- Hồ nháo.
- Đều là đệ tử Đỗ gia, lại hồ nháo như thế.
Vài Đỗ gia tộc lão đứng dậy, bỏ lại mấy câu mạc danh kỳ diệu liền trực tiếp ly khai đại sảnh, không có để ý đến đám người Đỗ Hạo nữa.
- Hồ nháo, đều giải tán đi.
Đỗ Chấn Vũ đứng dậy, phất tay áo, theo đuôi vài vị trưởng giả Đỗ gia rời đi.
Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên cùng đám tam cô lục bà sững sờ ở trong đại sảnh, cũng không biết nói cái gì. Kết quả này cùng bọn họ tưởng tượng hoàn toàn không giống nha, bọn họ nguyên bản nghĩ, dù không thể trừng phạt Đỗ Thiếu Phủ, ít nhất có thể lấy lại máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang cùng Trúc Cơ đan, này cũng là mục đích chân chính của bọn hắn, ai biết cái gì cũng không lấy được, còn mất hết mặt mũi.
Đỗ Thiếu Phủ rời Đỗ gia đại sảnh đã là buổi trưa, trở lại đình viện, bỏ Mặc Linh Kiếm vào trong Túi Càn Khôn, sau đó liền trực tiếp đi Tàng Võ Lâu.
Ngoài Tàng Võ Lâu, trên ghế dựa, Phục Nhất Bạch nhàn nhã nằm ở ghế mây nhẹ nhàng lay động, phía trước là một thiếu niên Đỗ gia đang cung kính quét tước vệ sinh.
Đỗ Thiếu Phủ cùng Phục Nhất Bạch bắt chuyện một cái, liền trực tiếp tiến nhập Tàng Võ Lâu, để thiếu niên kia hâm mộ không thôi.
Lúc này đi Tàng Võ Lâu, Đỗ Thiếu Phủ không phải tìm võ kỹ tu luyện, mà muốn tìm một ít gì đó liên quan tới Linh Phù Sư, miễn cho bị Chân Thanh Thuần lừa gạt, hiểu biết nhiều một ít, đến lúc đó khả năng mắc mưu bị lừa tự nhiên sẽ ít đi một ít.
Chỉ tiếc toàn bộ Tàng Võ Lâu, cũng không có ghi lại về Linh Phù Sư mà Đỗ Thiếu Phủ muốn, nhưng tìm được một ít giới thiệu đơn giản về Linh Phù Sư.
Linh Phù Sư, chức nghiệp này ở trên đại lục địa vị còn cao hơn võ giả, trong người bình thường, có thể trở thành võ giả cực nhỏ, có thể trở thành Linh Phù Sư ít càng thêm ít, điều kiện trở thành Linh Phù Sư quá mức hà khắc, không có mấy người có thể đạt tới yêu cầu hà khắc kia.
Đồng thời Linh Phù Sư cũng không phải chỉ một chức nghiệp, ba chữ Linh Phù Sư, bao gồm nhiều lắm, luyện dược, luyện khí, bày trận… đều là Linh Phù Sư phải đọc lướt qua, nghe nói căn bản không có khả năng có Linh Phù Sư toàn năng.
Sau khi cùng Phục Nhất Bạch hàn huyên vài câu, rời đi Tàng Võ Lâu, Đỗ Thiếu Phủ cũng không có về đình viện, mà đi ra phía sau núi.
- Có ý tứ, càng ngày càng có ý tứ.
Nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ, trên khuôn mặt của Phục Nhất Bạch hiện lên mỉm cười, sau đó hai tròng mắt khép hờ, nhìn thiếu niên quét tước nói:
- Quét tước sạch sẽ sạch sẽ một chút, một hồi tới quét cả phòng của ta luôn.
...
Phía sau núi Đỗ gia, Đỗ Thiếu Phủ lấy ra Túi Càn Khôn, lấy ra một ít Linh Dược cướp đoạt được nhét vào trong miệng, nếu lúc này có Linh Phù Sư nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp nuốt Linh Dược, sẽ đau lòng muốn chết.
Trực tiếp nuốt Linh Dược, không có tinh luyện ra tạp chất ẩn chứa trong Linh Dược, tinh hoa của Linh Dược không có đến trạng thái tốt nhất, đối với một Linh Phù Sư tinh thông luyện dược mà nói, tự nhiên là đạp hư Linh Dược.
Bất quá Đỗ Thiếu Phủ không để ý, đối với tu luyện công pháp của Kim Sí Đại Bằng Điểu mà nói, sau khi ăn Linh Dược, Linh Dược ẩn chứa năng lượng đều sẽ ở lại trong cơ thể, phương pháp luyện thể tự ngược kia, tương đương Linh Phù Sư tinh luyện Linh Dược, hiệu quả cũng không dưới Linh Phù Sư tinh luyện nha.
- Oanh ầm ầm...
Sau một lát, phía sau núi Đỗ gia, truyền ra tiếng vang oanh ầm ầm, làm phi cầm vỗ cánh rời xa, dã thú ngủ đông bôn đào.
Đỗ Thiếu Phủ mặc một cái quần đùi, cả người bao vây quang mang kim sắc, như tự ngược không ngừng va chạm vách núi.
Cách đó không xa, ánh mắt của Vương Lân Yêu Hổ gắt gao nhìn quang mang kim sắc tràn ra phù văn kia, nhìn không chuyển mắt, như lĩnh ngộ cái gì đó.
Như thế thẳng đến vào đêm, tiếng vang oanh ầm ầm mới dần dần bình ổn.
Năng lượng Linh Dược trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ không sai biệt lắm đã hấp thu sạch sẽ, mặc quần áo vào, sau đó ở phía sau núi khoanh chân mà ngồi, bắt đầu thổ nạp tu luyện, hoàn toàn luyện hóa một ít năng lượng Linh Dược còn thừa trong cơ thể, đương nhiên, Linh Dược này mang đến chỗ tốt, là xa xa không thể so sánh với Huyết Anh Linh Chi.
- Hô!
Sáng sớm, phía sau núi, Đỗ Thiếu Phủ phun ra một ngụm trọc khí, hai tròng mắt mở ra, có hai giọt sương sớm ở trên lông mi thật dài, trong mắt lướt qua kim mang nhàn nhạt, trên người ngày hôm qua bởi vì va chạm sưng đỏ đều khôi phục, làm thân hình càng rắn chắc cao ngất.
- Hôm nay hẳn là đi mua những thứ kia a.
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, Chân Thanh Thuần giao cho mình một phần danh sách kia, cần sớm mua về.
Thạch Thành náo nhiệt ồn ào, ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, dòng người xuyên qua, thỉnh thoảng có thanh âm rao hàng truyền ra.
Đỗ Thiếu Phủ đi ở trong Thạch Thành, cũng có hứng thú đánh giá, dọc theo đường đi nhàn nhã dạo quanh, thậm chí còn mua vài bộ quần áo thích hợp, cuối cùng còn mua một bình rượu không tệ.
Phưởng thị, ở địa phương phồn hoa nhất trong toàn bộ Thạch Thành, Ngạn gia, Tần gia, Diệp gia, Bạch gia đều có không ít cửa hàng ở trong phưởng thị.
Trong phưởng thị các loại cửa hàng lâm lập, thương phẩm rực rỡ muôn màu, trong đó còn có không ít cửa hàng buôn bán vật phẩm tu luyện, Linh Dược, võ kỹ, binh khí… cái gì cần có đều có, bởi vậy phưởng thị cũng là địa phương tụ tập tu luyện giả nhiều nhất.
Võ giả, có địa vị độc nhất vô nhị, trên đời này cường giả vi tôn, thực lực tối thượng, võ giả đều mạnh hơn người thường vô số lần, tự nhiên là để người kính sợ.
Chẳng qua cũng không phải bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành võ giả, phải ăn khó khăn vượt quá người bình thường, huống chi muốn trở thành một võ giả, thậm chí không phải nỗ lực đơn thuần là có thể làm được.
Đỗ Thiếu Phủ muốn mua vật phẩm mà Chân Thanh Thuần liệt kê, đại bộ phận đều là Linh Dược. Tuy từ trên người Sấu Hổ cướp đoạt đến một ít Linh Dược, nhưng xa xa không đủ, huống chi phương pháp luyện thể kia, cũng cần không ít Linh Dược.
Bởi vậy Đỗ Thiếu Phủ suy nghĩ muốn mua được tất cả vật phẩm trên danh sách, khẳng định là giá trị xa xỉ, trừ khi bán đi một ít thứ tốt trong hai cái Túi Càn Khôn, bằng không mình khẳng định mua không nổi.
Đỗ gia có cửa hàng, cũng chuyên môn buôn bán Linh Dược, binh khí, còn có võ kỹ, đan dược. Đương nhiên, võ kỹ cùng đan dược đều ở trình tự không cao.
Gia tộc khác ở phưởng thị có cửa hàng cùng loại, nhưng giống nhau đều sẽ không có đồ quá tốt, chỉ có thể đủ thỏa mãn nhu cầu trong Thạch Thành, tuy Thạch Thành là một thành thị, nhưng dù sao cũng chỉ là nơi biên thuỳ, không có cách nào tìm được đồ vật quá tốt.
Hiệu buôn Đỗ gia, Đỗ Thiếu Phủ đi vào cửa hàng Đỗ gia.
- Gặp qua Thiếu Phủ thiếu gia.
Trong hiệu buôn Đỗ gia có hai hán tử tráng kiện nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đều sửng sốt, rõ ràng rất ngoài ý muốn, theo sau lập tức cung kính hành lễ.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu ý bảo hai người không cần đa lễ, lấy ra một gói đồ đã sớm chuẩn bị tốt cùng một danh sách đưa cho hai đại hán nói:
- Giao mấy thứ này cho chưởng quỷ của các ngươi tính toán một chút được bao nhiêu Huyền tệ, mặt khác ta còn muốn mua vài thứ.
Dù sao muốn mua gì đó cùng Linh Dược, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, số lượng còn khá lớn, Đỗ Thiếu Phủ lựa chọn đầu tiên đương nhiên là cửa hàng Đỗ gia nhà mình.
Hai đại hán tiếp nhận gói đồ cùng danh sách, sau đó nghi hoặc đi tìm đại chưởng quỷ, Đỗ Thiếu Phủ thì ngồi ở trong cửa hàng chậm rãi đánh giá, trừ hồi còn nhỏ đã tới cửa hàng này vài lần ra, này vẫn là lần đầu tiên đến.
Cũng không bao lâu, đại chưởng quỷ tự mình chạy ra đón.
- Thiếu Phủ, sao ngươi lại tới đây.
Đại chưởng quỷ là một trung niên khoảng bốn mươi, thân hình gầy gò, người không cao, nhưng hai mắt sáng ngời, vừa thấy liền biết là người cực kì khôn khéo.
Đỗ Thiếu Phủ nhận thức trung niên này, tên là Đỗ Bình, tộc nhân Đỗ gia dòng chính, nghe nói thiên phú tu võ không cao, bởi vậy liền phụ trách hiệu buôn Đỗ gia. Phải biết rằng ở thế giới dùng võ vi tôn này, thiên phú tu luyện không cao, dù làm chưởng quỷ hiệu buôn Đỗ gia, nhưng ở Đỗ gia địa vị cũng không quá cao. Nên bình thường căn bản không có trở về Đỗ gia, ngày lễ ngày tết mới trở về bái tế tổ tông một chuyến.
- Bình thúc, ta muốn gì đó cửa hàng có không?
Đỗ Thiếu Phủ đối với Đỗ Bình có chút tôn kính, nhớ hồi còn nhỏ, vị Bình thúc này mỗi lần trở về đều sẽ cho bọn tiểu bối không ít kẹo, cũng không thể thiếu một phần của mình, thậm chí so với người khác càng nhiều một ít.
- Có là có, bất quá ngươi muốn gì đó cũng không ít, có chút còn là vật khan hiếm, ta cần một chút thời gian chuẩn bị, đến lúc đó sau khi ta chuẩn bị tốt, sẽ mang về cho ngươi được không?
Đỗ Bình nhìn Đỗ Thiếu Phủ, có không ít nghi hoặc, hai tháng nay trong nhà phát sinh một ít sự tình, hắn tự nhiên có nghe nói, mà hiện tại Đỗ Thiếu Phủ cần vật phẩm, hắn tự nhiên nhìn ra được đều là vật phẩm Linh Phù Sư mới có thể dùng, huống chi vừa rồi Đỗ Thiếu Phủ đưa tới danh sách, đều là giá trị xa xỉ, xem ra trong tộc đồn đãi không sai, thiếu niên trước mắt này giả ngu hơn mười năm.
Đỗ Thiếu Phủ hơi do dự một chút, sau đó gật đầu nói:
- Vậy được rồi.
- Còn quên nói một chuyện, ngươi đưa tới vật phẩm cũng không tiện nghi, tổng cộng giá trị hai vạn một ngàn Huyền tệ, này cũng là giá cao nhất của thị trường. Bất quá ngươi mua gì đó ta tính phí tổn thấp nhất cho ngươi, cũng cần một vạn năm ngàn Huyền tệ, còn lại sáu ngàn Huyền tệ đều ở trong này.
Đỗ Bình đưa cho Đỗ Thiếu Phủ một tấm thẻ cực kì tinh xảo, phía trên có khắc họa ký hiệu nói:
- Đây là thẻ Huyền tệ, đến địa phương nào cũng có thể dùng.
- Cảm ơn Bình thúc.
Đỗ Thiếu Phủ không có khách khí, cửa hàng nhà mình tự nhiên sẽ không hố mình, nếu không bởi vì là cửa hàng nhà mình, sợ là mình bán ra còn không nhất định có thể mua đủ, phải biết rằng buôn bán Linh Dược, lợi nhuận là cực kỳ lớn.
- Sau khi trở về, thay ta hỏi thăm cha ngươi một tiếng.
Đỗ Bình cười nói.
- Vâng.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, thu hồi thẻ Huyền tệ liền rời cửa hàng Đỗ gia.