, ta nguyện ý!
Ánh mắt Ngột Trận Sơn Nhân lúc này tràn đầy sợ hãi, sắc mặt tái nhợt co rúm, hắn không muốn chết, tu luyện đến tuổi và tu vi như hiện nay, hắn càng không nỡ chết.
- Ngươi không thể sống tiếp được nữa rồi, đây là do ngươi tự chọn!
Đỗ Thiếu Phủ lãnh đạm nói, sát ý lướt qua trong mắt, bỗng nhiên kim mang tuôn ra, như núi lửa phun trào.
- Ầm ầm...
Trầm thấp muộn hưởng vang vọng như sấm, Ngột Trận Sơn Nhân tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp truyền ra, kim quang nhất thời từ trong thân thể lóe ra, thân hình giữa không trung trực tiếp bạo tạc.
Thân thể Ngột Trận Sơn Nhân lục tinh Huyền Diệu cảnh triệt để thần hồn câu diệt.
Kết cục này khiến cho đệ tử Hắc Sát Môn và Song Hận Môn bên dưới run rẩy.
Vương cấp cường giả từng người bị tru diệt như con kiến hôi, lúc này đối với những người còn lại của Hắc Sát Môn và Song Hận Môn, làm sao có chút ý nghĩ đối kháng nào, từng người hai mặt nhìn nhau, sau khi sợ hãi, một số tu luyện giả Vũ Hầu cảnh đã dẫn đầu quỳ một gối xuống, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, run rẩy nói:
- Chúng ta nguyện ý quy hàng Thiên Hạ Hội.
- Keng keng keng...
Toàn trường nhất thời truyền ra không ít thanh âm khí giới rơi xuống đất, toàn bộ đệ tử Song Hận Môn và Hắc Sát Môn còn lại, hơn ba mươi vạn người, đều quỳ xuống đất.
- Bọn ta nguyện ý quy hàng Thiên Hạ Hội.
- ...
Từng đạo thanh âm quy hàng vang vọng, hội tụ lại như sấm sét vang vọng ở trời cao, lúc này đệ tử Hắc Sát Môn và Song Hận Môn đều hiểu, họ đã hoàn toàn không còn lực đối kháng, chỉ có quy hàng mới có thể bảo mệnh.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn phía dưới, đôi cánh lóe ra kim mang, bỗng dưng, Bá Ảnh trong tay hướng về phía dưới vung xuống, một đạo kiếm quang dài chừng mười trượng bộc phát ra, chỗ kiếm quang xẹt qua, không gian cũng bị chém thành hai khúc.
- Thình thịch thình thịch...
Kiếm quang hạ xuống, ngoài ý liệu của rất nhiều người, âm bạo trầm thấp không ngừng vang lên bên tai, mười mấy tu luyện giả Vũ Hầu cảnh của Hắc Sát Môn và Song Hận Môn không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị chém giết.
- Nợ máu phải trả bằng máu, phạm Thiên Hạ Hội ta, giết không tha!
Lời nói lạnh như băng từ trong miệng Đỗ Thiếu Phủ truyền ra, khí tức hung ác khuếch tán.
- Nợ máu trả bằng máu, giết không tha!
Đệ tử Thiên Hạ Hội ngây ra một chút, sau đó liền lấy lại tinh thần, nhất thời hét lớn lao ra.
- Gào gừ...
Vạn thú rít gào, thú triều lại tràn ra, chỗ nó đi qua, huyết tinh ngập trời.
- A...
- Chạy mau... A...
Tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng vùng thế giới này, mấy trăm ngàn đệ tử Hắc Sát Môn và Song Hận Môn chật vật chạy trốn.
Nhưng lúc này, có mấy người có thể chạy trốn, đợi bọn hắn chỉ có huyết tinh sát phạt.
Mấy người Vạn Tam Bàn, Mục Minh Thanh, Tào Úc nhìn tử bào thanh niên giữa bầu trời, trong lòng đều có phần cảm thán.
Lúc này trong lòng mọi người đều nhận ra một đạo lý, trên đời này có một số người, nhìn bình thường thì mặt mỉm cười, ấm áp ôn hòa, nhẹ nhàng nho nhã, nhưng nếu trêu chọc người như thế, khơi dậy lửa giận trong lòng hắn, đối thủ kia ngay cả cơ hội quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đều sẽ không còn có.
...
Một hồi huyết tinh sát phạt duy trì liên tục từ buổi sáng đến tận hoàng hôn, trọn một ngày, bên ngoài Loạn Yêu Thành máu chảy thành sông, huyết tinh sát khí tận trời, Loạn Yêu Thành đã trở thành huyết thành.
Hơn ba mươi vạn đệ tử tinh anh của Hắc Sát Môn và Song Hận Môn cuối cùng đều bị Thiên Hạ Hội, Thiên Thú Điện, Mục Gia Bảo, Vạn Vân Các liên thủ tàn sát, không có mấy người có thể chạy trốn.
Bên ngoài Loạn Yêu Thành khắp nơi đều là phần còn lại của chân tay bị chặt đứt, cuối cùng bị vạn thú trong Thiên Thú Điện nuốt chửng, dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là vết máu và huyết tinh sát khí trong lúc nhất thời không thể tiêu tán.
Hắc Sát Môn, Song Hận Môn hoàn toàn sụp đổ, Vạn Vân Các và Mục Gia Bảo lâm trận phản chiến, Đỗ Thiếu Phủ cũng không có như lời đồn đã ngã xuống, vẫn là Điện chủ Thiên Thú Điện, đã sớm thu phục được Ngân Dực Ma Điêu, các loại tin tức như thế này lập tức khắp nơi khuếch tán ra.
Đặc biệt là chuyện sau khi mấy trăm ngàn người Hắc Sát Môn và Song Hận Môn đầu hàng, vẫn bị Đỗ Thiếu Phủ không chút lưu tình chém giết, càng làm cho người khiếp sợ, tin tức này truyền ra, khiến người nghe phát lạnh.
Lúc này, toàn bộ người bên trong Hắc Ám sâm lâm mới thật sự ý thức được, Đỗ Thiếu Phủ của Thiên Hạ Hội thoạt nhìn tuổi còn trẻ, nhưng tuyệt đối không thể trêu chọc, nếu không, cơ hội quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng sẽ không có.
Đêm đến, trăng sáng sao thưa, trong không khí còn mùi máu tanh nồng nặc không tan.
- Kịch độc trên người các ngươi không phải vấn đề gì lớn, trong túi càn khôn của Ngũ Độc Sơn Nhân còn có không ít giải dược, chờ ta tìm hiểu một phen, sau đó sẽ đưa thuốc giải cho các ngươi, dù cho trong đó không có giải dược, vấn đề cũng sẽ không quá lớn, điểm ấy độc, ta vẫn có thể xử lý được, chỉ là tốn nhiều thời gian hơn một chút thôi.
Bên trong đại điện của Thiên Hạ Hội, đèn đuốc sáng trưng, Dược Vương nói với Mục Minh Thanh và Vạn Tam Bàn.
- Đa tạ Dược Vương.
Hai người kia nghe vậy, liền đứng dậy chắp tay nói cám ơn, trong lòng cũng đều thở dài một hơi.
Bọn họ sáp nhập vào Liên Minh Hắc Ám cũng là bị ép mà ra, mọi người vừa tới đã rơi vào phù trận Ngột Trận Sơn Nhân đã bố trí xong từ trước, lại thêm kịch độc của Ngũ Độc Sơn Nhân, cuối cùng chỉ có thể cắn răng sáp nhập vào Liên Minh Hắc Ám.
- Hai vị đừng khách khí, ta đã an bài đệ tử chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho hai vị, chuyện khác ngày mai lại nói tiếp.
Dược Vương liền nói.
- Vậy chúng ta cáo từ trước.
Mục Minh Thanh và Vạn Tam Bàn chắp tay rời đi, hai người hôm nay cũng tiêu hao hầu như không còn, cũng đang cần điều tức thổ nạp khôi phục, đệ tử Mục Gia Bảo và Vạn Vân Các lúc này cũng đều đang đường về địa bàn của mình, chỉ để lại một ít cường giả bên trong Loạn Yêu Thành.
Hai người vừa rời khỏi đại điện, một đạo tử bào thân ảnh từ bên trong nội đường đi ra, vai vác đại kiếm, thân ảnh cao ngất, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt thâm thúy.