Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ, bắt lấy Túi Càn Khôn nắm chặt trong tay, đây là một chiếc Túi Càn Khôn nhìn như vô cùng bình thường, ngoại trừ nhìn niên đại có chút xa xôi, lộ ra phong cách cổ xưa, nhìn bề ngoài cũng không thấy có gì quá đặc biệt, hỏi:
- Thái thượng trưởng lão, đây là vật gì?
- Ta cũng không biết bên trong là vật gì, tiến bối có nói, nếu có một ngày Thiên Vũ Học Viện gặp phải đại kiếp nạn, vậy nhất định là do vật trong Túi Càn Khôn này, vật này liên quan đến cả Trung Châu, liên quan đến Thiên Vũ Học Viện ta quật khởi, chỉ là trên Túi Càn Khôn này bị tiền bối bố trí Phong Ấn cấm chế, chỉ có người có duyên mới có thể mở ra. - Đại trưởng lão nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, dùng Tinh Thần Lực thăm dò bên trong Túi Càn Khôn, phát hiện Tinh Thần Lực giống như đá chìm đáy biển, căn bản là không thể thăm dò.
Thái thượng trưởng lão tựa hồ là cảm nhận được Tinh Thần Lực của Đỗ Thiếu Phủ đang thăm dò Túi Càn Khôn, cười nhạt một tiếng nói:
- Không cần thăm dò, mọi người chúng ta đã sớm thử qua, các đời tiền bối trước của Học viện cũng đều thử qua, muốn mở ra Túi Càn Khôn, ngoại trừ người hữu duyên ra, nghe nói còn phải thỏa mãn một số điều kiện đặc biệt khác, bằng không căn bản là không thể mở ra.
- Thật là một vật thần bí.
Đỗ Thiếu Phủ thu hồi lại Tinh Thần Lực, trong lòng thở ra một hơi, sau đó định đem vật này trả lại cho Thái thượng trưởng lão.
- Túi Càn Khôn này ngươi hãy giữ lấy, nhất định không được để nó rơi vào tay của bất cứ ai, nhớ kỹ lời ngươi đã nói, bất kể thế nào, truyền thừa Thiên Vũ Học Viện không thể bị cắt đứt, phải có truyền nhân.
Thái thượng trưởng lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Chờ chút nữa trong Không Gian Truyền Tống Phù Trận, đến lúc đó sẽ có Trưởng lão sắp xếp cho các ngươi rời đi, do Không Gian Truyền Tống Phù Trận mỗi lần truyền tống rất nhiều người, cộng thêm cửa ra lại phân tán chung quanh, bởi vậy tiền bối Học viện mặc dù dốc hết sức, cũng chỉ có thể đem Không Gian Truyền Tống Phù Trận mở ra tại các nơi trong Hắc Ám Sâm Lâm, khoảng cách không thể xa hơn, e là những kẻ đến xâm phạm kia cũng sẽ tính tới điều này.
Những người đó đã đến xâm phạm, liền sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc, bởi vậy sau khi các ngươi rời đi, nhất định phải cẩn thận một chút.
- Thái thượng trưởng lão, rốt cuộc là ai tới xâm phạm Thiên Vũ Học Viện, lẽ nào ngay cả Thái thượng trưởng lão cùng các Trưởng lão nội viện cũng không thể chống lại được ư? - Đỗ Thiếu Phủ hỏi.
- Là ai xâm phạm không quan trọng, mặc kệ bọn họ là ai, mục tiêu của bọn họ đều là vật trong tay ngươi, ngươi nhất định phải cất kỹ, đó chính là hy vọng quật khởi của Thiên Vũ Học Viện chúng ta. - Đại trưởng lão lên tiếng, nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Vù...
Thái thượng trưởng lão vừa dứt lời, ngoài cửa lớn, có một bóng người hạ xuống, đi thẳng vào bên trong.
Người tới vô cùng già nua, ước chừng 80 - 90 tuổi, dáng vẻ tương đương với Thái thượng trưởng lão, khuôn mặt khó mà miêu tả, trên khuôn mặt già nua giống như nếm trải qua mọi chuyện trên đời, trải qua biến đổi thăng trầm, đầu tóc lộn xộn, nhưng mái tóc đen nhánh, trong mắt mênh mông như đại dương.
- Bái kiến Chu lão.
Nhìn thấy lão giả này, Đỗ Thiếu Phủ lập tức hành lễ.
Lão giả này Đỗ Thiếu Phủ đương nhiên là biết, chính là Chu trưởng lão của Phù Viện, nhưng các Trưởng lão đều gọi là Chu lão, lúc trước lấy được chỗ tốt của Thanh Trúc Vận Linh Quả còn phải đa tạ Chulão đã tác thành, Hoàng Cực Đan lúc trước Tửu Quỷ lão cha lấy đi, cũng do Chu lão luyện chế.
Chu lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, khẽ gật đầu tỏ ý, sau đó ánh mắt lập tức nhìn về phía Thái thượng trưởng lão, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Đều dặn dò tiểu tử này rồi sao?
Thái thượng trưởng lão gật đầu, nói với Chu lão:
- Đều đã dặn dò, tình hình Không Gian Truyền Tống Phù Trận thế nào rồi?
- Xảy ra chút vấn đề, tài nguyên tiêu hao nhiều hơn so với dự kiến, truyền tống được một nửa, nhưng tài nguyên bây giờ còn dư lại, chỉ có thể đủ để truyền tống một lượt cuối cùng, mà nhiều nhất cũng chỉ có thể truyền tống khoảng một trăm người. - Chu lão nói xong, thở mạnh ra một hơi.
Nghe vậy, ánh mắt tất cả Trưởng lão nội viện đều vô cùng ngưng trọng, tình thế hết sức nghiêm trọng.
Sau đó, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Thái thượng trưởng lão, chờ Thái thượng trưởng lão quyết định.
- Ngươi quyết định đi. - Đại trưởng lão nói với Phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang.
Ánh mắt Phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang ba động, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Đỗ Thiếu Phủ, chúng ta đi thôi.
Dứt lời, thân ảnh đã ra khỏi đại môn.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn tất cả Trưởng lão nội viện một cái, sau đó đi theo phía sau Phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang.
Nhìn bóng lưng rời đi của Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt Chu lão khẽ động, sau đó hỏi Thái thượng trưởng lão:
- Ngươi đã quyết định rồi sao?
- Hắn là nhi tử của tiểu tử Đỗ Đình Hiên kia, hậu sinh khả úy, nếu là Thiên Vũ Học Viện chúng ta thực sự còn có hy vọng quật khởi, ta tin tưởng hắn nhất định có thể.
Thái thượng trưởng lão nói với Chu lão:
- Bao nhiêu lâu nay, không ai có thể mạnh hơn hắn, lúc trước cho rằng cha hắn có thể làm được, nhưng bây giờ xem ra, hắn tựa hồ thích hợp hơn so với cha hắn, huống chi ngươi chẳng phải đã sớm lựa chọn hắn rồi sao?
Chu lão không nói gì, trầm mặc một hồi, sau đó than nhẹ, nói:
- Chỉ mong bọn họ có thể lưu lại truyền thừa cho Học viện, tránh thoát kiếp nạn này.
Thái thượng trưởng lão nhìn mọi người, nói:
- Nếu đã sắp xếp xong, vậy chúng ta cũng nên hoạt động một chút gân cốt, những năm gần đây, những kẻ bên ngoài còn cho rằng Thiên Vũ Học Viện chúng ta dễ bắt nạt.
Tiếng nói hơi dừng lại một chút, trong đôi mắt Thái thượng trưởng lão thâm thúy như sao, quang mang lấp lóe, thân thể nhìn như già nua, liền tựa như là núi lửa bị đè nén, có năng lượng cuồn cuộn dâng trào, nói:
- Thiên Vũ Học Viện chúng ta cho dù là không bằng lúc trước, nhưng cũng tuyệt đối không phải ai muốn động là động, bất kể là ai, muốn động đến Thiên Vũ Học Viện, cũng đều phải trả giá bằng máu!
..................................................................
Sắc trời dần dần chuyển sang giờ ngọ, Đỗ Thiếu Phủ đi theo Phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang về tới trên quảng trường Thiên Vũ Phù Cảnh.
Phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang dọc đường đi đều không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc, bởi vậy Đỗ Thiếu Phủ cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi ở phía sau.
Trên quảng trường, thông qua truyền tống của Không Gian Truyền Tống Phù Trận, hơn một vạn người cả tân sinh, lão sinh, đệ tử ký danh,... lúc này vẫn còn lại một nửa.
Nhưng cũng vẫn còn không dưới bảy, tám nghìn người, là số lượng vô cùng khổng lồ, toàn bộ đều đứng trên quảng trường, trong đám người thỉnh thoảng truyền ra tiếng nghị luận.
Có người sợ hãi, có người ngưng trọng, có người yên lặng.
Thân ảnh Phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang hạ xuống, nhìn đông đảo đệ tử còn dư lại trên quảng trường lúc này, ánh mắt đảo qua từng người, cuối cùng âm thầm cắn răng, nói:
- Tất cả đệ tử trên Vũ Bảng tiến lên trước.
Nghe vậy, toàn bộ đám người Bất Điểm Sơn Hà Tương Quân, Linh Tuyền Ngọc Nữ Cốc Tâm Nhan, Cửu U Thái Thiếu Quỷ Oa, Hắc Ưng Đường Ngũ, Hóa Ma Tiễn Lý Vũ Tiêu cất bước tiến lên.
Thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ vốn dĩ rơi xuống bên cạnh Gia Cát viện phó, nghe Gia Cát viện phó nói vậy, lập tức đi tới giữa đám người, hắn cũng là người trên Vũ Bảng.
Trên Vũ Bảng vốn dĩ có 100 người, nhưng Lý Tuyết, Âu Dương Sảng đều không ở Học viện.
Còn có không ít đệ tử trên Vũ Bảng cũng giống như Lý Tuyết, Âu Dương Sảng, đều không ở trong học viện, còn như đám người Tương Quân, Quỷ Oa đều vừa mới trở lại Học viện không lâu.
Đệ tử trên Vũ Bảng tiến lên, dư quang trong mắt Đỗ Thiếu Phủ khuếch tán, trong 100 đệ tử Vũ Bảng, lúc này khoảng gần sáu mươi người có mặt.
Trong đám người, Đỗ Thiếu Phủ cố ý tìm kiếm, phát hiện Thất Dạ Hi cũng không có ở trong đó, có lẽ thừa dịp sau khi bế quan tại Thiên Vũ Phù Cảnh liền về thăm nhà.
Phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang đảo mắt qua đoàn người, sau đó đảo qua đám người trên quảng trường, nói:
- Đệ tử của Phù Viện cũng tiến lên trước đi.
Nghe vậy, đệ tử của Phù Viện lập tức tiến lên, đám người Hàn Triều, Đồ Đồng, Băng Na đều ở trong đó, cộng lại cũng khoảng chừng bốn mươi người.
- Tiểu nha đầu, còn các ngươi nữa, cũng tiến lên trước đi. - Phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang nhìn Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu, cùng Tiểu Hổ, nói.
- Ca ca.
Đỗ Tiểu Thanh nghe vậy, lập tức cùng với Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ đi đến bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ.
- Các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi là đệ tử Thiên Vũ Học Viện, cũng là niềm kiêu ngạo của Thiên Vũ Học Viện.
Gia Cát viện phó nhìn hơn trăm người Vũ Bảng cùng Phù Viện lúc này, ánh mắt hiện lên chút tươi cười, nói:
- Các ngươi tiến vào trong Không Gian Truyền Tống Phù Trận trước đi.
- Gia Cát viện phó, vậy các ngươi thì sao?
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu lên hỏi, lúc ở trong tháp, cũng nghe được một chút tình hình đại khái, Không Gian Truyền Tống Phù Trận tựa hồ chỉ có thể truyền tống một lượt cuối cùng, nếu là như vậy, còn có vô số đệ tử cùng đạo sư, Trưởng lão, các Trưởng lão nội viện, toàn bộ đều không thể rời đi Học viện.
- Chúng ta sẽ có sắp xếp của mình, các ngươi đi trước đi, nhớ kỹ những lời ngươi đã đồng ý Thái thượng trưởng lão, mau tiến vào Không Gian Truyền Tống Phù Trận đi, thời gian không còn nhiều, đừng lãng phí thời gian nữa. - Gia Cát viện phó nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Phần phật...
Không Gian Truyền Tống Phù Trận mở ra, đất rung núi chuyển, quang mang chói mắt mang theo Phù Văn lan tràn, không gian trực tiếp vặn vẹo, cuối cùng Phù Văn tạo thành một cánh cửa không gian xuất hiện ở phía trước.
Bên ngoài cánh cửa không gian, xung quanh hiện lên không gian ba động, giống như thủy triều đang tứ tán khắp nơi.
- Các ngươi mau tiến vào trong Không Gian Truyền Tống Phù Trận, nhanh lên! Phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang nói với đám người Đỗ Thiếu Phủ.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, Tương Quân, ánh mắt đám người Cốc Tâm Nhan, Quỷ Oa, Vu Tước, Quách Thiếu Phong đều rơi xuống trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Nhìn ánh mắt mọi người, Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ đành gật đầu, sau đó đi vào trong Không Gian Truyền Tống Phù Trận.