- Thật mạnh mẽ!
Vạn Tam Bàn trong kịch chiến cũng phải hít vào một hơi khí lạnh, âm thầm rùng mình một cái, hắn biết mình hôm nay coi như là nhặt về được cái mạng rồi, nếu không phải nghe lời Mục Minh Thanh lâm trận phản chiến, e là kết quả của hắn lúc này cũng có thể tưởng tượng được, tuyệt đối là sẽ giống như Hận Thiên Hận Địa và Tiết Thiên Cừu.
Giết Tiết Thiên Cừu xong, Đỗ Thiếu Phủ vỗ cánh đứng giữa không trung, nhìn bốn phía, xoay người lao thẳng về phía Dược Vương, ngắn ngủi trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước người Dược Vương sắc mặt trắng bệch.
- Vù...
Thân ảnh Dược Vương trong làn khói độc lảo đảo lui ra phía sau, nhìn Đỗ Thiếu Phủ vừa xuất hiện trước người, trên gương mặt tái nhợt lộ ra chút ý cười, sau đó liếc nhìn độc vụ, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Người này là Ngũ Độc Sơn Nhân, do Ngột Trận Sơn Nhân gọi tới, một thân độc công rất là lợi hại, ngay cả trong linh hồn cũng có độc, giao cho ngươi, ngươi cẩn thận một chút.
- Giao cho ta đi!
Đỗ Thiếu Phủ khẽ gật đầu, cười cười, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn độc vụ đang bao bọc Ngũ Độc Sơn Nhân bẻn trong.
Ngũ Độc Sơn Nhân nhìn ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ, trong lòng vô cớ dâng lên cảm giác sợ hãi, ánh mắt của sắc bén khiếp người và hung sát chi khí quanh thân tử bào thanh niên khiến hắn vô cùng khó chịu, khuôn mặt khẽ nhăn một cái, sau đó chăm chú nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Ngươi chính là Đỗ Thiếu Phủ?
Đỗ Thiếu Phủ không mảy may để ý tới lời nói của Ngũ Độc Sơn Nhân, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, đạm mạc nói nhỏ:
- Lục tinh Huyền Diệu cảnh mà thôi, hôm nay ngươi cũng không cần tiếp tục sống nữa.
- Tiểu tử muốn chết, để Ngũ Độc gia gia hôm nay cho ngươi mở rộng tầm mắt, xem cái gì mới gọi là độc công.
Thấy Đỗ Thiếu Phủ không thèm để mình vào trong mắt, Ngũ Độc Sơn Nhân nhất thời giận dữ, phất tay mà phát động, vô số phù văn lướt đi.
- Ầm!
Trong nháy mắt, đại lượng kịch độc huyền khí màu đen dữ dội tràn ra, khiến không gian xung quanh chấn động kịch liệt, thanh âm chói tai u u từ trong độc vụ tràn ra, nương theo phong bạo bạo động, khí lưu gào thét.
- Vù vù...
Chỉ thấy bên trong độc vụ ngập trời, phù văn quỷ dị lóe ra, cuối cùng hóa thành một con yêu hạt khổng lồ, toàn thân đen bóng, ô quang lan tràn, khí tức tanh tưởi khiến linh hồn cũng thấy khó chịu, vừa nhìn đã biết là kịch độc kinh khủng.
Cự đại yêu hạt còn có bốn cánh, thân hình dài hơn mười trượng, đuôi bén nhọn, ô quang phù văn lan tràn, độc khí ngập trời.
Thấy yêu hạt to lớn ngưng tụ, không ít ánh mắt xung quanh cũng theo đó run rẩy, độc khí ngập trời lan tràn, khiến người ta liên tiếp lui lại, không người nào nguyện ý đụng chạm vào.
- Tiểu tử có chút bản lãnh, chỉ tiếc hôm nay ngươi nhất định phải chết dưới độc công của Ngũ Độc gia gia ta rồi.
Ngũ Độc Sơn Nhân cười nhạt, hắn thôi động độc công tối cường, dù cho tu luyện giả Vũ Hoàng cảnh cũng phải tránh lui, không dám đối kháng.
Mặc dù là độc công khó tu luyện, cũng phải có thiên phú đặc thù và phải trả giá mà thường nhân khó mà trả được, nhưng một khi đã luyện thành độc công, có thể khiến ai cũng phải nhượng bộ lui binh, nghe đến đã sợ mất mật, khó mà đối kháng.
- U u...
Ngũ Độc Sơn Nhân vừa nói xong, con bọ cạp khổng lồ đã trực tiếp đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Vù vù...
Độc vụ đáng sợ già thiên cái địa tràn ra, hơn mười người gần đó tránh thoát chậm một bước, chạm phải độc vụ, toàn thân lập tức sưng lên, thất khiếu chảy máu, toàn thân đen thui, trong tiếng kêu gào thê thảm hóa thành huyết vụ đen sì.
Huyết vụ tung tóe, ai cũng không dám nhiễm phải, rơi xuống mặt đất, lập tức ăn mòn, mặt đất đen sẫm lại, e là từ nay về sau không một ngọn cỏ nào có thể mọc ở đây nữa, nếu như có người nào bước vào cũng sẽ bị độc vụ ăn mòn.
Kịch độc lan ra đã đáng sợ như thế, có thể biết độc công của Ngũ Độc Sơn Nhân đáng sợ bậc nào, con bò cạp ngưng tụ từ kịch độc còn đáng sợ đến trình độ nào, tu luyện giả Vũ Hoàng cảnh cũng phải tránh lui.
- Cẩn thận!
Thấy con bọ cạp kinh khủng kia mang theo độc vụ ngập trời lao về phía Đỗ Thiếu Phủ, Đỗ Tiểu Mạn, Đỗ Vân Long, Hoa Phồn Không xa xa đều nhất thời hít vào một hơi khí lạnh, lo lắng chờ đợi.
- Xoẹt xoẹt...
Trong khi đó, con bọ cạp đã trực tiếp bao phủ thân hình Đỗ Thiếu Phủ bên trong, chỉ là độc vụ đáng sợ kia dường như không hề ảnh hưởng tới Đỗ Thiếu Phủ, dưới kim sắc quang mang lan tràn quanh thân Đỗ Thiếu Phủ, độc vụ không có cách nào ăn mòn xâm lấn được.
- Ầm!
Ngay tại lúc này, đôi cánh phù văn của Đỗ Thiếu Phủ chợt động, một tay đập tới con độc hạt kia, trong nháy mắt, kim sắc quang mang như mặt trời bộc phát ra.
- Phụp phụp...
Con bọ cạp lập tức vỡ nát thành từng khúc, cuối cùng hóa thành phá toái phù văn, kim mang lan tràn, khiến độc vụ khắp bầu trời tiêu tán như gặp phải khắc tinh, khiến đám người Đỗ Tiểu Mạn, Đỗ Vân Long, Dược Vương, Ưng Vương không khỏi mở rộng tầm mắt, nghẹn họng nhìn trân trối, tràn đầy kinh ngạc.
- Điểm ấy độc công sao có thể đả thương Kim Sí Đại Bằng.
Ngân Dực Ma Điêu giễu cợt, không thấy kỳ quái chút nào, thời thái cổ, Chân Bằng lấy rồng làm thức ăn, ngoài ra còn ăn vô số loài hung cầm mãnh thú khác, trong đó bao nhiêu kịch độc hung cầm mãnh thú, Chân Bằng nói nuốt liền nuốt, căn bản không hề e sợ, toàn thân Điện chủ chảy dòng máu của Kim Sí Đại Bằng, mặc dù không cách nào so sánh với thái cổ Chân Bằng, nhưng đối phó với điểm này độc của Ngũ Độc Sơn Nhân thì vẫn cực kỳ dễ dàng.
- Điều này sao có thể...
Nhìn thấy con bọ cạp mình ngưng tụ ra bị phá hủy dễ như trở bàn tay, độc công căn bản là không có cách mảy may ảnh hưởng tới Đỗ Thiếu Phủ, sắc mặt Ngũ Độc Sơn Nhân đại biến, tâm tình cũng tựa như từ thiên đường đột nhiên liền tiến vào địa ngục, lập tức muốn nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng lúc này Ngũ Độc Sơn Nhân có muốn trốn cũng không kịp, thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ sớm đã xuất hiện ở bên cạnh hắn, sát ý tràn ra, lạnh lùng nói:
- Điểm ấy độc công còn chưa đủ phạm vào bản thể của ta, chết đi!
Đồng thời với khi thanh âm cuối cùng rơi xuống, một đạo kiếm quang nhanh như chớp đánh xuống, kèm theo năng lượng bá đạo vô cùng tràn ra, kiếm quang như sấm, mạnh mẽ rơi vào trên người Ngũ Độc Sơn Nhân.
- Xoẹt...
Một kiếm hạ xuống, phòng ngự trên người Ngũ Độc Sơn Nhân như là đậu hũ, trong nháy mắt bị phá hủy, kiếm quang đáng sợ hạ xuống, xuyên vào trong cơ thể, lập tức trong miệng Ngũ Độc Sơn Nhân phun ra tiên huyết, ánh mắt kinh hãi, còn chưa kịp kêu thảm thiết thì thân hình đã một phân thành hai, hóa thành huyết vụ đầy trời.
- Xì xào...
Nhìn một màn này, toàn trường chấn động.
- Không tốt, chạy mau.
Nhìn kết cục của Ngũ Độc Sơn Nhân, linh hồn Ngột Trận Sơn Nhân cũng thấy run rẩy, lưng phát lạnh, nào còn dám dừng lại, nhất thời phá không mà chạy.
Đại thế đã mất, căn bản không có chút khả năng phản công nào, chỉ có thể trốn, bằng không nhất định phải chết.
- Vù vù...
Ngột Trận Sơn Nhân nhanh chóng bỏ chạy, chỉ hận tốc độ không thể nhanh hơn một chút, thân ảnh tựa như là hóa thành một đạo cầu vồng lao đi.
- Muốn chạy trốn sao!
Ngân Dực Ma Điêu đứng nhìn từ một bên, ánh mắt sắc bén nhìn thấy, đuổi sát phía sau, với tốc độ của hắn, Ngột Trận Sơn Nhân muốn chạy trốn tuyệt đối có nằm mơ cũng không thoát.
- Ngân Điêu, không cần phải đuổi, hắn trốn không thoát đâu!
Đỗ Thiếu Phủ mở miệng ngăn cản Ngân Dực Ma Điêu, nhìn không gian phía trước, thấy có cổ khí tức quen thuộc phóng lên cao, khoảng cách cực xa, nếu không phải là gần đây lực lượng linh hồn của hắn mới tăng mạnh, e là cũng khó mà cảm nhận được.
- Là Phó điện chủ...
Nghe vậy, Ngân Dực Ma Điêu nhìn về phương hướng Ngột Trận Sơn Nhân đang chạy trốn, ngắn ngủi trong nháy mắt, sắc mặt cũng đại biến.
Khí tức quen thuộc kia Ngân Dực Ma Điêu cũng lập tức cảm giác được, ngay cả hắn cũng phải kiêng kỵ.
- Xoẹt xoẹt!
Không đến ba hơi thở, không ít người còn đang thấy kỳ quái vì sao Đỗ Thiếu Phủ không đi truy sát Ngột Trận Sơn Nhân thì chỉ thấy một vệt sáng như vẫn thạch trùng kích xuống, cuối cùng đập xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu.
- Phụt...
Mọi người lúc này mới kinh ngạc phát hiện, kẻ vừa bị hung hăng đập xuống chính là Ngột Trận Sơn Nhân vừa rồi còn định chạy trốn, ánh mắt lúc này đã trắng bệch, từng ngụm tiên huyết đỏ thẫm liên tục phun ra.
- Vù vù...
Ngột Trận Sơn Nhân không biết là bị người nào trong nháy mắt đánh bay ngược về, nhìn bộ dạng thê thảm của Ngột Trận Sơn Nhân, có thể làm Linh Phù sư lục tinh Huyền Diệu trong nháy mắt trở nên thê thảm như vậy, thực lực người kia tuyệt đối là khủng bố.
- Nếu không phải là lần trước ca ca không cho phép ta động thủ, lần trước ta đã tiêu diệt ngươi rồi, không nghĩ tới bây giờ ngươi còn dám tới tìm chết.
Thanh âm thanh thúy truyền đến, thân ảnh thiếu nữ xinh đẹp cũng lập tức xuất hiện ở giữa không trung, thanh sắc quang hoa nở rộ, tóc dài như là thác nước buông xuống, hai chân thon dài, thân hình yêu mỵ, nhưng bộ dáng chỉ như mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, lộ ra một vẻ ngây ngô và trong sáng, có chút không tương xứng với đường cong mê người phía dưới, khí tức thanh liệt cao quý, khiến người ta trở nên phủ phục.
- Diện kiến Phó điện chủ!
Ngân Dực Ma Điêu, Phục Hổ Bá Ngao, Thương Viêm Xích Báo nhất thời đạp không hành lễ, chúng thú phía xa cũng lập tức phủ phục hành lễ.
Thiếu nữ này, ngoại trừ Đỗ Tiểu Thanh còn có thể là ai.
- Gào gừ...
Khí tức trên người Đỗ Tiểu Thanh lan tràn ra, khiến vạn thú bốn phía rít gào, cung kính nằm rạp trên mặt đất!