Tuy là lúc đầu tiến nhập Thiên Hạ Hội có chút bất đắc dĩ và bị ép, nhưng trong khoảng thời gian này Ưng Vương La Đao cũng từng bước dung nhập vào trong Thiên Hạ Hội, ở nơi này, hắn thấy được một loại hy vọng và chờ mong.
- Ta nghĩ chúng ta không cần lo lắng nữa, mấy người bọn hắn đã trở về rồi.
Ưng Vương vừa nói xong, Dược Vương lộ ra một chút ý cười, vẻ lo lắng trong mắt cũng từng bước tiêu tán.
- Đã trở về rồi sao?
Ưng Vương hơi nhíu mày, hắn vẫn chưa cảm giác được khí tức của Đỗ Thiếu Phủ ở phụ cận, nhưng hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, lực lượng tinh thần của Dược Vương mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều.
- Dược lão, Ưng Vương, các ngươi sao đều ở đây vậy?
Một lát sau Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện trong sảnh, khuôn mặt mang theo ý cười, sau đó liền ngồi xuống ghế.
- Thế nào, không xảy ra chuyện lớn gì sao?
Dược Vương thầm đánh giá Đỗ Thiếu Phủ, không hề giống như vừa trải qua một trận đại chiến, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
- Ngươi đến Loạn Yêu Nhai vẫn không gặp được Ngân Dực Ma Điêu sao?
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ hoàn hảo vô khuyết, ánh mắt Ưng Vương cũng cực kỳ nghi hoặc, không có khả năng Đỗ Thiếu Phủ gặp Ngân Dực Ma Điêu mà không giao thủ qua.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, cười nhẹ, sau đó liền kể đại khái một lần chuyện xảy ra trên Loạn Yêu Nhai cho Ưng Vương và Dược Vương.
Mà khi hai người Dược Vương và Ưng Vương biết được chỉ ngắn gọn trong thời gian một ngày mà toàn bộ Loạn Yêu Nhai hiện tại đã thành Thiên Thú Điện, không chỉ có vạn thú quy hàng, ngay cả ba con yêu thú khủng bố Ngân Dực Ma Điêu, Thương Viêm Xích Báo, Phục Hổ Bá Ngao cũng quy hàng, điều này làm cho Dược Vương và Ưng Vương trực tiếp nghẹn họng nhìn Đỗ Thiếu Phủ trân trối giống như là thấy quỷ vậy.
Thật lâu sau đó, hai người mới hồi phục được tinh thần, đối với hai người bọn họ, dĩ nhiên là rõ ràng việc Loạn Yêu Nhai thành Thiên Thú Điện đối với Thiên Hạ Hội đại biểu cho cái gì.
Dược Vương và Ưng Vương hàn huyên một hồi lâu, uy hiếp của Loạn Yêu Nhai với Thiên Hạ Hội coi như là đã được giải trừ, nhưng uy hiếp từ một Các một Bảo song Môn bốn đại thế lực vẫn tồn tại như cũ, sau khi Đỗ Thiếu Phủ trầm tư một chút, tạm thời cũng chỉ có thể nhìn tình hình mà hành động.
- Bốn đại thế lực kia muốn đối phó chúng ta, nhưng chắc cũng có chỗ cố kỵ, có điều chúng ta muốn triệt để loại bỏ loại uy hiếp này, lại có chút khó khăn, tốt nhất là không nên khinh cử vọng động.
Dược Vương nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Ngươi đang lo lắng về lệnh cấm kia sao?
Ưng Vương La Đao nghe vậy, ánh mắt ngưng lại, dường như là từ trong lời nói của Dược Vương nhớ ra cái gì.
Nhìn thần sắc hai người Dược Vương và Ưng Vương, Đỗ Thiếu Phủ hỏi:
- Lệnh cấm gì vậy?
- Ngân Hoa bà bà.
Dược Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói tiếp:
- Ngân Hoa bà bà ra lệnh cấm, bên trong Hắc Ám sâm lâm, nghiêm cấm các đại thế lực tàn sát trên quy mô lớn, lệnh cấm này nghe đồn đã có từ lâu, nhưng mỗi đại thế lực đều vẫn nghiêm túc tuân thủ, nếu không bốn đại thế lực kia cũng vô pháp bảo trì thế cân bằng lâu như vậy, đã sớm thâu tóm lẫn nhau rồi, đặc biệt không lâu trước đây, Ngân Hoa bà bà đã từng xuất hiện lại, lệnh cấm này lại càng khiến người ta phải kiêng kỵ.
- Ngân Hoa bà bà.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Phủ hơi khép, một hồi tạo hóa hắn đạt được ở chỗ Khí Tôn sư phụ chính là do Ngân Hoa bà bà tặng cho.
- Lần trước ngươi bị Ngân Hoa bà bà mang đi, có thể nhìn thấy diện mạo của Ngân Hoa bà bà chưa.
Dược Vương hỏi Đỗ Thiếu Phủ, lần trước Ngân Hoa bà bà xuất hiện, hắn cũng ở bên cạnh.
- Không có thấy rõ ràng.
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, hắn chỉ nghe được một đạo thanh âm già nua, mềm nhẹ, chứ chưa từng thấy qua hình dáng người đó ra sao, lập tức hỏi Dược Vương và Ưng Vương:
- Tại sao Ngân Hoa bà bà lại ra lệnh cấm như vậy?
- Không ít đế quốc xung quanh vẫn luôn ham muốn chiếm được Hắc Ám sâm lâm, nếu như bên trong Hắc Ám sâm lâm có thể tàn sát hàng loạt, e là sẽ có không biết bao nhiêu là cường giả phải ngã xuống, điều này tuyệt đối là chuyện bất lợi đối với Hắc Ám sâm lâm, Ngân Hoa bà bà vẫn luôn bảo hộ cho Hắc Ám sâm lâm, có lẽ cũng bởi vì vậy nên mới ban hành lệnh cấm này.
Dược Vương suy đoán.
Ba người hàn huyên một hồi mới giải tán, lúc đầu Đỗ Thiếu Phủ định trở về học viện một chuyến, nhưng vì muốn luyện chế một ít đan dược khôi phục nguyên thần cho Chân Thanh Thuần đại ca, loại đan dược này vô cùng khó tìm, cho nên tự mình luyện chế ngược lại là biện pháp nhanh chóng nhất, vì vậy hắn muốn thỉnh Dược Vương hỗ trợ luyện chế một vài viên.
Về linh dược để luyện đan, Đỗ Thiếu Phủ mới thu thập được không ít trên Loạn Yêu Nhai, mặt khác trước đó cũng đã có thu thập được vài phần nên tạm thời không thiếu linh dược để luyện chế.
Đỗ Thiếu Phủ đã mở miệng, Dược Vương dĩ nhiên là đồng ý hỗ trợ, thậm chí còn để Đỗ Thiếu Phủ cùng luyện chế, cố ý truyền thụ một ít tri thức của Dược Phù sư cho hắn.
Đỗ Thiếu Phủ vốn còn muốn nhân dịp Dược Vương luyện chế đan dược, tu luyện Huyền Hồn Đồng mà lần trước Chân Thanh Thuần đại ca truyền thụ cho một chút.
Trong trận đánh với Lữ Khôn ở Đế Đô, nguyên thần Chân Thanh Thuần mượn thân thể của hắn thi triển phương pháp công kích tinh thần linh hồn quỷ dị kia, sau đó khi đối phó Hầu Bộ Minh, tự hắn cũng thi triển qua một lần, chỉ là vận dụng còn chưa thuần thục, nên vẫn không phát huy được uy năng của chiêu thức kia đến mức cao nhất.
Việc Chân Thanh Thuần mượn thân thể hắn thi triển chiêu thức kia, có trợ giúp cực lớn với quá trình tu luyện Huyền Hồn Đồng của Đỗ Thiếu Phủ, lại được Chân Thanh Thuần chỉ đạo thêm sau đó, Đỗ Thiếu Phủ đã sắp hoàn toàn nắm giữ được Huyền Hồn Đồng.
Chỉ là muốn đạt được uy năng mạnh nhất, e là còn cần phải lĩnh ngộ tu luyện một đoạn thời gian nữa mới được.
Nhưng lúc này Dược Vương cố ý chỉ đạo cho mình, Đỗ Thiếu Phủ dĩ nhiên là cầu còn không được, hắn còn có ý lãnh giáo một ít phương thức trị bệnh của Dược Vương nữa.
Vì vậy, hắn giao hết chuyện của Thiên Hạ Hội cho Ưng Vương La Đao, sau đó theo Dược Vương Y Vô Mệnh tiến vào trong mật thất của Thiên Hạ Hội bế quan luyện chế đan dược.
...
Thạch Long đế quốc, Đế Đô, xa xa nhìn lại, liên miên vô biên, như một đầu cự long vô biên vô tận đang ngủ đông, Trường Giang và Hoàng Hà vờn quanh, nguy nga hùng vĩ.
Trên đường phố Đế Đô, thanh âm ồn ào náo động, kiến trúc cung điện liên miên, sóng người lan tràn trên phố.
Một đạo thân ảnh màu đen đứng giữa sóng người tấp nập, toàn thân ẩn trong hắc sắc đấu bào, che khuất khuôn mặt, khiến người ta không thấy rõ dáng dấp.
Thân ảnh màu đen đứng từ xa nhìn Đỗ vương phủ, khẽ ngẩng đầu, bên trong song đồng có quang mang quỷ dị như lôi điện, ngay sau đó, thân ảnh màu đen này giống như quỷ mỵ biến mất.
Hắc Ám thành, kiến trúc liên miên, bên trong một gian phòng an tĩnh, có mấy đạo thân ảnh cung kính đứng.
Một đại hán hơn bốn mươi tuổi ngồi ngay ngắn, không tính là tuấn lãng, nhưng cũng là anh khí bức người, dáng người to lớn, ánh mắt sáng ngời, khí thế không giận mà uy, lúc này trong tay nắm một ngọc giản tin tức, thần sắc chấn động, nhìn mọi người trong phòng, cười khổ nói:
- Không nghĩ tới Dược Vương Y Vô Mệnh và Ưng Vương La Đao Thiên Hạ Hội, Hội trưởng dĩ nhiên lại là tiểu tử kia.
Trong một đại điện khác, một lão giả gầy gò mặc hắc y, bộ dáng khoảng lục tuần, quanh thân sát khí ba động, khiến không gian xung quanh cũng mơ hồ bị vặn vẹo, hai mắt thâm thúy hiện lên vẻ tức giận ngập trời, quát to:
- Không nghĩ tới tiểu tử kia là Hội trưởng Thiên Hạ Hội, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.
- Môn chủ, hiện tại Đỗ Thiếu Phủ đã là Thần Dũng Vương của Thạch Long đế quốc, nghe đồn ở Đế Đô Thạch Long đế quốc còn đánh bại Lữ Khôn Vũ Vương cảnh có thiên tư nhân vương, cộng thêm bây giờ Thiên Hạ Hội còn có hai người Dược Vương Y Vô Mệnh và Ưng Vương La Đao, e là không dễ đối phó.
Trong đại điện, một lão già nhíu mày, sát khí ba động.
- Mặc kệ tiểu tử kia hiện tại có hậu thuẫn như thế nào, dám giết Vân Minh, tuyệt đối không thể buông tha cho hắn.
Hắc y lão giả quát lạnh, bên ngoài chính là Hắc Sát Môn môn chủ Tiết Thiên Cừu, một trong các cường giả đứng đầu của Hắc Ám sâm lâm.
- Bẩm môn chủ, có người muốn gặp ngài.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài đại điện, một tên đại hán vội vã tiến đến.
- Ta đã nói không cho phép quấy rầy, sao ngươi dám lỗ mãng xông vào!
Một lão già trầm giọng trách mắng.
- Trưởng lão, người nọ thật sự lợi hại, đệ tử phía ngoài căn bản không ngăn được hắn, Kha hộ pháp còn bị hắn bắt trong tay, hắn nói hắn là Ngột Trận Sơn Nhân, nếu như môn chủ không đi ra gặp hắn, hắn sẽ lập tức rời đi.
Đại hán nơm nớp lo sợ nói.
- Ngột Trận Sơn Nhân.
Tiết Thiên Cừu nghe vậy, nhất thời sắc mặt đại biến, sau đó trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng ngắn ngủi một thoáng sau, lập tức đứng dậy, hỏi:
- Nhanh, dẫn ta đi gặp hắn.
Màn đêm bao phủ, một vầng minh nguyệt treo trên vòm trời, ánh trăng phủ xuống Long Thành Đế Đô, quanh quẩn trên Trường Giang và Hoàng Hà, mặt nước thỉnh thoảng lại lấp loáng ngân quang, ngọn cây trong gió đêm từ từ đong đưa.
Ban đêm ở Đế Đô vẫn náo nhiệt như ban ngày.
Chỉ là trước cửa Đỗ vương phủ, lại không có vẻ ồn ào náo động như ban ngày, từ từ an tĩnh lại.
- Vù.
Nhưng vào lúc này, dưới ánh trăng, một đạo thân ảnh lặng yên không một tiếng động, tựa như u linh xuất hiện bên ngoài Đỗ vương phủ.