Tất cả mọi người Thiên Vũ Học Viện, nhìn thấy từng cường giả đi ra từ Học viện lần lượt trở về, từng người đều vượt mọi khó khăn đến đây trợ giúp Thiên Vũ Học Viện, mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, lệ nóng quanh tròng, lập tức càng phát ra công kích mãnh liệt, sức chiến đấu tăng mạnh, ý chí chiến đấu được kích phát.
Mà đối với những người cầm đầu Âm Minh Giáo kia mà nói, tựa hồ là không nghĩ tới bỗng nhiên sẽ có nhiều cường giả như vậy đến đây cứu viện Thiên Vũ Học Viện, lập tức khiến cho đám cường giả Âm Minh Giáo đều không chiếm được lợi.
- Trấn Nam Vương Âu Dương Kỳ ở đây, giết!
Một lão giả cao lớn, khuôn mặt cương nghị, nhìn ra được lúc còn trẻ nhất định là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, lúc này đứng giữa không trung, nhanh chóng xuất thủ, Phù Văn trong tay tràn ra, dễ dàng tiêu diệt người Âm Minh Giáo.
- Trấn Đông Vương Tương Trấn Quốc ở đây, những kẻ đụng đến Thiên Vũ Học Viện ta, nợ máu trả bằng máu!
Một thân ảnh to lớn đứng giữa không trung, khí thế trấn áp sơn hà, dáng vẻ có vài phần giống với Bất Điểm Sơn Hà Tương Quân, chưởng ấn trong tay hạ xuống, Phù Văn xung thiên, trấn áp sơn hà, vô số người Âm Minh Giáo hóa thành huyết vụ.
- Giết!
Dược Vương xuất thủ, khẽ phất tay, vô số Khôi Lỗi giống như được làm bằng kim cương vọt ra, vọt vào trong đám người Âm Minh Giáo, đại sát tứ phương.
Đây đều là Khôi Lỗi mà Dược Vương nghiên cứu trong khoảng thời gian này, uy năng tuy rằng vẫn chưa đạt tới Vương cấp, nhưng cũng đủ để tiêu diệt Vũ Hầu cảnh.
- Diệt!
Ưng Vương La Đao cũng đứng bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ xuất thủ, trảo ấn lướt không, đem từng người Âm Minh Giáo xé thành mảnh vụn.
- Phanh phanh phanh!
Cùng với cường giả tứ phương trở về trợ giúp Thiên Vũ Học Viện, không ít người Âm Minh Giáo lập tức bị tiêu diệt.
- Mau ngăn trở những cường giả kia, mau!
Lão giả cầm đầu Âm Minh Giáo đang chiến đấu kịch kiệt cùng Phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang hét lên, phân phó cường giả Vương cấp của Âm Minh Giáo ngăn trở cường giả Vương cấp mới trở về trợ giúp Thiên Vũ Học Viện.
- Tu vi Vương cấp, cũng không cứu được Thiên Vũ Học Viện!
Trong đám cường giả Vương cấp của Âm Minh Giáo, lập tức từ bỏ việc giết Trưởng lão cùng đệ tử bình thường, trực tiếp ngăn trở những cường giả đến cứu viện Học viện.
- Thề chết bảo hộ Thiên Vũ Học Viện ta!
Bôn Lôi Vương hét lớn một tiếng, cột sáng năng lượng Phù Văn trong tay giống như lôi đình lướt ra, phá hủy mọi thứ, công kích về phía cường giả Âm Minh Giáo, đem thân thể một cường giả Vương cấp của Âm Minh Giáo trực tiếp nổ tung, hóa thành huyết vụ, quang mang chiếu rọi mặt đất.
Một chiêu tiêu diệt một Vương giả, Bôn Lôi Vương thần uy cái thế, lập tức dọa cho đám người Âm Minh Giáo xung quanh bỏ chạy tán loạn.
- Khốn nạn, Bôn Lôi Vương, Đới gia Trung Châu các ngươi cũng muốn nhúng tay sao!
Một lão giả mang mặt nạ hét lớn, khí tức khủng bố, tuyệt đối không chỉ là Vương giả bình thường, lập tức ngăn trở phía Bôn Lôi Vương.
- Hóa ra là những tên khốn Âm Minh Giáo, đụng đến Thiên Vũ Học Viện ta, ngày sau tứ phương cường giả Thiên Vũ Học Viện toàn bộ trở về, nhất định đem Âm Minh Giáo các ngươi san thành bình địa, chó gà không tha!
Bôn Lôi Vương rống to không hề sợ hãi, hắn xuất thân Thiên Vũ Học Viện, trên người mang theo khí chất của Thiên Vũ Học Viện, không hề sợ hãi, xuất thủ chống lại lão giả âm hàn kia, từng luồng năng lượng công kích quét ngang trời cao, cực kỳ đáng sợ.
- Giết. . .
Trong thời gian ngắn ngủi, trên vùng đất cổ kính này, đã trở thành một vùng huyết sát, sát phạt xung thiên, giết đỏ hai mắt, máu chảy thành sông.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn giữa không trung, lúc này trong lòng cũng kích động run rẩy, những cường giả kia lúc trước đi ra từ Thiên Vũ Học Viện, bọn họ không hề quên Thiên Vũ Học Viện, Học viện có khó khăn, không ngại khó khăn đến đây trợ giúp, bọn họ cũng là một phần tử của Thiên Vũ Học Viện.
Có điều lúc này Đỗ Thiếu Phủ tuy rằng trong lòng kích động run rẩy, nhưng là thần sắc vẫn vô cùng ngưng trọng, cường giả tứ phương đến đây cứu viện Thiên Vũ Học Viện, đều là cấp bậc Vũ Vương cảnh, tuy rằng gọi là cường giả Vương cấp, nhưng lúc này trong Âm Minh Giáo, rõ ràng là có vài đối thủ đáng sợ đã vượt qua cấp bậc Vũ Vương cảnh, những đối thủ đó, tựa hồ là Vũ Hoàng cảnh.
Lúc này trên chiến trường, có thể quyết định thành bại cuối cùng, cũng chỉ có những người Vũ Hoàng cảnh kia.
- Phanh phanh. . .
Trên chiến trường giữa không trung, có âm thanh năng lượng trầm đục vô cùng kịch liệt truyền ra, sau đó chỉ thấy trên bầu trời, trong trận chiến khó mà có người có thể tham dự, thân thể Đại trưởng lão nội viện bị đánh bay, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.
Lúc này, Phù Văn trên người con Bạch Hạc Mạch Hồn mà Đại trưởng lão đã sớm thúc giục cũng bị đánh tan, hóa thành mảnh vụn.
- Ngươi dù sao cũng chỉ là Bán Hoàng, còn chưa phải là đối thủ của bổn Hoàng!
Một người cao gầy mang mặt nạ, khí tức ác liệt quát lạnh, một chưởng ấn nhanh như thiểm điện lần thứ hai rơi xuống trên người Đại trưởng lão.
- Phốc phốc!
Thân thể già nua của Đại trưởng lão từ giữa không trung trực tiếp rơi xuống, giống như cự thạch đập xuống trên mặt đất, mặt đất run rẩy, sơn băng địa liệt, vô số mảnh đá vỡ bắn ra.
- Đại trưởng lão!
Đỗ Thiếu Phủ sắc mặt đại biến, thân ảnh vết thương chồng chất lập tức nhanh như thiểm điện lao xuống bên cạnh Đại trưởng lão lúc này đã máu me đầm đìa, sắc mặt trắng bệch như tro, khí tức uể oải đến cực điểm.
- Tiểu tử, các ngươi trở về, ta thấy vô cùng an ủi, thế nhưng ngươi không nên không nghe lời a, ngươi không nên trở về, đồng ý với ta, mau rời khỏi nơi này, lưu lại truyền thừa cho Thiên Vũ Học Viện, chờ đến một ngày kia, khi ngươi đã cường đại, trả thù cho Học viện, khiến cho bọn họ nợ máu trả bằng máu. . .
Trên khuôn mặt già nua của Đại trưởng lão, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói đứt quãng, cuối cùng trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt cuối cùng nhìn Đỗ Thiếu Phủ hơi tiêu tán, hai mắt khép hờ, sinh cơ biến mất.
- Đại trưởng lão. . .
Xung quanh, không ít Trưởng lão cùng đệ tử nhìn thấy Đại trưởng lão ngã xuống, lập tức bi thống hét lớn, sợ hãi, trong mắt mọi người có lệ nóng tuôn rơi.
Đỗ Thiếu Phủ không có hét lớn, nhìn lão giả già nua cả đời bảo vệ Thiên Vũ Học Viện, trong lòng có cảm giác muốn khóc, nước mắt không nhịn được muốn chảy ra.
- Đại trưởng lão, ngươi yên nghỉ đi!
Đỗ Thiếu Phủ nhẹ nhàng đem thi thể Đại trưởng lão đặt xuống bên trong hố sâu, phất tay một cái, từng đống đá vụn chất lên đem thi cốt vùi lấp.
Sau đó Đỗ Thiếu Phủ nhìn chằm chằm vào người vừa mới tiêu diệt Đại trưởng lão, trong mắt bắn ra hàn ý, Thiên Vũ Học Viện chính là ngôi nhà thứ hai của mình, đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói, đối với Thiên Vũ Học Viện có tình cảm sâu sắc, người của Thiên Vũ Học Viện chính là người thân của mình, Đại trưởng lão chính là trưởng bối của mình.
Đỗ Thiếu Phủ mơ hồ còn có ấn tượng, lúc trước khi bản thân hôn mê, Đại trưởng lão xuất thủ trị thương cho mình, cho mình dùng Đan Dược, ánh mắt lo lắng vì mình, lúc này đã nhắm lại, không thể mở ra được nữa.
- Phần phật!
Thân thể Đỗ Thiếu Phủ vết thương chồng chất, bạo phát Phù Văn kim sắc, vết đao sâu hoắm trên lưng kia, cũng đang từ từ khôi phục, một luồng khí tức bá đạo khiến người ta sợ hãi, như núi lửa đè nén, đột nhiên phun trào.
- Ô...ô...n...g!
Thúc giục Phách Ảnh trong tay, hai cánh Phù Văn vỡ vụn sau lưng lần thứ hai trực tiếp khuếch tán, Đại Bàng vỗ cánh, thân ảnh lao lên trên không, kiếm chỉ hướng người cao gầy mang mặt nạ.
- Giết!
Đỗ Thiếu Phủ xuất thủ, thúc giục “Phách Ảnh, quang mang tỏa sáng, Phù Văn lưu chuyển, một kiếm nhìn như đơn giản, phong lôi vang vọng, kiếm quang lấy tư thế thiểm điện nháy mắt lan tràn đến trước mặt người cao gầy mang mặt nạ.
- Vù!
Một kiếm này như là ẩn chứa uy năng dời núi lấp biển, đủ để cho trời long đất lở, phá hủy mọi thứ.
- Thật là một thanh Đạo Khí tốt, đúng là bảo bối a, đáng tiếc lại rơi vào tay tiểu tử không biết tự lượng sức như ngươi.
Lão giả cười lạnh, mắt lộ ra khinh thường, khẽ phất tay, vô số năng lượng Phù Văn huyết tinh âm hàn giống như một tấm chắn, trực tiếp ngăn lại kiếm quang.
- Phần phật. . .
Mặc cho kiếm quang bá đạo khủng bố, đủ để khiến cho Vũ Vương sơ đăng cảnh nhượng bộ lui binh, lúc này lại không có cách nào lay động tấm chắn Phù Văn này.
- Ầm!
Thấy không thể lay động tấm chắn Phù Văn của đối phương, bên trong hai mắt Đỗ Thiếu Phủ, kim quang cuộn trào, hai cánh Phù Văn sau lưng bạo phát Phù Văn chói mắt, giống như mặt trời mới mọc, khí thế bá đạo ác liệt bỗng nhiên tăng lên, hào quang tràn ngập, giống như Đại Bàng tung cánh, bay lượn Cửu Thiên!
- Xoạt xoạt. . .
Phía trên kiếm quang, một luồng uy áp cuồn cuộn tăng lên, kết nối với Năng Lượng Thiên Địa, vậy mà đâm cho tấm chắn Phù Văn trực tiếp ba động.
- Ý, cũng không tồi!
Lão giả lộ vẻ kinh ngạc, lập tức cười lạnh, đồng thời phất tay, phía trên tấm chắn Phù Văn bạo phát một luồng lực lượng cắn nuốt khủng bố, trực tiếp đem kiếm quang cắn nuốt trong đó.
- Ầm!
Sau đó thân ảnh lão giả quỷ dị xuất hiện trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, một chưởng ấn bỗng nhiên quỷ dị đánh vào trước ngực Đỗ Thiếu Phủ.
- Huyền Hồn Đồng!
Ngay lúc chưởng ấn khủng bố dưới không ít ánh mắt lo lắng của mọi người, ầm ầm rơi xuống trước ngực Đỗ Thiếu Phủ, cùng lúc đó, trong hai mắt Đỗ Thiếu Phủ, có Phù Văn quỷ dị lập tức lan tràn.
- Xoạt. . .
Trong chốc lát này, trong mắt Đỗ Thiếu Phủ giống như có quang mang vạn trượng lướt ra, quang mang Phù Văn trùng điệp, cuối cùng giống như quang mang bao phủ trên người lão giả nháy mắt xuất hiện trước mặt.
- Xoẹt xoẹt xoẹt!
Thân thể Đỗ Thiếu Phủ chịu một chưởng ấn khủng bố như vậy, trực tiếp bị đánh rơi, chỉ là cùng lúc đó, “Phách Ảnh trong tay hóa thành kiếm tiên, giống như thiểm điện, trong nháy mắt lão giả phía trước có chút ngưng trệ, trực tiếp đâm về phía trước ngực lão giả kia.
Khoảnh khắc ngắn ngủi, lão giả kia tựa hồ là đột nhiên cảm nhận được điều gì, ánh mắt biến hóa không nhỏ, mơ hồ hơi ngưng trệ, nhưng chỉ trong chốc lát, lập tức liền khôi phục lại.
Lão giả lập tức nhanh chóng lui lại, tránh thoát vị trí trước ngực, nhưng lại khiến cho kiếm tiên quấn quanh ở đầu vai, phá hủy không ít Huyền Khí phòng ngự, hắc bào ở đầu vai vỡ vụn, sau đó trên đầu vai lưu lại một vết máu nhàn nhạt.
Một kiếm này đối với lão giả mà nói, tuy rằng không ảnh hưởng toàn cục, lực lượng của kiếm quang đều đã bị ngăn lại, cũng không bị tổn thương gì quá lớn, nhưng là lại bị Đỗ Thiếu Phủ lưu lại một kiếm.
- Ầm ầm!
Đỗ Thiếu Phủ đập mạnh xuống một góc trên quảng trường hỗn độn, trong miệng phun ra máu tươi, toàn thân rời rạc, xương sườn trong ngực đều giống như rời ra, lục phủ ngũ tạng chấn động, căn bản không thể chống lại đối thủ.