- Tất cả học viên nghe rõ, học viện Thiên Vũ sắp phải hứng chịu một kiếp nạn chưa từng có từ trước đến nay. các ngươi là truyền thừa của học viện Thiên Vũ, là cơ hội cuối cùng của học viện Thiên Vũ, là tân hỏa tương truyền của học viện Thiên Vũ. Sau này, việc phục hưng học viện Thiên Vũ đều nhờ vào các ngươi. Lát nữa, không gian truyền tống phù trận sẽ mở ra, sẽ có đạo sư dẫn các ngươi rời đi, tân sinh rời đi đầu tiên, không được ồn ào.
Giọng nói hùng hồn của trưởng lão Hà Hổ quanh quẩn quảng trường, âm thanh bao hàm huyền khí, có thể khiến tất cả học viên ở đây đều nghe rõ.
- Kiếp nạn! Tại sao có thể có kiếp nạn?
- Rốt cuộc học viện xảy ra chuyện gì, tại sao lại có kiếp nạn?
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, có kẻ nào tấn công học viện Thiên Vũ sao?
- ... ... ...
Trong chốc lát, mặc dù toàn bộ học viên vừa mới bị trưởng lão nghiêm cấm ồn ào, nhưng nghe đến học viện gặp phải kiếp nạn, tất cả học viên kinh hoảng nghị luận.
- Mời trưởng lão nội viện mở ra không gian truyền tống.
Theo tiếng của trưởng lão Hà Hổ vừa dút. Trưởng lão Tôn Bích Nguyệt nhìn bầu trời đêm cung kính nói.
- Ầm ầm...
Lúc này, trong học viện Thiên Vũ, có phù văn loá mắt, năng lượng ba động khủng bố tỏa ra, đất rung núi chuyển, không trung rung động, loại khí thế mênh mông kia, khiến tất cả học viên ở đây run như cầy sấy, trong tiếng đất rung núi chuyển ầm ầm, cả người giật mình, hãi hùng khiếp vía.
- Xuy xuy...
Trong chớp mắt, xung quanh quảng trưởng Thiên Vũ Phù Cảnh, có mấy chục cột sáng bay lên, uy thế mênh mông hội tụ. Ánh sáng kinh khủng chiếu vào thị giác, giống như ánh sáng mặt trời chiếu rọi toàn bộ học viện, lan tràn về phía Hắc Ám sâm lâm, khí tức ba động dần dần quét sạch xung quanh.
Trong rừng rậm bên cạnh học viện Thiên Vũ, hơn nghìn thân ảnh nhìn về phía học viện, khi tức mệnh mông kia tràn ra, ánh sáng chói mắt khuếch tán, khiến khắp nơi kinh động.
- Khà khà!
- Quả nhiên có chút nội tình, không gian truyền tống phù trận, vậy mà có không gian truyền tống phù trận, may mà đã chuẩn bị trước, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, một cái cũng không thể buông tha.
Một lão giả đeo mặt nạ dẫn đầu, hai con người âm hàn sát phạt, khí tức âm lệ ba động.
- Xì xì xì...
Bên trong đất rung núi chuyển, bên ngoài quảng trường Thiên Vũ Phù Cảnh, sáng như ban ngày, có phù lục bí văn chói mắt phun trào, bầu trời quảng trường bỗng nhiên vặn vẹo. Sau một lúc, một cánh cửa không gian khổng lồ chứa đầy phù lục bí văn hình thành. Không gian xung quanh nổi lên vết nhăn, sóng không gian dập dờn, giống như một cự thú viễn cổ đang thức tỉnh, mở ra chiếc miệng khổng lồ, muốn nuốt chửng toàn bộ không gian.
- Là không gian truyền tống trận trong truyền thuyết, không nghĩ rằng học viện Thiên Vũ chúng ta cũng có trận này.
Đôi mắt đẹp của Cốc Tâm Nham chấn kinh, hiện ra ánh sáng.
- Không gian truyền tống trận là gì?
Đỗ Thiếu Phủ hiếu kì hỏi, mắt thấy giờ phút này phù lục bí văn ngưng tụ ra cánh cửa không gian, lại xé rách không gian, khí tức mênh mông cuồn cuộn, lúc này cũng khiến tâm thần Đỗ Thiếu Phủ đang nhìn trộm dập dờn, giống như hãm sâu vào trong không gian mênh mông, không thể thoát ra.
- Không gian truyền tống phù trận, chí ít cần phải Linh Phù Sư bát tinh mới có thể kiến tạo, có thể đả thông hai điểm không gian, vừa đi vừa về ở hai nơi. Nhưng Linh Phù Sư và Trận Phù Sư có thể kiến tạo không gian truyền tống phù trận ít càng thêm ít, cần phải lĩnh ngộ vài pháp môn đặc biệt, nghe nói không gian truyền tống trận pháp đỉnh cấp, có thể tung hoành Trung Châu, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, đoán chừng dù không gian truyền tống phù trận kia tồn tại, nhưng mỗi lần mở ra, tài nguyên tiêu hao bằng cả một đế quốc.
Cốc Tâm Nhan trả lời Đỗ Thiếu Phủ.
- Nhóm tân sinh đầu tiên chuẩn bị đi vào trong không gian truyền tống phù trận.
Trên quảng trường không gian truyền tống, rất nhiều đạo sư đi ngang qua, sắp xếp tân sinh xếp hàng tiến vào không gian truyền tống phù trận, không gian truyền tống phù trận mỗi lần không thể truyền tống quá nhiều học viên. Lúc này, số lượng học viên trên quảng trường , cũng hơn vạn người. phải truyền tống qua không gian truyền tống phù trận, số lượng này cũng không phải truyền tống một hai lần là xong.
Dưới sự sắp xếp của đạo sư, tân sinh bắt đầu xếp hàng đi vào trong không gian truyền tống phù trận. Lúc này, không ít tân sinh đang ngơ ngác, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, dưới sự sắp xếp của đạo sư, dần dần xếp hàng đi vào trong không gian truyền tống trận.
- Đỗ Thiếu Phủ, con đi theo ta một chuyến, các trưởng lão nội viện muốn gặp con.
Nhưng lúc này, Đỗ Thiếu Phủ nghe được truyền âm của phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn xung quanh, thì thấy phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang đang đứng trong đám người.
- Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ, các muội đứng ổ chỗ này chờ huynh, không được chạy lung tung.
Tiếng Đỗ Thiếu Phủ vừa dứt, huyền khí dưới chân phun trào, lập tức đi theo phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang rời đi.
Lúc này đã qua bình minh, tia nắng ban mai đã xuất hiện. Trên một đám mây, giống như có thứ gì đang khuấy động chân trời phương đông, theo vầng sáng màu bạc chớp lên, bao vây lấy chân trời xung quanh. Bầu trời trên dãy núi của học viện Thiên Vũ, mây mù quanh quẩn.
Ánh bình minh bao phủ dãy núi xanh thẳm, có một tòa tháp cổ xưa màu xanh, giấu trong trong núi đá, đây là nơi sâu xa của học viện Thiên Vũ, không bất kỳ học viên nào có tư cách đi vào đây, dù muốn tìm cũng không tìm được
Đỗ Thiếu Phủ đi theo phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang bước vào trong tháp cổ, không gian trong tháp bao la. Lúc này, trên mười mấy chiếc bồ đoàn cổ xưa, có hai mươi mấy bóng người già nua đang ngồi ngay ngắn. Khuôn mặt mỗi người đều già yếu, nhưng hai mắt sáng ngời thâm thúy, trong lúc vô hình tỏa ra khí tức, khiến toàn bộ không gian trong tháp có dấu hiệu vặn vẹo.