- Ta muốn quay lại Học viện một chuyến.
Đỗ Thiếu Phủ thu Phách Ảnh vào trong cơ thể, nghĩ đến những lời Thái thượng trưởng lão Huệ Dữ nói, quyết định trở lại Học viện một chuyến, người Âm Minh Giáo có thể chặn giết đệ tử Học viện khắp nơi, vậy đối với Thiên Vũ Học Viện e là càng không bỏ qua, cho dù là đại kiếp nạn kia mình không thể chống lại, nhưng nếu cứ rời đi như vậy, vậy cả đời này, mình cũng vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân.
- Ngươi muốn quay lại?
Vu Tước nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, hỏi:
- Các sư đệ sư muội cùng các Trưởng lão Học viện cũng sẽ theo Không Gian Truyền Tống rời đi, ngươi quay lại Học viện làm gì?
Nghe Vu Tước nói vậy, Đỗ Thiếu Phủ than nhẹ, nhẹ giọng than thở:
- Bọn họ e là đã không thể rời đi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi biết được bao nhiêu? - Cốc Tâm Nhan hỏi Đỗ Thiếu Phủ, trong hai con ngươi hiện lên thần sắc ngưng trọng.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía ánh mắt mọi người xung quang, hơi chút do dự, sau đó trả lời:
- Không Gian Truyền Tống Phù Trận tiêu hao vô cùng lớn, tất cả tài nguyên của Học viện đã tiêu hao hết, một lượt truyền tống cuối cùng, cũng chỉ đủ chống đỡ cho chúng ta rời đi, những người còn lại đã khó mà theo Không Gian Truyền Tống Phù Trận rời đi, chúng ta gặp phải người Âm Minh Giáo chặn giết ở chỗ này, sợ là người bên ngoài Học viện sẽ càng nhiều, những người còn lại của Học viện đã khó mà rời đi.
Tất cả đệ tử vây quanh nghe vậy, lập tức từng người lâm vào ngưng trọng, thông tin này, lúc trước bọn họ không hề hay biết, khó trách một lượt Không Gian Truyền Tống Phù Trận cuối cùng chỉ truyền tống chừng một trăm người bọn họ, hóa ra là tài nguyên để chống đỡ Không Gian Truyền Tống Phù Trận của Học viện đã tiêu hao hết.
- Những người Âm Minh Giáo này không biết là toàn bộ hay chỉ là một trong số đó, nhưng nhất định đều là đến để đối phó Thiên Vũ Học Viện, mà đây hẳn là đại kiếp nạn của Học viện mà các Trưởng lão nói, Thiên Vũ Học Viện hiện nay gặp đại kiếp nạn , ta muốn trở về Học viện một chuyến.
Đỗ Thiếu Phủ vừa nói dứt lời, nhìn Đỗ Tiểu Thanh, Tiểu Hổ, Đỗ Tiểu Yêu, nói:
- Tiểu Thanh, Tiểu Hổ, Đỗ Tiểu Yêu, các ngươi có bằng lòng theo ta cùng trở lại Học viện không?
- Tam thiếu ở đâu, ta sẽ ở đó! - Thân thể Tiểu Hổ hóa thành kích thước khoảng một trượng, đứng bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, nhìn chăm chú, khí thế hung hãn.
- Ta đương nhiên là muốn đi theo ca ca. - Đỗ Tiểu Thanh nói.
- Ngươi có thể thiếu được ta sao.- Đỗ Tiểu Yêu mặt dày nói, thân thể lần thứ hai thu lại, chỉ lớn bằng Tiểu Mi Hầu kim sắc, hai mắt chuyển động.
- Đỗ Thiếu Phủ, lẽ nào ngươi cho rằng Học viện chỉ có một mình ngươi không sợ chết, ta lại sợ chết hay sao, muốn trở về, tính thêm cả ta nữa!
Tương Quân nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt kiên nghị, da thịt toàn thân màu cổ đồng nhàn nhạt, khiến người ta nhìn vào, vô hình trung có một loại khí chất giống như chiếm giữ trời cao, trấn áp sơn hà.
- Còn ta nữa, muốn động đến Thiên Vũ Học Viện, phải hỏi xem ta có đồng ý hay không. - Quỷ Oa cất bước đi ra, hắc bào đen như mực, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra khí tức ác liệt.
- Không được.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tương Quân, Quỷ Oa, nghiêm mặt nói:
- Học viện phải lưu lại truyền thừa, các ngươi không thể trở về.
- Nếu là ta đoán không sai, Gia Cát viện phó tìm ngươi đi riêng một chuyến, nhất định là hi vọng ngươi dẫn theo chúng ta lưu lại truyền thừa cho đi, cho dù là trở về Học viện, cũng nên để chúng ta trở về, ngươi mới là người phải lưu lại truyền thừa cho Học viện, cũng chỉ có ngươi mới có thể thực sự làm được điều đó. - Cốc Tâm Nhan tiến lên, trong mắt đẹp hiện lên ba động.
- Tâm Nhan nói không sai, người phải trở về là chúng ta, ngươi phải ở lại, lưu lại truyền thừa cho Học viện.
U Minh Công Chúa Vu Tước tiến lên, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hỏi:
- Cho nên, muốn trở về thì mọi người cùng nhau về, chúng ta đều là một thành viên của Học viện, nếu là Học viện không còn, còn nói gì đến truyền thừa, Học viện dôc toàn lực đưa chúng ta rời đi, lẽ nào chúng ta thật sự có thể rời đi sao? Cho dù là chúng ta không địch lại, nhưng ít nhất chúng ta đã từng trở về, chúng ta há là hạng người ham sống sợ chết, Thiên Vũ Học Viện chưa bao giờ có người ham sống sợ chết, nếu như không trở về, đời này khó yên!
- Thiên Vũ Học Viện chưa bao giờ có hạng người ham sống sợ chết, chúng ta sao có thể cứ thế rời đi, nếu như không trở về, đời này khó yên!
Thanh âm nhàn nhạt từ trong miệng Lý Vũ Tiêu truyền ra, khẽ ngẩng đầu, trên khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, đôi mắt thâm thúy hiện lên chút ánh sáng màu đỏ, khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
- Thiên Vũ Học Viện chưa bao giờ có hạng người ham sống sợ chết, nếu như không trở về, đời này khó yên!
- Nếu như không trở về, đời này khó yên!
Đám người Quách Thiếu Phong, Đường Ngũ, Diệp Phi Vũ đồng thời mở miệng, thanh âm nhàn nhạt truyền ra, sau đó trong sơn cốc, hơn trăm đệ tử Học viện đều lộ ra thần sắc kiên nghị, Học viện gặp nạn, gặp phải đại kiếp nạn, Thiên Vũ Học Viện tuyệt không có người sợ chết, sao có thể rời đi như vậy.
Ở đây phần lớn đều là đệ tử lâu năm của Thiên Vũ Học Viện, sinh sống ở Học viện bao nhiêu năm như vậy, đã sớm có tình cảm với Học viện, đối với mỗi người mà nói, Học viện chính là ngôi nhà thứ hai, đây cũng chính là ý nghĩa tồn tại của Học viện, làm sao có thể bỏ đi như vậy.
- Bây giờ ngươi còn muốn một mình trở về sao? - Nhìn mọi người xung quanh, Tương Quân hỏi lại Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn mọi người, ánh mắt ba động, sau đó gật đầu, nói:
- Người trên Vũ Bảng cùng nhau trở lại Học viện đi, còn những sư huynh sư muội khác của Phù Viện nhanh chóng rời đi.
- Thiếu Phủ sư đệ, chúng ta muốn cùng nhau trở về, thực lực của chúng ta tuy rằng không phải quá mạnh, nhưng chúng ta thân là một phần tử của Học viện, thân là đệ tử Phù Viện, há có thể ham sống sợ chết, cho dù chúng ta rời đi, lại có thể đi đâu?
Hàn Triều tiến lên, nghiêm mặt hỏi Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt kiên nghị quyết đoán.
- Đệ tử Phù Viện chúng ta, cũng muốn cùng đi.
Đám người Băng Na, Đồ Đồng cùng nhau tiến lên, đều muốn cùng đi.
- Hàn Triều sư huynh, Thiên Vũ Học Viện chưa bao giờ có hạng người ham sống sợ chết, Phù Viện cũng không có, chỉ là chúng ta phải lưu lại truyền thừa cho Thiên Vũ Học Viện, đệ tử Phù Viện ở lại, cũng không phải do ham sống sợ chết.
Đỗ Thiếu Phủ nghiêm mặt nói với đám người Hàn Triều, Băng Na, Đồ Đồng:
- Nếu là ta nhớ không nhầm, nơi này cách Loạn Yêu thành không xa, các ngươi đi về bên trái, đến Loạn Yêu Thành tìm Thiên Hạ Hội, nói rằng phụng mệnh của ta, bảo Thiên Hạ Hội không tiếc bất cứ giá nào, mau đến chi viện cho Thiên Vũ Học Viện.
Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt đám người Hàn Triều, Băng Na, Đồ Đồng khẽ động, lập tức gật đầu, Hàn Triều dẫn đầu nói với đệ tử Phù Viện:
- Tất cả đệ tử Phù Viện đi theo ta, đi Loạn Yêu thành!
- Vèo vèo...
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đệ tử Phù Viện tiến lên trước, nhìn đám người Đỗ Thiếu Phủ, Tương Quân một cái xong, dưới sự hướng dẫn của Hàn Triều, lập tức rời đi.
- Mọi người cùng nhau trở lại Học viện thôi, chúng ta e là không thể sử dụng Không Gian Truyền Tống Phù Trận này để trở về, nơi này cách Học viện khá xa, hi vọng chúng ta còn về kịp.
Đỗ Thiếu Phủ thần sắc ngưng trọng, từ Loạn Yêu Thành đến Thiên Vũ Học Viện, Tiểu Hổ nhanh nhất cũng mất thời gian gần một ngày một đêm, bên này tính ra cũng không khác mấy, không biết đến lúc đó có thể tới kịp hay không.
- Nếu chúng ta có thể khởi động Không Gian Truyền Tống Phù Trận này thì tốt rồi. Cốc Tâm Nhan khẽ than.
- Chúng ta nhanh chóng trở lại Học viện! - Tương Quân nói.
Hai mắt Đỗ Tiểu Yêu khẽ động, do dự một chút, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Lão nhị, Không Gian Truyền Tống Phù Trận này các ngươi tuy rằng không thể khởi động, nhưng nó đã mở ra, chỉ là các ngươi không thể sử dụng mà thôi, nhưng ngươi cùng ta lại có thể trở về.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, không có thời gian cùng Đỗ Tiểu Yêu thảo luận vấn đề ai là lão đại ai là lão nhị, nghe ý tứ trong lời nói của Đỗ Tiểu Yêu, Đỗ Thiếu Phủ đương nhiên hiểu, dựa vào thiên phú Mạch Hồn của mình cùng Đỗ Tiểu Yêu, có thể không cần để ý tất cả Phù Trận thông thường, Không Gian Truyền Tống Phù Trận cũng là Phù Trận, đương nhiên cũng có thể không cần để ý.
- Có cách nào có thể mang theo mọi người cùng đi không? - Đỗ Thiếu Phủ hỏi Đỗ Tiểu Yêu.
- Điều này. . . – Ánh mắt Đỗ Tiểu Yêu khẽ động, có chút khó xử.
- Ngươi có cách đúng không? - Đỗ Thiếu Phủ hiểu rất rõ Đỗ Tiểu Yêu, không khó nhìn ra Đỗ Tiểu Yêu tựa hồ là có cách có thể mang mọi người cùng đi.
Đỗ Tiểu Yêu gật đầu, ánh mắt đảo qua đám người Tương Quân, Quỷ Oa, Cốc Tâm Nhan, thở dài một hơi, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Biện pháp thì có, chỉ là mang nhiều người như vậy, bằng vào thực lực hiện giờ của ta, căn bản là không thể làm được, trừ phi. . .
- Trừ phi cái gì, ngươi nói mau. - Đỗ Thiếu Phủ trừng mắt Đỗ Tiểu Yêu một cái.
- Ta cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhiều đến mức vượt quá tưởng tượng của ngươi, cần rất nhiều rất nhiều Linh Dược, Linh Khí, Phù Khí, nói chung càng nhiều càng tốt, bằng không, ta thật sự không thể làm được. - Đỗ Tiểu Yêu nghiêm mặt nói.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Đỗ Tiểu Yêu, biết Đỗ Tiểu Yêu không phải đang lừa gạt Linh Dược cùng Linh Khí, mà là Đỗ Tiểu Yêu thật sự cần rất nhiều Linh Dược cùng Linh Khí.
- Chỗ này của ta có đủ hay không?
Đỗ Thiếu Phủ móc ra Túi Càn Khôn, đem phần lớn Linh Dược, Đan Dược, còn có vài cái Linh Khí trong Túi Càn Khôn đều đổ ra.
Thật ra trên người Đỗ Thiếu Phủ còn dư lại một ít Đan Dược cùng Linh Dược, nhưng là không thể lấy ra, vì chúng đều có tác dụng vô cùng quan trọng, những thứ có thể lấy ra, đều đã lấy ra hết, giá trị không nhỏ.
Linh Dược, Đan Dược, Linh Khí chồng chất thành đống, hào quang lấp lánh, năng lượng ba động, khiến người ta sợ hãi, ngay cả thanh chủy thủ lúc trước Đỗ Thiếu Phủ luyện chế đều lấy ra.
Làm cho đám người Tương Quân, Cốc Tâm Nhan xung quanh không khỏi trợn mắt há mồm, tựa hồ đều không nghĩ tới trên người Đỗ Thiếu Phủ vậy mà lại có nhiều thứ như vậy.
- Tuy rằng rất nhiều, nhưng chỉ có thể để ta mang theo một nửa số người mà thôi. Đỗ Tiểu Yêu nói, nhìn Đan Dược, Linh Dược cùng Linh Khí mà Đỗ Thiếu Phủ lấy ra, không có nụ cười tham ăn của ngày xưa, ngược lại vô cùng ngưng trọng.
- Ta cũng có một ít, tuy rằng không nhiều, đều đều ở chỗ này!
Cốc Tâm Nhan tiến lên, Đỗ Tiểu Yêu cùng Đỗ Thiếu Phủ nói chuyện, nàng vẫn luôn đứng bên cạnh lắng nghe, tuy rằng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng tù trong Túi Càn Khôn trong tay đổ ra không ít Đan Dược, Linh Dược, còn có hai thanh Linh Khí.
- Ta cũng có một ít.
- Còn ta nữa.
Bốn người Tương Quân, Quỷ Oa, Lý Vũ Tiêu, Quách Thiếu Phong, Vu Tước tiến lên, không hề do dự, từ trong Túi Càn Khôn đổ ra không ít Đan Dược, Linh Dược, Linh Khí.