- Rầm rầm!
Trong Thiên Hạ hội, sau khi Đỗ Thiếu Phủ và Dược Vương đi vào mật thất được ba ngày. Trên bầu trời Thiên Hạ hội đột nhiên gió nổi mây phun. Năng lượng ba động như bão tố mưa xa.
- Oanh!
Bầu trời Loạn Yêu thành lập tức gió dục mây vần, sấm vang chớp giật âm ỷ, làm người run sợ, gây nên vô số ánh mắt chú ý.
May mà loại biến hóa kia chỉ được một lát rồi biến mất không thấy gì nữa. Một viên đan dược tràn ngập ánh sáng, tràn ra năng lượng kinh khủng, cuối cùng bị Đỗ Thiếu Phủ đang rung động bỏ vào hộp ngọc.
Sắc mặt Dược Vương tái nhợt, hình như tiêu hao rất lớn, nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Huyền Thần đan đã luyện chế thành công, là đan dược cấp độ Vương Phẩm Bỉ Ngạn, rất lâu rồi ta không luyện chế đan dược như vậy, nên không quen tay lắm.
- Đa tạ Dược lão.
Đỗ Thiếu Phủ nhận lấy Huyền Thần đan, sắc mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Ba ngày này, hắn mới biết được danh tiếng kinh khủng của Dược Vương. Đan dược cấp Vương Phẩm Bỉ Ngạn, chỉ mấy người mới luyện chế được.
Dù ở Trung Châu, là nơi có truyền thuyết, cường giả nhiều như mây, có vô số thiên tài quật khỏi, hàng vạn thiên kiêu tranh bá kia. Đan dược cấp Vương Phẩm Bỉ Ngạn cũng được xem là trọng bảo.
Mà Dược Vương luyện chế đan dược cấp Vương Phẩm Bỉ Ngạn liền một mạch, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra khí thế Dược Tôn.
- Huyền Thần đan dùng để tăng cường và khôi phục nguyên thần, với tu vi bây giờ của ngươi, cũng không cần dùng Huyền Thần đan. Vậy ngươi luyện chế Huyền Thần đan làm gì?
Dược Vương tò mò hỏi.
- Tạm thời ta không thể nói, xin Dược lão thứ lỗi, chờ đến lúc thích hợp, nhất định ta sẽ nói cho Dược Vương.
Mắt Đỗ Thiếu Phủ mang theo vẻ áy náy, ngược lại hắn không có ý dấu Dược Vương. Nhưng chuyện của đại ca Chân Thanh Thuần, tạm thời không thể nói, muốn nói cũng cần đại ca Chân Thanh Thuần đồng ý mới được.
Dược Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, dường như nhớ ra, trước đây y và một người thần bí đã đánh nhau, sau đó cười nhạt một tiếng nói:
- Ta hiểu, ta phải thổ nạp khôi phục mấy ngày, ngươi đi ra ngoài đi, hi vọng lần luyện chế đan dược này, sẽ giúp ích cho ngươi. Ngươi phải cẩn thận lĩnh ngộ.
- Đa tạ Dược Vương.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, lập tức đi ra mật thất. Lần này, Dược Vương luyện chế đan dược, hắn được ngài ấy chỉ bảo rất nhiều, nên rất được lợi.
Trong Thạch Long đế quốc, người mời được Dược Vương luyện chế đan cấp độ Vương Phẩm Bỉ Ngạn, không quá ba người.
Đỗ Thiếu Phủ vừa đi ra mật thất thì trông thấy Tiểu Hổ đang hộ pháp bên ngoài. Sau đó, hắn đi vào trong Thiên Hạ hội thì gặp Đỗ Tiểu Yêu và Đỗ Tiểu Thanh. Ba người đứng nói chuyện mấy câu rồi đi vào trong đình viện.
- Trình độ luyện đan của Dược Vương không kém, nhìn khắp Trung Châu. Thành tựu đan dược của y, cũng là hàng đầu.
Tiểu Tháp trong ngực Đỗ Thiếu Phủ bay ra, ánh sáng tràn ngập, lập tức thân ảnh hư ảo của Chân Thanh Thuần xuất hiện trước người.
Nhưng Đỗ Thiếu Phủ bằng vào lực lượng tinh thần nhạy cảm của mình. Hắn nhận ra thân ảnh hư ảo của Chân Thanh Thuần càng ngày càng ngưng thực.
- Thanh Thuần ca, đây là Huyền Thần đan.
Đỗ Thiếu Phủ đưa hộp ngọc chứa Huyền Thần đan cho đại ca Chân Thanh Thuần.
- Huyền Thần đan cấp Vương Phẩm Bỉ Ngạn. Nó rất có ích với tình trạng bây giờ của huynh, có thể làm cho tốc độ khôi phục của huynh nhanh hơn.
- Cảm ơn đệ!
-Sau khi huynh ăn Huyền Thần đan, sẽ phải đi vào trong khôi phục một thời gian ngắn, nên không thể coi chừng đệ, đệ phải cẩn thận.
Chân Thanh Thuần nhận lấy hộp ngọc. Thân ảnh hư ảo dập dờn, sau đó đi vào Tiểu Tháp, biến mất không thấy gì nữa.
Tiểu Tháp đang lấp lóe ánh sáng, bỗng nhiên mờ đi, rồi rơi vào lòng bàn tay Đỗ Thiếu Phủ, sau đó bị hắn bỏ vào trong ngực.
- Sau khi về học viện Thiên Vũ, mình cũng nên cố gắng tu luyện một thời gian.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ nói. Từ khi rời Đế đô Long Thành, hắn chưa từng bế quan tu luyện. Mặc dù trận chiến ở Đế đô, hắn đã đánh bại Lữ Khôn. Nhưng Đỗ Thiếu Phủ hiểu rằng chỉ dựa vào sức của mình, thỉ khó mà đánh bại được y.
Chuyện này cũng giúp Đỗ Thiếu Phủ hiểu rằng: Cường giả bên ngoài nhiều như mây. Thiên kiêu tranh bá có vô số nhân kiệt, nhân vương. Nếu một ngày mình đến Trung Châu, có một chỗ cho mình hay không.
Sau một lát, trong sảnh, Đỗ Thiếu Phủ mời đến Ưng Vương La Đao, Lý Tuyết và Hoa Phồn Không.
Đỗ Thiếu Phủ cố ý về học viện Thiên Vũ một chuyến. Hiện tại, Thiên Hạ hội không có nguy cơ gì. Dù một các, một bảo hai môn xâm phạm, e rằng bọn họ cũng phải kiêng kị.
Hơn nữa bây giờ ngoài Thiên Hạ hội, trong bóng tối còn có Loạn Yêu thành. Dù bốn đại thế lực liên thủ, cũng không nhất định chiếm được lợi thế.
Mặt khác, Đỗ Thiếu Phủ cũng hơi tin tưởng Mục Gia bảo. Tỷ lệ bốn đại thế lực xâm lấm không lớn.
Chí ít tỷ lệ của Mục Gia bảo xâm phạm không lớn. Ba đại thế lực khác liên thủ, chưa chắc đã làm gì được Thiên hạ hội.
- Ngài chuyên tâm tu luyện cũng đúng. Thiên Vũ Phù Cảnh của học viện Thiên Vũ, hoàn toàn là nơi thích hợp tu luyện. Trước mắt, Thiên Hạ hội sẽ không có chuyện gì, ngài yên tâm.
Ưng Vương La Đao nghe Đỗ Thiếu Phủ muốn về học viện Thiên Vũ bế quan một thời gian, nói:
- Dù một các, một bảo, hai môn xâm lấn, chắc cũng cần thời gian, một khi có gió thổi cỏ lay, ta sẽ phái người báo cho ngài.
- Hội trưởng, ta đã sắp xếp vài thám tử vào bốn đại thế lực. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, một khi một các, một bảo, hai môn có mưu đồ gì với Thiên Hạ hội, thì chúng ta sẽ biết trước.
Lý Tuyết nói.
- Ừm!
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu. Hắn cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Lý Tuyết. Đỗ Thiếu Phủ từ trong miệng Dược Vương và Ưng Vương La Đao biết được biểu hiện của Lý Tuyết sau khi đến Loạn Yêu thành. Sau khi nàng hiểu rõ Thiên Hạ hội liền bắt tay vào công việc.
Mặc dù Lý Tuyết không có nhiều kinh nghiệm, nhưng với khả năng lĩnh ngộ và sức quan sát hơn người. Trong thời gian ngắn, Lý Tuyết đã làm rất nhiều chuyện cho Thiên Hạ hội, đặc biệt là dò xét tin tức, nắm trong tay động tĩnh của các đại thế lực. Người có xếp hạng không thấp trên Vũ Bảng, tất nhiên không phải người bình thường. Thế nên Đỗ Thiếu Phủ mới giao Nguyệt Ảnh đường cho nàng.
Loạn Yêu thành cách xa học viện Thiên Vũ. Người có tu vi Mạch Động cảnh, có đi một hai tháng cũng chưa chắc đến. Người có tu vi Mạch Linh cảnh thì nhanh hơn một chút, nhưng cũng phải tốn thời gian một tháng. Tất nhiên, người có tu vi Vũ Hầu cảnh thì nhanh hơn nhiều, chỉ mất thời gian mấy ngày là tới.
Lấy tốc độ của Tiểu Hổ, chỉ cần thời gian không đến hai ngày là chạy đến. Lúc Đỗ Thiếu Phủ đang nhắm mắt, lĩnh ngộ Trận Huyền Hồn Đồng và Dược Vương dạy bảo tri thức luyện chế đan dược, thì đã về tới học viện Thiên Vũ xa cách đã lâu.
Dưới bầu trời, một dãy núi sừng sững xuất hiện, vách núi dốc đứng, một ngọn núi đột ngột mọc lên, có sông lớn chạy ào ào, cây cối um tùm che đi không ít kiến trúc, nhìn từ xa lộ ra phong cách cổ xưa, tang thương hùng vĩ.
- Đã về tới nơi!
Đỗ Thiếu Phủ nhìn xuống vùng đất cổ xưa, một ngụm trọc khí từ trong bụng phun ra. Trước kia từ chờ mong, sau đó hơi thất vọng, cuối cùng lại hòa vào học viện Thiên Vũ.
Nơi này rất quan trọng với hắn. Hắn đã đánh bại vô số cường giả, cũng từng làm chấn kinh vô số đế quốc, cũng đã được phong vương phong hầu, hay làm cường giả uy chấn một phương. Nhưng trong lòng Đỗ Thiếu Phủ, đây là ngôi nhà thứ hai của hắn.
- Rống!
- Trong dãy núi liên miên vô tận, có hai ngọn núi sừng sững, thế như Thương Long ngẩng đầu, hai bên bị nước bao quanh, ở giữa có một con đường rộng vài chục trượng chạy thẳng vào núi. Tiểu Hổ gào thét, thân hình khổng lồ đáp xuống quảng trường.
- Đỗ học trưởng trở về mọi người ơi.
- Chào Đỗ học trưởng.
Lập tức có học viên học viện Thiên Vũ nhận ra Đỗ Thiếu Phủ. Sau tiếng kinh ngạc thốt lên, chỉ trong thời gian ngắn, không ít học viên đã chạy đến nơi này tụ tập.
- Chào Đỗ học trưởng.
- Đỗ học trưởng, huynh vẫn khỏe chứ.
Từng học viên của học viện Thiên Vũ đều chen chúc đi lên hỏi thăm sức khỏe. Thanh niên mặc áo bào tím trước mắt này, là tấm gương của tất cả học viên, là người được họ ngưỡng vọng.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu mỉm cười, sau đó đi theo Đỗ Tiểu Thanh, Đỗ Tiểu Yêu và Tiểu Hổ đang biến thành mèo con, đi vào nơi có khí tức thần thánh quen thuộc này.
Đình viện nền đá, đại thụ già nua, đã lắng đọng qua ngàn năm tuế nguyệt.
- Đỗ học trưởng đã về.
- Đỗ học trưởng đã được phong vương ở Thạch Long đế quốc. Huynh ấy đã đánh bại Lữ Khôn. Lữ Khôn là đệ tử của Thiên Xà tông có tư chất Nhân Vương.
- Đỗ học trưởng là niềm kiêu hãnh của học viện Thiên Vũ.
Theo tin tức Đỗ Thiếu Phủ trở về học viện truyền ra, học viện lập tức sôi trào.
Đỗ Thiếu Phủ trở về học viện,đang bước chậm rãi đi về Khí viện, thì gặp được ba người Hàn Triều, Băng Na và Đồ Đồng, hơi bất ngờ là Băng Na và Đồ Đồng lại không bế quan tu luyện.
- Đỗ học đệ, đệ đã về rồi, trên đường đi có mệt không.
- Đỗ học đệ, nghe nói đệ đã đánh bại Lữ Khôn ở Thạch Long đế quốc, thật sự quá mạnh, giúp học viện Thiên Vũ chúng ta nổi tiếng hơn .
- Đỗ học đệ, bọn ta nhớ đệ.
Đỗ Thiếu Phủ nghe thấy lời của học trưởng Hàn Triều, bèn nhìn sang Băng Na và Đồ Đồng nở nụ cười, lộ ra vẻ thân thiết đã lâu.
- Về rồi sao, về được là tốt rồi, nghe nói con gây ra chuyện không nhỏ ở Thạch Long đế quốc
Đỗ Thiếu Phủ trò chuyện cùng ba người Hàn Triều, Đồ Đồng và Băng na trong chốc lát, rồi đi tìm phó viện trưởng Gia Cát Cường Bang.