Buổi chiều, phía sau núi Đỗ gia, tiếp tục truyền ra tiếng vang oanh ầm ầm, liên tục tới đêm mới từ từ chấm dứt.
Phía sau Đỗ gia dãy núi liên miên, ở chỗ sâu bình thường không có người tiến đến, bởi vậy Đỗ Thiếu Phủ cũng yên tâm luyện thể, huống chi còn có Vương Lân Yêu Hổ, một khi có người tới gần, sẽ lập tức bị phát hiện.
Vào đêm, Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục khoanh chân thổ nạp tu luyện.
Màn đêm bao phủ Thạch Thành, trong một mảnh kiến trúc hùng vĩ không kém Đỗ gia, một tòa đình viện, mấy thân ảnh đứng ở trong phòng, trong đó một thiếu niên sắc mặt trắng bệch, đúng là Ngạn Hổ ở buổi sáng bị Đỗ Thiếu Phủ giáo huấn.
- Ngạn Hổ chỉ hai chiêu liền bị đánh bại, ẩn nhẫn mười năm, xem ra lúc này đây Đỗ gia ra một kình địch a.
Một thanh niên bộ dáng có vài phần tương tự Ngạn Hổ, tuổi lớn hơn một chút, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt nói.
- Đại ca, ngươi nhất định phải báo thù giúp ta a.
Ngạn Hổ ủy khuất cùng phẫn nộ, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Đỗ Thiếu Phủ.
Ngạn Long nhìn Ngạn Hổ, khẽ thở dài:
- Nhị đệ, lần sau cách Diệp Tử Câm xa một ít, nàng không thích hợp ngươi.
- Đại ca, ngươi nói gì vậy, không thích hợp ta, chẳng lẽ ngươi thích hợp sao.
Ngạn Hổ nhìn Ngạn Long, ánh mắt bắt đầu không vui lên.
- Nhị đệ, hôm nay ngươi bị thương chính là chứng minh, Diệp Tử Câm kia không phải ngươi có thể thu phục.
Thần sắc của Ngạn Long không có quá nhiều biến hóa, khóe miệng nhếch lên, nhìn ánh trăng ngoài cửa, nói nhỏ:
- Nữ nhân kia không đơn giản, đây là đang thử a.
- Thử cái gì?
Ngạn Hổ nghi hoặc hỏi.
- Không có gì, gần đây ngươi an tâm chữa thương đi.
Ngạn Long nói.
- Vậy Đỗ Thiếu Phủ kia làm sao bây giờ, chẳng lẽ buông tha hắn sao, chẳng lẽ Ngạn gia ta sợ hắn sao.
Ngạn Hổ cả giận nói, tuyệt đối không thể buông tha Đỗ Thiếu Phủ, nhìn trung niên ở phía sau Ngạn Long nói:
- Cha, ngươi nói một chút a, chẳng lẽ ta bị người đánh không sao?
Trung niên ngồi ngay ngắn, đúng là Ngạn gia gia chủ Ngạn Thanh Tùng, nhìn Ngạn Long nói:
- Long nhi, ngươi cảm thấy như thế nào?
Ngạn Long nghe vậy nói:
- Cha, Đỗ Thiếu Phủ kia so với Nhị đệ còn nhỏ hơn mấy tuổi, nếu như chúng ta đi Đỗ gia, sợ là đối với danh dự của Ngạn gia có tổn thất rất lớn, truyền ra bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ có người nói, người Ngạn gia chúng ta đánh không lại người Đỗ gia, thua còn muốn đi tìm phiền toái.
- Vậy ý của ngươi là bỏ qua sao?
Thần sắc của Ngạn Thanh Tùng không có quá nhiều chấn động.
- Không...
Ngạn Long mỉm cười nói:
- Chúng ta đi Đỗ gia, còn phải vô cùng náo nhiệt đi Đỗ gia, tư thái luôn phải làm một lần a, miễn cho có người chuyên môn nhìn chằm chằm Ngạn gia chúng ta, huống chi ta cũng muốn đi xem Đỗ Thiếu Phủ kia, có thể ẩn nhẫn mười năm, sẽ là dạng người như thế nào.
- Được, đi Đỗ gia, hảo hảo thu thập Đỗ Thiếu Phủ kia một chút.
Ngạn Hổ nhất thời cười rộ lên.
- Hổ nhi, ngươi đi xuống chữa thương đi, trong nửa năm, không được rời gia môn nửa bước!
Ngạn Thanh Tùng nhìn Ngạn Hổ trầm nói.
- Vâng, cha.
Ngạn Hổ không dám nhiều lời, tựa hồ cực kì sợ hãi phụ thân, đành phải kéo thân hình trọng thương chậm rãi rời đi.
- Ai...
Nhìn bóng dáng của Ngạn Hổ, Ngạn Thanh Tùng khe khẽ thở dài, nói nhỏ:
- Ngu xuẩn, bị người lợi dụng, còn hồn nhiên không biết.
Ngạn Long nhìn Ngạn Thanh Tùng cười nói:
- Cha, Nhị đệ còn không hiểu chuyện, huống chi nha đầu Diệp Tử Câm kia thật không đơn giản, lần này Nhị đệ gặp hạn không oan, đối với hắn về sau sẽ có lợi.
Ngạn Thanh Tùng nhìn Ngạn Long nói:
- Nếu ngươi có thể thu phục tiểu nha đầu kia, như vậy chuyện sau này liền đơn giản hơn nhiều.
- Ta sẽ nỗ lực.
Ngạn Long mỉm cười.
- Có một số việc cũng nên giải quyết rồi, Thạch Thành bình tĩnh lâu lắm a.
Ngạn Thanh Tùng nói.
- Trước khi mưa gió đến, thời tiết sắp thay đổi, Diệp gia không phải đã nhịn không được sao.
Nhìn ánh trăng ngoài cửa, Ngạn Long thì thào nói.
Sáng sớm hôm sau, kim mang nhàn nhạt ở quanh thân Đỗ Thiếu Phủ thu liễm, phun ra một ngụm trọc khí, đình chỉ thổ nạp tu luyện.
- Phương pháp luyện thể của Kim Sí Đại Bằng Điểu thật sự là huyền diệu, phương pháp tu luyện cũng cường hãn đến cực điểm.
Cảm giác trong cơ thể càng ngày càng tràn đầy huyền khí cùng bản thể cường hãn, trên khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ lộ ra ý cười, thu thập một phen, sau đó ly khai.
- Thiếu Phủ thiếu gia, không tốt, Ngạn gia đến rất nhiều người, hùng hổ tới tìm ngươi, gia chủ bảo ngươi đi qua xem.
Ngay thời điểm Đỗ Thiếu Phủ vừa trở lại hậu viện, hậu viện tân tổng quản vội vàng chạy tới, thở hổn hển, thần sắc khẩn trương.
- Ngạn gia.
Thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ cực kì bình tĩnh nói:
- Ngươi trước đi xuống đi, ta một hồi liền qua.
Vương Lân Yêu Hổ cọ cọ Đỗ Thiếu Phủ, nghe nói có người đến tìm phiền toái, tựa hồ là nói với Đỗ Thiếu Phủ cũng muốn đi tham gia.
- Ngươi không cần đi giúp vui.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Vương Lân Yêu Hổ nói.
- Rống rống.
Vương Lân Yêu Hổ trầm thấp truyền ra hai tiếng rít gào, tựa hồ kháng nghị Đỗ Thiếu Phủ khinh thường mình.
Chỉ tiếc Đỗ Thiếu Phủ không để ý đến Vương Lân Yêu Hổ, xoay người vào đình viện, cũng không có lập tức tiến đến tiền sảnh.
Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ tắm rửa sạch sẽ, thu thập y quan một chút đến tiền sảnh, gặp được người Ngạn gia, đến nhân số cũng không ít, đều hùng hổ, khí tức không kém, cả đám mặt đỏ tai hồng, tựa hồ cùng người Đỗ gia đã xảy ra một ít tranh chấp.
- Gặp qua Đại bá Nhị bá.
Đỗ Thiếu Phủ tiến lên hành lễ với Đỗ Chấn Vũ cùng Đỗ Chí Hùng, ánh mắt đảo qua đám người Ngạn gia, đối với trung niên khôi ngô ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ khách cùng một thanh niên chú ý nhiều một chút.
- Thiếu Phủ, ngươi trước ngồi đi, có người nói ngày hôm qua ngươi đánh Ngạn Hổ bị thương, có việc này không?
Đỗ Chấn Vũ ý bảo Đỗ Thiếu Phủ ngồi xuống, sau đó hỏi.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, ngồi ở bên người Nhị bá Đỗ Chí Hùng, gật đầu nói:
- Ngày hôm qua có giáo huấn một người tên là Ngạn Hổ, người nọ mắng ta, ta liền đánh hắn.
- Đỗ Chấn Vũ, ngươi nghe được chưa, chính là kẻ này đánh con ta, hôm nay ngươi cho ta một cái công đạo.
Ngạn Thanh Tùng nhìn Đỗ Chấn Vũ cả giận nói, bộ dáng thề không bỏ qua.
- Ngạn Thanh Tùng, ngươi cũng nghe được, ai bảo con trai ngươi mắng cháu ta, bị đánh là đáng đời.
Đỗ Chí Hùng trừng Ngạn Thanh Tùng nói:
- Con đánh không lại, lão tử đến xuất mã, Ngạn gia ngươi thật biết bao che a.
- Đỗ Chí Hùng, ngươi có ý tứ gì.
Một lão giả Ngạn gia âm trầm nhìn Đỗ Chí Hùng quát.
- Ta nói như vậy đó, không phục, vậy Ngạn gia liền khai chiến với Đỗ gia ta a.
Đỗ Chí Hùng vỗ án, huyền khí dâng trào, không có chút khách khí, cháu của mình, tự nhiên không thể cho người ta khi dễ.
- Khai chiến liền khai chiến, Ngạn gia ta cũng không sợ.
Không ít cường giả Ngạn gia cả giận nói.
- Khai chiến liền khai chiến, dám tới cửa khi dễ, coi Đỗ gia ta dễ khi dễ sao!
Các cường giả Đỗ gia cũng nổi giận, đối mặt Ngạn gia không có chút thoái nhượng, Đỗ gia có thể ở trong khoảng thời gian ngắn quật khởi, dựa vào chính là tộc nhân đoàn kết một lòng, nhất trí đối ngoại, đối mặt kẻ thù bên ngoài quyết không có chút hàm hồ qua.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Nhị bá vỗ án, trong lòng có chút ấm áp. Mà các cường giả Đỗ gia, ngày hôm qua còn có không ít người nhằm vào hắn, nhưng hôm nay đối mặt ngoại nhân, tất cả lại nhất trí đối ngoại, để trong mắt Đỗ Thiếu Phủ hiện lên chút động dung, cuối cùng ánh mắt tiếp tục dừng ở trên đám người Ngạn gia.
Ngạn Thanh Tùng căm tức nhìn Đỗ Chấn Vũ, trầm giọng nói:
- Đỗ Chấn Vũ, hôm nay Đỗ gia các ngươi không muốn cho ta một cái công đạo sao?
- Cho cái gì, Ngạn gia ngươi hùng hổ đến Đỗ gia ta, này rõ ràng là không đặt Đỗ gia ta ở trong mắt, nếu Ngạn gia ngươi muốn tìm cớ khai chiến, Đỗ gia ta phụng bồi.
Đỗ Chấn Vũ ngồi ngay ngắn, phất tay áo, một bước cũng không nhường.
- Tốt, tốt một cái Đỗ gia, chúng ta đi.
Ngạn Thanh Tùng vỗ bàn đứng lên, nhìn đám người Ngạn gia ở phía sau nói:
- Chúng ta đi.
- Không tiễn.
Đỗ Chấn Vũ dựa vào lưng ghế, không chút khách khí.
- Ta là ca ca của Ngạn Hổ, tên Ngạn Long, ngươi chính là Đỗ Thiếu Phủ?
Ngạn Long đứng dậy, đến trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt mọi người lập tức dừng ở trên người Ngạn Long cùng Đỗ Thiếu Phủ.
- Thế nào, đệ đệ đánh không lại, tính toán người một nhà cùng lên sao?
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhíu lại nhìn Ngạn Long.
Ngạn Long nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười nói:
- Nghe nói ngươi ngốc mười năm, xem ra đồn đãi không quá tin cậy, Nhị đệ của ta không tốt, thua liền thua, bị chút giáo huấn cũng là tốt, còn nhiều thời gian, ngươi nói đúng không?
Ý tứ trong lời nói, không phải thầm mắng Đỗ Thiếu Phủ ngốc sao.
- Đích xác, lời đồn chỉ cho trí giả.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ lạnh nhạt, nói cũng tranh phong tương đối, mọi người tự nhiên nghe ra, ý tứ là nói ai tin tưởng mình là ngốc tử, kia chính là ngốc tử, người thông minh tự nhiên sẽ không tin tưởng.
Ngạn Long nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc khẽ biến, cười nói:
- Nghe nói cùng Diệp gia Diệp Tử Câm quan hệ không tệ?
- Bất quá thoạt nhìn, Ngạn Hổ cùng Diệp tiểu thư quan hệ rất tốt, chẳng lẽ ngươi làm ca ca không biết sao?
Đỗ Thiếu Phủ nói nhỏ.
- Ha ha.
Ngạn Long nở nụ cười, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Không cần bao lâu, Thạch Thành ngũ đại gia tộc sẽ có một trận đại tái, trẻ tuổi đều sẽ tham gia, hi vọng đến lúc đó có thể nhìn thấy ngươi.
- Ta nhất định sẽ tới.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Cáo từ.
Ngạn Long mỉm cười, sau đó xoay người rời đi, người Ngạn gia cũng oán hận xoay người rời đi.
- Ngạn gia này, thật sự là không biết xấu hổ.
Nhìn đám người Ngạn gia rời đi, cường giả Đỗ gia đều nhếch miệng mắng.
- Thiếu Phủ, ngươi theo ta đi thư phòng một chuyến.
Đỗ Chấn Vũ đứng dậy nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc không có quá nhiều chấn động, sau đó xoay người vào nội đường.
- Đi thôi, không cần lo lắng Ngạn gia, Đỗ gia ta cũng không e ngại Ngạn gia.
Đỗ Chí Hùng vỗ bả vai của Đỗ Thiếu Phủi, cười hắc hắc nói:
- Nghe nói ngươi hai chiêu liền đánh Tiên Thiên cảnh Ngạn Hổ nằm sấp, cũng là thay Đỗ gia ta làm vẻ vang a, rất tốt.
- Nhị bá, ta nào có thực lực kia, là Ngạn Hổ kia muốn oan uổng ta, tự mình ngã sấp xuống a.
Đỗ Thiếu Phủ sẽ không thừa nhận, hôm qua mới ở trước mặt người Đỗ gia nói mình đánh không lại biểu ca Tiên Thiên cảnh của Đỗ Hạo, nên làm sao cũng không thể thừa nhận, sau khi nói xong, liền vội vàng đi theo Đại bá vào nội đường.