Điện mang quanh người xuyên thẳng qua thân thể máu me đầm đìa của Đỗ Thiếu Phủ, còn có lưới ánh sáng thần bí như ẩn như hiện bao trùm thân thể. Lưới ánh sáng lấp lóe nhảy vọt, giống như có sinh mệnh đang thức thỉnh.
Lưới ánh sáng thần bí khuếch tán ra một khí thế cổ xưa, khiến không gian mông lung xung quanh rung động.
Thời gian chầm chậm trôi qua, không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Thời gian giống như mất đi ý nghĩa trong không gian yên tĩnh này.
Chẳng qua thời gian trong không gian này, cũng thể hiện sự tồn tại của bản thân, có thể thấy được vết thương trên người Đỗ Thiếu Phủ, đang khôi phục dần dần, còn có một sức sống đang nhảy vọt. Điều này có thể chứng minh Đỗ Thiếu Phủ vẫn chưa chết. Hắn chỉ đang hôn mê mà thôi.
Chỉ là quá trình này rất chậm chạp, thương thế trên người Đỗ Thiếu Phủ quá nặng. Dù hắn có sức phòng ngự và tốc độ khôi phục vô cùng biến thái. Nhưng hắn vẫn không thể khôi phục trong thời gian ngắn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Đỗ Thiếu Phủ vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh. Chẳng qua có thể thấy được gương mặt trắng bệch của hắn, trải qua thời gian dài dằng dặc đã trở nên hồng hào hơn, thậm chí khí tức ba động càng ngày càng tăng lên.
Ầm!
Không biết đã trải qua bao lâu, có thể khẳng định đã trải qua một thời gian rất dài. Trên người Đỗ Thiếu Phủ bộc phát ra một khí thế kinh khủng, phá hủy hết quần áo trên người.
Lập tức, Tử Kim Thiên Khuyết, bản thể Sơn Phong Thạch Khối của Đỗ Tiểu Yêu và Tiểu Pháp mà Chân Thanh Thuần đang dừng chân đều lơ lửng trong không gian xung quanh, mấy cái túi càn khôn cũng tung bay bốn phía.
Xì xì xì!
Đồng thời ở nơi này, kinh lạc và huyết mạch trên người Đỗ Thiếu Phủ đang liên kết chặt chẽ với nhau. Lưới ánh sáng thần bí giăng khắp nơi, tỏa ra khí thế cổ xưa, giống như vương giả chí tôn trên thế gian.
Hai mắt Đỗ Thiếu Phủ vẫn nhắm chặt. Nhưng lúc này, cả người hắn đã bị lưới ánh sáng thần bí vây kín mít.
Trên lưới ánh sáng thần bí có tia chớp giống như ngân xà đang lấp lóe, giống như muốn ngọn lửa điện mang đang bao vây trên thân thể Đỗ Thiếu Phủ bùng cháy lên.
Phần phật!
Rõ ràng là sức mạnh của lôi đình hủy diệt. Nhưng nó ở trên người Đỗ Thiếu Thủ đang hôn mê, thì lại hiện ra sức sống bừng bừng.
Thậm chí trong điện mang lấp lóe, có một luồng năng lương kinh khủng tràn vào cơ thể Đỗ Thiếu Phủ, khiến khí tức hư nhược của hắn dần dần khôi phục lại.
Trong điện mang lấp lóe, có uy năng của lôi đình hủy diệt.
Lúc này, nếu có người nhìn thấy, tất nhiên sẽ kinh ngạc khi thấy được, năng lượng trong ánh sáng thần bí đang tiến vào cơ thể Đỗ Thiếu Phủ, chính là năng lượng mà lưới ánh sáng thần bí đã thôn phệ lôi đình trên Thần Lôi Diệt Không.
Chỉ là bây giờ, loại năng lượng lôi điện này, hình như đã bị lưới ánh sáng thần bí tịnh hóa hết thảy hủy diện, năng lượng tràn ra chỉ là năng lượng lôi điện đơn thuần.
Những năng lượng lôi điện đơn thuần này, tràn vào cơ thể Đỗ Thiếu Phủ, hài hòa giống như cá bơi trong biển cả.
Giống như trong thân thể này, vốn đã đầy năng lượng lôi điện đơn thuần.
Không biết đã bao nhiêu năng lượng lôi điện bị lưới ánh sáng tịnh hóa. Chúng cuồn cuộn không dứt tràn vào cơ thể Đỗ Thiếu Phủ, đồng thời tẩm bổ lục phủ ngũ tạng, tứ chi, tế bào và huyết mạch của hắn.
- Ngao...
Không gian rung động, như rồng ngâm hổ khiếu, như thần ma vừa thức tỉnh.
Trong không gian, Tử Kim Thiên Khuyết sau khi thoát ly khỏi thân thể Đỗ Thiếu Phủ, thì đột nhiên bắt đầu rung động. Nó tuôn ra sát khí ngập trời, dường như đang ra sức giãy dụa, gầm thét phản kháng.
Phần phật...
Chỉ là bây giờ, sát khí kinh người dường như đang bị sức mạnh cấm chế trong thân kiếm trói buộc trấn áp. Mặc dù nó đang không ngừng giãy dụa phản kháng. Nhưng trong chốc lát, nó không thể thoát được trấn áp trói buộc.
Nhưng giờ phút này, thân kiếm rung động kịch liệt không ngừng, hung sát ngập trời, sợ là có dấu hiệu sắp thoát ra.
Xùy...
Trong không gian mông lung, bỗng nhiên xuất hiện ba động. Thân ảnh của một đại hán khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện trong vùng không gian này.
Đại hán trung niên mặc áo choàng có mái tóc màu đen, chính là đại hán hay ngủ gà ngủ gật trên tảng đá ngoài Thiên Vũ Phù Cảnh.
Đại hán này vừa xuất hiện, thì Tử Kim Thiên Khuyết đang giãy dụa kịch liệt, hình như cảm thấy cái gì, đột nhiên ngừng giãy dụa, thân kiếm rung động như sấm sét ầm ầm, mũi kiếm chỉ thẳng vào đại hán trung niên.
- Thế mà đã bị cấm chế, vậy thì thành thành thật thật đi theo người đó đi, đi ra làm loạn làm gì...
Hai con ngươi của đại hán trung niên nhìn về phía Tử Kim Thiên Khuyết, bèn không nói nữa, bỗng nhiên vung tay lên, một luồng ánh sáng chói mắt mang theo khí tức cổ xưa mênh mông vô tận , bao phủ Tử Kim Thiên Khuyết.
Soạt...
Khí tức cổ xưa mênh mông vô tận phun ra hào quang, giống như sao chổi xẹt qua hư không trong không gian mông lung này, thần mang lóa mắt tỏa khắp không gian, lập tức tràn vào Tử Kim Thiên Khuyết, trấn áp khí hung sát trên người nó.
- Hu hu.... Chúng ta vốn là đồng loại. Tại sao ngươi giúp bọn chúng trấn áp ta. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, chờ ta thoát khốn, tất sẽ thôn phệ ngươi.
Theo khí tức cổ xưa mênh mông vô tận trấn áp, trong Tử Kim Thiên Khuyết lập tức truyền ra tiếng thần ma gào thét, truyền ra âm thanh thê lương.
- Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn thôn phệ ta sao, e rằng còn kém nhiều lắm. Mặc dù ngươi cũng có chút bản lĩnh, nhưng ngươi còn quá yếu.
Đại hán trung niên lẩm bẩm, rồi ngưng kết thủ ấn. Cuối cùng, một khí tức mênh mông vô tận tràn vào Tử Kim Thiên Khuyết.
Tử Kim Thiên Khuyết vừa bị đại hán trung niên trấn áp, thì khí tức hung sát ngập trời trên người nó, bị tịnh hóa sạch sẽ. Trong khí tức nổi giận không cam lòng, Tử Kim Thiên Khuyết đã không còn động tĩnh. Nó lại bị trấn áp gắt gao.
Tử Kim Thiên Khuyết đã bị trấn áp. Nhưng thân thể đại hán trung niên cũng run lên, giống như quang quang đang lấp lóe, lúc sáng lúc tối, suýt chút nữa thì ảm đạm, nhưng lập tức khôi phục lại như lúc ban đầu. Sau đó, đại hán trung niên nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ đang lơ lửng trong không gian.
- Đã là phúc thì không phải họa. Chuyện sau này phải nhờ vào ngươi, hi vọng ngươi không phụ kỳ vọng của ta.
Lời của đại hán trung niên vừa dứt. Thân thể hắn bắt đầu lấp lóe ánh sáng, cuối cùng hóa thành phù lục bí văn bay đầy trời, lấp lóe ánh sáng, thần mang rực rỡ phủ kín không gian.
Phù lục bí văn lấp lóe, sau đó bắt đầu sắp xếp diễn hóa, cuối cùng hóa thành một quả cầu ánh sáng, xoay tròn giống như ngôi sao, sau đó bay vào mi tâm của Đỗ Thiếu Phủ.
Tất cả chuyện vừa xảy ra, do Đỗ Thiếu Phủ đang còn hôn mê, nên không biết tí nào, chỉ là khí tức quanh người hắn đang tăng lên. Năng lượng lôi điện tinh khiết tràn đầy lưới ánh sáng thần bí, đang cuồn cuộn không dứt tràn vào cơ thể hắn.
Trong mơ màng, Đỗ Thiếu Phủ giống như tiến vào giác mơ mông lung. Lúc đầu, hắn tiến vào một vùng lôi hải, lôi hải cuồn cuộn như đang tiềm tàng trong thiên địa sơ khai, trong hủy diệt vẫn bao hàm sinh cơ.
Đỗ Thiếu Phủ cảm giác như mình đang thai nghén trong biển sét kia, muốn hấp thu năng lượng biển sét để lớn mạnh, nhưng vô luận cố gắng thế nào, đều không hấp thu được.
Sau đó Đỗ Thiếu Phủ tiến vào giấc mơ thứ hai, hình như đã về tới Thiên Vũ Phù Cảnh của học viện Thiên Vũ. Hắn đang bước vào hành lang ánh sáng vô hình.
Các loại thú năng, bí thuật, và võ kỹ ở trong đó, đều hiện ra trước mắt Đỗ Thiếu Phủ, lấp lóe ánh sáng, hư ảo mê ly, khí tức cổ xưa vô tận.
Lúc này, Đỗ Thiếu Phủ bỗng nhiên cảm ứng được. Thú năng và bí thuật chỉ cần mình nhìn thấy, đều hóa thành trạng thái nguyên thủy nhất xuất hiện trước mắt mình, từng cái phân giải, diễn hóa, sắp xếp, rồi ngưng tụ lại một lần nữa, lòng vòng như vậy không ngừng, để mình có thể lĩnh ngộ được bản chất của nó.
Giấc mơ mông lung giống như thật. Nhưng Đỗ Thiếu Phủ vẫn đắm chìm trong đó, cẩn thận lĩnh ngộ các loại thú năng bí thuật.
Đỗ Thiếu Phủ hãm sâu vào trong các loại lĩnh ngộ, không biết khi nào mới có thể thức tỉnh.
Thời gian bên ngoài đã trôi qua ba tháng từ khi học viện Thiên Vũ bị san thành đất bằng. Học viện Thiên Vũ biến mất, khiến vô số người thổn thức cảm thán.
Trên đại lục xa xôi, dãy núi trùng điệp, thành lớn liên miên, giống như một con rồng khổng lồ màu đen thời viễn cổ đang uốn lượn về phía chân trời.
Trên đỉnh núi cao nhất, một cô gái mặc trang phục màu vỏ quýt đang lặng nhìn xuống vùng đất. Cặp dò thon dài, eo như con kiến, khiến cơ thể cao gầy càng thêm quyến rũ, dung nhan càng động lòng người.
Nhưng lúc này, cô gái xinh đẹp động lòng người này, lại cau mày lại, nhín về phía phương trời xa xa, đôi mắt ướt át, lẩm bẩm:
- Chàng vẫn lạc thật ư. Chàng đã nói sẽ chờ ta trở về. Chẳng lẽ chàng muốn nuốt lời sao...
Học viện Thiên Vũ diệt vong, khiến Hắc Ám Sâm Lâm chấn động. Nhưng ba tháng đã trôi qua, lại dần dần khôi phục như lúc ban đầu.
Hắc Ám Sâm Lâm chính là Hắc Ám Sâm Lâm. Nó có quy tắc và trật tự riêng.
Trong một đại điện bao la của Hắc Sát Môn ở Hắc Ám thành, rất nhiều bóng người đang ngồi ngay ngắn, khí tức đều không kém.
Một ông lão gầy gò chừng sáu mươi tuổi, sắc mặt âm trầm, đó chính là môn chủ Tiết Thiên Cừu của Hắc Sát môn.
- Bẩm môn chủ! Thời gian đã qua ba tháng mà Đỗ Thiếu Phủ vẫn chưa xuất hiện, có vẻ gã đã chết rồi. Học viện Thiên Vũ diệt vong, nên Thiên Hạ hội cũng mất đi chỗ dựa. Theo tin tức mà chúng ta do thám được, thì Ưng Vương La Đao đã gần như bị phế, Dược Vương thì bị trọng thương. Bây giờ, Thiên Hạ hội đã không còn cường giả nào có thể uy hiếp được chúng ta, cho nên bây giờ là thời cơ diệt trừ nó tốt nhất.
Trong đại điện, một ông lão cao gầy khoảng sáu mươi tuổi đang nói với Tiết Thiên Cừu. Ông lão có thân hình gầy gò, trên người mặc một bộ trường bào, lại giống như đang mặc áo choàng này, chính là Ngột Trận Sơn Nhân rời khỏi Thiên Hạ hội trước đây.