- Hừ!
Tiếng khẽ kêu truyền ra, thân thể mềm mại của Đỗ Tiểu Thanh như quỷ mị nhảy ra, thanh sắc khí tức từ trong cơ thể tràn ra, cánh tay nhỏ nhắn giương lên, thanh sắc phù lục bí văn bạo phát, khí tức tôn quý, uy áp kinh sợ vạn thú, chưởng ấn đập thẳng về phía Thương Viêm Xích Báo.
- Ngươi cũng là thú tộc.
Thương Viêm Xích Báo khiếp sợ, trên người cô gái đột nhiên xuất thủ này rõ ràng là khí tức của thú tộc, cảm giác được một cổ khí tức chí tôn yêu thú kinh khủng, khiến huyết mạch lẫn linh hồn đều không khỏi run rẩy, loại uy áp đến từ sâu trong linh hồn huyết mạch này là không thể chống đỡ, không thể nghi ngờ bản thể của thiếu nữ này, tuyệt đối là một tồn tại khủng bố không gì sánh được, là nhân vật khủng bố nhất hắn gặp được từ khi sinh ra đến bây giờ.
Quanh thân Thương Viêm Xích Báo, hỏa diễm hóa thành phù lục bí văn dũng động, nhanh chóng hóa thành vô số thương viêm lân phiến trùm lên trên người, tạo thành một đạo thương viêm bình chướng, bảo hộ bản thân vào trong.
Cùng lúc đó, thanh quang phù văn chưởng ấn của Đỗ Tiểu Thanh cũng đánh vào trên tầng lân phiến kia.
- Rầm...
Muộn hưởng trầm thấp vang lên, thanh sắc phù lục bí văn cơ hồ là dễ như trở bàn tay trực tiếp phá hủy tầng giáp thành phù văn tiêu tan.
- Ầm ầm...
Từng cổ từng cổ ba động hùng hồn vô hình từ trong lòng bàn tay Đỗ Tiểu Thanh như gợn sóng khuếch tán ra.
Dưới lực lượng hùng hồn bậc này, thương viêm lân phiến trên người Thương Viêm Xích Báo trực tiếp bị nghiền nát.
- Phụt...
Thương Viêm Xích Báo phun ra tiên huyết, thân hình bay ngược ra, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất, chấn động cả tòa đại điện khổng lồ, vết rạn nứt trên mặt đất chậm rãi lan tràn ra.
- Gào gừ...
Lúc này, toàn bộ yêu thú trong đại điện đều gầm hí, uy áp chí tôn vô hình kia khiến hết thảy đều run rẩy, hai mắt khiếp hãi nhìn về phía Đỗ Tiểu Thanh.
Ánh mắt bạch y thanh niên và đại hán thân hình lẫm liệt kia lập tức kinh biến.
Trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Đỗ Tiểu Thanh, khí chất ngây thơ lúc này mang thêm vẻ lạnh lùng, thanh sắc quang mang quanh thân chói mắt, có vẻ yêu mỵ thánh khiết, lại tôn quý vô song, nhìn thẳng bạch y thanh niên, mắng:
- Nếu như ngươi còn dám liếc ta một cái, ta lập tức nhổ luôn cánh của ngươi.
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Bạch y thanh niên kinh biến, nhìn Đỗ Tiểu Thanh, trong mắt cũng lướt qua vẻ kiêng kỵ, uy áp nàng vừa tỏa ra, khiến hắn cũng thấy run rẩy.
- Bọn ta đã nói rồi, bọn ta là người của Thiên Hạ Hội.
Đỗ Tiểu Thanh nói tiếp:
- Từ giờ trở đi, nếu các ngươi còn dám đến Thiên Hạ Hội, ta sẽ tiêu diệt hết các ngươi, nghe rõ chưa!
- Nha đầu kia, khẩu khí không nhỏ.
Nghe Đỗ Tiểu Thanh nói, Đỗ Thiếu Phủ, Trình Thắng Nam nhìn nhau, dường như là không nghĩ tới nha đầu này lại mạnh miệng như vậy.
- Hừ, khẩu khí cũng không ít, chỉ sợ ngươi cũng không có bản lãnh này.
Bạch y thanh niên cười nhạt, ánh mắt trở nên ác liệt, hắn là Vương của Loạn Yêu Nhai này, là Vương của tất cả yêu thú bên trong Hắc Ám sâm lâm, là người của tộc Ngân Dực Ma Điêu, lại mới đột phá đến Thú Vương Bỉ Ngạn cảnh, sao có thể bị người hù dọa một câu đã sợ hãi.
- Xem ra ngươi muốn ta nhổ cánh ra giúp rồi.
Đỗ Tiểu Thanh gắt gao nhìn bạch y thanh niên, trên khuôn mặt động lòng người nở nụ cười lạnh lẽo, tựa như hoa quỳnh nở giữa đêm, tuyệt đẹp khuynh nhập nhân tâm, giữa vẻ yêu mị lộ ra một loại vẻ đẹp thánh khiết, khiến người ta liếc mắt là có thể khắc sâu trong lòng.
Nhưng nhìn Đỗ Tiểu Thanh lúc này, toàn bộ yêu thú trong đại điện đều thân bất do kỷ run rẩy kịch liệt.
Thương Viêm Xích Báo giùng giằng bò dậy, trên lân phiến máu me đầm đìa, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không dám tùy tiện tới gần.
- Hừ, ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc tiểu nha đầu ngươi có lai lịch gì!
Ánh mắt Ngân Dực Ma Điêu hiện lên vẻ bá đạo ác liệt, thân thuộc bộ tộc Ngân Dực Ma Điêu, trong cơ thể chảy xuôi huyết mạch của viễn cổ chí tôn hung cầm, há lại có thể đơn giản bị chấn nhiếp, trên thân bắt đầu có bạch sắc quang mang lan tràn.
Một cái chớp mắt này, thần sắc Ngân Dực Ma Điêu đạm mạc, nhãn thần nghiêm nghị khiếp người, một cổ áp lực đáng sợ lan tràn, nhanh chóng lao thẳng tới chỗ Đỗ Tiểu Thanh.
- Ầm.
Một đạo trảo ấn trong lòng bàn tay Ngân Dực Ma Điêu thành hình, vỗ về phía Đỗ Tiểu Thanh, dâng trào phù lục bí văn, như kinh đào phách ngạn, có thể khiến sơn băng địa liệt.
- Vù vù...
Bên trong trảo ấn quang mang mịt mờ đem phiến không gian bao phủ, kèm theo âm thanh kinh người, thoáng cái đã đến trước mặt Đỗ Tiểu Thanh.
Ưng, điêu, chim cắt, nhạn là những yêu thú tốc độ nhanh nhất, nghe đồn cũng chỉ có đại bàng là vượt qua được, mà đại bàng đã là Thiên thú đứng đầu rồi.
Ngân Dực Ma Điêu là tồn tại bất phàm trong điêu tộc, một trong những tồn tại đứng đầu trên Địa Thú Bảng, tốc độ tuyệt đối là nhanh như thiểm điện.
Ngân Dực Ma Điêu muốn nhanh chóng chế phục Đỗ Tiểu Thanh.
Trảo ấn uy áp khủng bố, năng lượng ngập trời cuộn trào mãnh liệt, khiến không gian xung quanh sôi trào, giống như thủy triều, sóng lớn ngập trời, yêu uy kinh thế khủng bố.
Xuất thủ tạo thanh thế bậc này, ngay cả Đỗ Thiếu Phủ trong lòng lúc này cũng run lên, uy áp khủng bố lan tràn, nếu không phải có công pháp của Kim Sí Đại Bằng và Bằng huyết trong cơ thể, e là huyền khí lúc này đã sớm đọng lại, không còn cách nào chống đỡ.
E là tu luyện giả Vũ Hầu cảnh dưới uy áp này, cũng đủ để bị trấn áp không có chút lực đối kháng nào, Thú Vương Bỉ Ngạn cảnh Ngân Dực Ma Điêu, lại cường hãn đến như vậy.
- Hừ!
Đỗ Tiểu Thanh hừ lạnh, thanh sắc quang hoa chói mắt nở rộ, hai con ngươi đen kịt trong suốt không linh như lộ ra thần thái kỳ dị, như là có cái gì đột nhiên bộc phát ra, thanh sắc quang mang càng lúc càng tăng lên, khí tức giống như là biển gầm phun trào.
- Ầm.
Cánh tay nhỏ nhắn phát động, tốc độ Đỗ Tiểu Thanh dĩ nhiên còn kinh khủng hơn Ngân Dực Ma Điêu vài phần, một đạo quyền ấn nhất thời đánh ra, giống như là có thể đánh vỡ không gian này, đánh về phía Ma điêu.
Một quyền một trảo đụng vào nhau, đột nhiên ánh sáng vô tận chói mắt bao phủ đại điện, khiến tất cả các yêu thú bên trong và mấy người Đỗ Thiếu Phủ không mở mắt ra được.
- Rầm.
Quyền đầu đụng vào trảo ấn, hai cổ năng lượng giao kích, đánh ra một đạo tiếng sấm vang vọng đất trời, vô tận phù văn bạo phát, cả tòa đại điện chấn động, toái thạch vỡ nát, đại điện rạn nứt.
- Gào gừ...
Uy áp kinh khủng lan tràn, trong đại điện chúng thú phủ phục, uy áp uy năng bậc này, khiến vương giả thú tộc cũng không thể đối kháng.
- Hừ...
Quang mang tán đi, thân hình Ngân Dực Ma Điêu lảo đảo lui ra phía sau, chỗ cước bộ đi qua, mặt đất rạn nứt hóa thành bột mịn, ánh mắt khiếp sợ, trong cổ họng truyền ra tiếng kêu rên, dường như là vừa mới chịu thiệt không nhỏ.
Thân ảnh Đỗ Tiểu Thanh chỉ hơi lắc lư một chút, tóc dài đen như mực như thác nước chảy xuôi, mãi cho đến tận eo, sợi tóc khẽ động, càng làm tăng thêm vài phần quyến rũ.
- Đại thống soái cũng chịu thiệt sao.
Còn đại hán thân hình lẫm liệt, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.
Ngân Dực Ma Điêu biến thành bạch y thanh niên, chăm chú nhìn Đỗ Tiểu Thanh, hai mắt chấn kinh, hiện lên phù văn, liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, mở miệng nói với Đỗ Tiểu Thanh:
- Có bản lĩnh đi theo ta ra bên ngoài đọ sức.
- Vù.
Nói xong, bạch y thanh niên và đại hán thân hình lẫm liệt đều hóa thành lưu quang như thiểm điện, nhanh chóng lướt ra ngoài đại điện.
- Hừ, hôm nay không nhổ cánh ngươi xuống không được mà.
Đỗ Tiểu Thanh lãnh đạm, thân ảnh lướt đi như quỷ mị, trong nháy mắt biến mất ở trong đại điện.
Đỗ Thiếu Phủ, Trình Thắng Nam nhìn nhau, liền xoay người đuổi theo.
Trên quảng trường bên ngoài, bốn phía cự thạch đứng vững, giữa không trung Đỗ Tiểu Thanh đạp không mà đứng, hai chân thon dài, càng lộ ra vẻ yêu mỵ thướt tha.
Chỉ là trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành còn lộ ra một loại ngây ngô, có chút không tương xứng với thân hình yêu mỵ bên dưới, nhưng khí tức trên người lúc này cũng đủ để cho vạn thú run rẩy.
Bạch y thanh niên và đại hán thân hình lẫm liệt, đứng giữa không trung, nhìn Đỗ Tiểu Thanh lúc này, trong ánh mắt đều có vẻ kiêng kỵ.
- Ngươi cũng là yêu thú, sao lại ở cùng nhân loại nhỏ bé này, không bằng ngươi gia nhập vào với bọn ta, đến lúc đó toàn bộ Hắc Ám sâm lâm này cũng là của chúng ta, thế nào?
Ngân Dực Ma Điêu nói với Đỗ Tiểu Thanh.
- Ta chỉ muốn nhổ cánh ngươi thôi.
Đỗ Tiểu Thanh nhìn Ngân Dực Ma Điêu, ánh mắt lạnh lùng, căn bản cũng không có để Ngân Dực Ma Điêu trong lòng.
- Hừ, đã vậy ngươi cũng không cần đi đâu nữa, ta cảm giác được huyết mạch của ngươi bất phàm, nếu là có thể song tu cùng với ta, nói không chừng có thể khiến cho hậu đại của chúng ta sở hữu được huyết mạch đỉnh phong, nữ tử nhân loại kia trong cơ thể dường như cũng có long khí, chắc cũng là hoàng tộc trong nhân loại, trong cơ thể có long khí hoàng cung, nếu như sinh hạ hậu đại của ta, tất nhiên cũng sẽ bất phàm.
Ngân Dực Ma Điêu cười nhạt, nói xong, đột nhiên bạch y tung bay, khí tức cuồn cuộn lan tràn, sau đó ngửa mặt lên trời cuồng khiếu.
- Chít chít...
Cùng với tiếng kêu vang vọng, một cổ uy áp kinh khủng cũng khuếch tán trong thiên không.