Thiếu nữ này chính là Thất Dạ Hi, xếp hạng thứ hai trên Vũ Bảng. Toàn bộ học viên của học viện Thiên Vũ đều biết, chỉ có Thất Dạ Hi mới có chống lại Đỗ Thiếu Phủ.
Thất Dạ Hi xuất hiện, nhìn thấy hình ảnh máu chảy thành sông xung quanh đống đổ nát và vô số thi thể học viên của học viện Thiên Vũ. Gương mặt xinh đẹp chấn động. Trong đôi mắt tinh ranh, hàn ý đang cuộn trào, khiến nhiệt độ không gian xung quanh bỗng nhiên lạnh như băng.\
- Ồ! Vần còn hạng người không tầm thường.
Âm Minh lão nhân trông thấy Thất Dạ Hi, bèn lộ ra vẻ ngoài ý muốn . Sau đó, thân ảnh hắn lướt đi, một luồng khí tức âm hàn xuất hiện trong tay, muốn lao xuống trấn áp Thất Dạ Hi.
Thất Dạ Hi thấy Âm Minh lão nhân ra tay, bèn ngẩng đầu nhìn lên, không sợ hãi chút nào. Trên gương mặt xinh đẹp, hai con ngươi lạnh lẽo tràn ra hàn ý.
- Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh nho nhỏ, chỉ là sâu kiến mà thôi!
Âm thanh du dương mênh mông, giống như biển sao bao la trong bầu trời đêm, nuốt chửng âm thanh vừa truyền ra. Một chưởng ấn bỗng nhiên xuất hiện trước người Thất Dạ Hi, có phù lục bí văn tuôn ra, lập tức tiêu diệt hết khí tức âm hàn của Âm Minh lão nhân. Cuối cùng chưởng ấn đó dễ như trở bàn tay bay vào người Âm Minh lão nhân.
Ầm ầm...
Một chưởng thần bí này vừa lao đến, thì phòng ngự trên người Âm Minh lão nhân, giống như bẻ gãy cành khô, bị phát hủy trong nháy mắt.
Bùm!
Miệng Âm Minh lão nhân phun ra máu tươi, rồi từ trên không trung rơi xuống. Thân thể Âm Minh lão nhân đập mạnh xuống đất. Sau đó, hai con ngươi bỗng nhiên hiện lên vẻ sợ hãi.
Âm Minh lão nhân đường đường là Vũ Hoàng Bỉ Ngạn cảnh, cũng được coi là một cường giả ở Trung Châu, ai biết bây giờ lão lại không chịu nổi một kích.
Trong chốc lát, rất nhiều ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thất Dạ Hi.
Họ trông thấy trước người Thất Dạ Hi, xuất hiện một ông lão tập tễnh, có bề ngoài xấu xí, nhìn rất phổ thông. Nhưng lúc này, sự xuất hiện của ông lão khiến linh hồn của tất cả mọi người đều run lên.
- Trên đời này làm gì có ai dám động vào học viện Thiên Vũ. Ta không nghĩ rằng vẫn có sâu kiến không hiểu biết dám động vào, có lẽ đây chính là ý trời, ài...
Ông lão tập tễnh than nhẹ. Ông ta biết lai lịch của học viện Thiên Vũ. Trên đời này, các đại thế lực và gia tộc đứng đầu không ai dám tùy tiện động vào nó. Bởi vì bọn họ biết chuyện trước kia của học viện Thiên Vũ, cũng chỉ có bọn họ mới ghi lại quá khứ huy hoàng của học viện Thiên Vũ, và cũng chỉ bọn họ mới biết trước kia học viện Thiên Vũ đã đi ra bao nhiêu nhân vật kinh khủng.
Trước kia, nhân vật kinh khủng đi ra học viện Thiên Vũ, đều có thể sánh ngang với các đại gia tộc và đại thế lực, ngạo nghễ giữa thế gian, bễ nghễ khắp thiên hạ.
Những năm tháng xa xưa, hạng người kinh khủng của học viện Thiên Vũ đã biến mất không có tung tích, nên học viện Thiên Vũ cũng suy tàn.
Nhưng vài đại gia tộc và đại thế lực lại biết một vài bí ẩn. Nên bây giờ, dù học viện Thiên Vũ có suy tàn như thế nào. Nhưng bọn họ biết được càng nhiều, thì càng không dám động vào học viện Thiên Vũ.
Bây giờ, một đám sâu kiến không biết gì hết, lại tiêu diệt học viện Thiên Vũ, khiến ông lão tập tễnh không thể không cảm thán.
Ông lão tập tễnh than nhẹ, rồi nhìn về biển máu đang ùn ùn kéo đến trên bầu trời, bèn lẩm bẩm:
- Tà công bất nhập lưu, quá chướng mắt.
Ông lão tập tễnh thở dài nói, sau đó phất tay, vỗ về phía biển máu đang bao phủ bầu trời.
Ầm!
Ông lão tập tễnh vừa ra tay, không gian xung quanh run lên. Một luồng phù văn ánh sáng xuất hiện giữa không trung, hội tụ thành năm ngón tay của không gian thủ ấn.
Thủ ấn che khuất bầu trời, xoay tròn như ngôi sao, tuôn ra phù lục bí văn, nhìn có vẻ chậm chạp nhưng lại nhanh như chớp, bỗng nhiên rơi vào biến máu đang ùn ùn kéo đến.
Phần phật...
Thủ ấn đụng vào biển máu, giống như ngôi sao trên bầu trời đêm được phóng thích, mang theo khí tức khổng lồ phủ xuống, uy áp cái thế, trấn áp thương khung.
Biển máu kinh khủng va vào thủ ấn, giống như cừu non gặp phải mãnh hổ. Sau đó, chúng đều bị thủ ấn tiêu diệt, giống như Tinh Nguyệt Thần Mang đang tịnh hóa ô uế của thế gian, tiêu diệt biển máu đang ùn ùn kéo đến dễ như trở bàn tay.
Ầm!
Biển máu đều bị tịnh hóa, một thân ảnh màu đỏ từ trên trời rơi xuống, đập mạnh vào khe rãnh trong dãy núi.
Lúc này, người đứng xem đều ngây người, sau một lát có tiếng nuốt nước bọt của vài người miệng đắng lưỡi khô truyền ra, hai con ngươi như muốn trồi ra ngoài.
Giờ phú này, đám người Dược Vương Y Vô Mệnh và Ưng Vương La Đao đều không ngoại lệ, cũng hít vào khí lạnh. Ông lão kia quá đáng sợ, kinh khủng giống như chí tôn.
- Trốn! Tất cả mọi người trốn mau.
Trong khe rãnh của dãy núi, một tàn ảnh màu máu đang chạy trốn chật vật, Âm Minh lão nhân cách đó không xa cũng hoảng hốt chạy trốn.
- Không Lão, giết bọn chúng!
Thất Dạ Hi kêu khẽ, hai con ngươi tinh ranh bắn ra hàn ý.
- Tiểu thư! Ngài phải hiểu, chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện bên ngoài.
Ông lão tập tễnh nhìn Huyết Yêu và Âm Minh lão nhân chạy trốn, than khẽ, nhìn Thất Dạ Hi nói:
- Bọn chúng cũng không phải là kẻ chủ mưu, sau này chắc chắn có người khiến chúng trả giá lớn.
Hết thảy đã biến mất, màn đêm lại khôi phục như xưa. Nhưng học viện Thiên Vũ cổ kính đã không còn tồn tại, khắp nơi đã trở thành đống đổ nát, tường đổ, khe nứt xuất hiện khắp nơi, mùi màu tanh lan tràn, đâu đâu cũng có dấu vết khốc liệt.
Trong đống đổ nát truyền ra tiếng khóc, khiến người ta bi thống.
Bình minh, ánh bính minh rực rỡ, đã nhuộm đỏ cả chân trời phương Đông, chiếu sáng vùng đất này, chỉ tiếc là học viện Thiên Vũ cổ kính đã không còn tồn tại.
Trên một tảng đá ở một đỉnh núi sụp đổ, tia nắng ban mai đầu tiên mang theo hào quang nhàn nhạn chiếu lên người Thất Dạ Hi, khiến cho thân thể uyển chuyển, rung động lòng người giống như được thần mang bao phủ.
- Tại sao hắn lại chết! Không! Nhất định sẽ không.
Thất Dạ Hi nhín ánh nắng bình minh. Hai con ngươi giống như sao trời, thâm thúy trong vắt, linh hoạt kỳ ảo, nhưng lông mày thì đang nhíu chặt.
- Tiểu thư, dựa theo ngài nói thì thằng nhóc kia chắc chắn có vũ mạnh linh ấn, chắc chắn sẽ không dễ vẫn lạc như vậy, muốn giết hắn cũng không dễ chút nào.
Ông lão tập tễnh lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng Thất Dạ Hi, nói:
- Chỉ tiếc ta không thể chứng minh, hắn có phải là hậu duệ của bộ tộc kia hay không. Chẳng lẽ bộ tộc kia còn có hậu duệ trên đời.
- Hắn hung tàn như vậy, ai có thể giết hắn, hắn nhất định không có việc gì.
Thất Dạ Hi lẩm bẩm. Trong đầu nàng nghĩ về trận chiến kia, từ khi đôi môi nàng bị khắc lên vết tích của hắn, thì thân ảnh hung tàn kia đã in dấu trong lòng nàng. Gương mặt kiên nghị kia thường xuyên xuất hiện trong tâm trí nàng. Nàng muốn quên cũng quên không được.
- Tiểu thư! Học viện Thiên Vũ đã không còn tồn tại, chúng ta cũng nên trở về đi. Thời gian năm năm trong Thiên Vũ Phù Cảnh, đã giúp ngài đánh tốt căn cơ, không thể trì hoàn thời gian nữa. Gia tộc khác cũng có rất nhiều thủ đoạn, nghe nói các tộc khác cũng xuất hiện không ít nhân tài đứng đầu, ngay cả trời sinh chí tôn cũng xuất hiện.
Ông lão tập tễnh nói với Thất Dạ Hi.
- Ngày ta bước ra gia tộc, chính là ngày Âm Minh giáo phải trả giá đắt.
Học viện Thiên Vũ bị san thành đất bằng, học viện sừng sững vô số năm đã không còn tồn tại. Trong một đêm, nó đã bị phá hủy biến thành một đống đổ nát.
Tin tức này vừa truyền ra, khiến bốn phương kinh ngạc, có vô số thế lực và cường gia lao đến.
Có người đến đây xem trò vui, nhưng trong lòng họ đều có tâm tư tìm kiếm lợi ích. Trong lúc nhất thời, dòng người liên tục xuất hiện trong phế tích của học viện Thiên Vũ, khiến những học viên còn lại không thể ngăn cản.
Học viên của học viện Thiên Vũ chỉ yên lặng vúi lấp hết hài cốt của bạn học, không ai dám quấy rầy họ, kể cả tứ đại thế lực cũng không dám. Bởi vì đêm qua, Ngân Hoa Bà Bà đã tương trợ học viện Thiên Vũ, vì cố kỵ Ngân Hoa Bà Bà nên không thế lực nào dám động đến những người còn lại của học viện Thiên Vũ.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Mấy ngày này, trong phế tích của học viện Thiên Vũ, xuất hiện một lăng mộ khổng lồ. Tất cả người của học viện Thiên Vũ đã hi sinh đều được chôn cùng nhau, trên bia mộ khổng lồ được khắc lên mấy nghìn cái tên.
Trong Hắc Ám Sâm Lâm, biển người bắt đầu tràn vào học viện Thiên Vũ, đúng là có người đã tìm được linh dược và bảo vật trong phế tích của học viện Thiên Vũ.
Dược điền của học viện Thiên Vũ đã bị phá hủy, nên tản mát ra vô số linh dược, khiến tất cả mọi người tranh đoạt, sau đó lại bộc phát một trận chiến không nhỏ.
Chỉ là sau đó có cường giả xuất hiện cướp đi bảo bối, nên lần tranh đoạt này kết thúc rất nhanh, có người còn gặp được cường giả của tứ đại thế lực trong Hắc Ám Sâm Lân, còn có rất nhiều cường giả bí ẩn xuất hiện. Bọn họ đều tranh đoạt được không ít bảo vật.
Thậm chí, có người còn trông thấy Tiết Thiên Cừu, Vạn Tam Bàn và hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa. Ngoài ra còn có thủ lĩnh của tứ đại thế lực như Mục Minh Thanh xuất hiện. Bọn họ đều tranh đoạt được không ít bảo vật, nhưng lại không dám ở lại quá lâu, dường như bọn họ đang kiêng dè điều gì.
Bởi vì mấy ngày sau, rất nhiều Vương Giả chạy đến học viện Thiên Vũ. Những Vương Giả này đến tế điện các anh linh đã hi sinh, có Vương Giả rên rỉ rung trời, có Vương Giả giận giữ gầm thét, kinh động bốn phương....
- Học viện Thiên Vũ đã bị san thành đất bằng.
- Rốt cuộc Âm Minh giáo có lại lịch như thế nào, thế mà mạnh mẽ như vậy.
- Thần Dũng Vương Đỗ Thiếu Phủ cũng vẫn lạc, lấy sức một người ngăn cản lôi đình hủy diệt, quả thật rất oanh liệt.
....
Trong không gian mông lung, ánh sáng phù văn chói mắt.
Trong không gian mông lung có một thân ảnh đang trôi nổi, phát ra tiếng vang tư tư, thỉnh thoảng có ngân xà điện mang xuyên thẳng qua người.
Lúc này, không ai biết rằng, Đỗ Thiếu Phủ mà tất cả mọi người cho rằng đã vẫn lạc dưới lôi đình hủy diệt, lại xuất hiện trong không gian thần dị này.