- Xoẹt xoẹt.
Đỗ Tiểu Thanh căn bản là không cần nhìn Hoàng Kim Yêu Mãng như thiên thạch đang lao tới, cánh tay thon dài trắng nõn nắm thành quả đấm, thanh mang bạo phát, dùng một quyền bất khả tư nghị đánh vào cái đầu to lớn của Hoàng Kim Yêu Mãng kia.
- Thình thịch!
Trên nắm tay nho nhỏ, ẩn chứa cự lực kinh khủng, nhất thời liền đụng vào trên đầu Hoàng Kim Yêu Mãng.
Mà thân thể to lớn kia của Hoàng Kim Yêu Mãng, trong ánh mắt kinh ngạc của không ít yêu thú ở đây, trực tiếp như đạn pháo mạnh mẽ bắn ngược lại về phía đỉnh núi, lập tức không ít tiếng rít gào thê thảm vang lên.
- Ầm ầm...
Bụi đất mù mịt, đá vụn bắn ra, thân thể Hoàng Kim Yêu Mãng bị đánh ghim vào trong mặt đất, trên đỉnh núi cứng rắn nhất thời vỡ nát ra vô số khe hở, không ít yêu thú còn bị tai bay vạ gió, bị thân thể Hoàng Kim Yêu Mãng đập thành trọng thương.
Thấy Hoàng Kim Yêu Mãng dĩ nhiên là một quyền đã bị đánh bay, đám hung cầm mãnh thú kia càng chấn động, lúc này khí tức trên người thanh sắc thân ảnh đã thu liễm, nhưng uy áp thì vẫn tràn ngập, đủ để khiến cho linh hồn huyết mạch bọn chúng đều run rẩy.
- Bịch bịch...
Trên đỉnh núi hàng loạt tảng đá lớn liên tục rơi rụng, Hoàng Kim Yêu Mãng giùng giằng bò dậy, khi ánh mắt nhìn tới thanh sắc thân ảnh xinh đẹp cách đó không xa, vẻ khiếp hãi trong mắt lập tức dâng lên, khí thế mà thân ảnh kia vừa mới tỏa ra, khiến nó có thể cảm thấy rõ ràng là khí tức của tồn tại như chí tôn yêu thú, chỉ riêng loại khí tức đó cũng đã đủ khiến nó không còn cách nào chống đỡ.
Đỗ Tiểu Thanh nhìn thân thể như cự long của Hoàng Kim Yêu Mãng, nhưng không coi vào đâu, mắng:
- Nhanh lên một chút, mang chúng ta đi tìm Ngân Dực Ma Điêu, bằng không ta giết luôn ngươi.
- Được, ta mang các ngươi đi gặp Đại thống soái.
Hoàng Kim Yêu Mãng run rẩy gật đầu, nó cảm giác được những người này không phải là loại nó có thể chống lại, cũng chỉ có thể để Đại thống lĩnh ra mặt, vừa lúc Đại thống lĩnh cũng đang muốn tìm những người này.
- Vù vù...
Lập tức Hoàng Kim Yêu Mãng và các yêu thú bên cạnh vừa mơ hồ run rẩy, vừa xoay người lướt về phía vách đá, mấy người Đỗ Thiếu Phủ nhìn nhau, rồi cũng tung người đuổi theo.
Vách đá dựng đứng cao vút trong mây, chính giữa vách đá vân vụ mờ ảo, phía trên xanh rì, trông tựa tiên cảnh.
Một ngọn núi khổng lồ hiện ra trong mắt mấy người Đỗ Thiếu Phủ, lúc này trời đang tối dần, nhưng ánh tà dương vẫn đang chiếu rọi, trên ghềnh núi phủ một mảnh sương mù mờ ảo, ánh tà dương chiếu qua, khiến dãy núi được vẽ lên một tầng ánh nắng nhu hòa, nhuộm lên tất cả một vẻ mông lung mê huyễn.
Trên sườn núi, cây cối xanh rờn, một dòng suối trong vắt chảy xuôi từ trên đỉnh núi xuống khe núi phía dưới, cuối cùng chảy vào vách núi.
Trên đó còn có một khu vực rộng lớn bằng phẳng, hai hàng lầu các cao vút đến tận trời, điêu manh tú hạm, đều ẩn trong vẻ xanh rì đó.
- Gào gừ...
Trên Loạn Yêu Nhai, bên trong tùng lâm nham thạch, thi thoảng lại truyền ra tiếng yêu thú gầm gừ kinh người.
Hoàng Kim Yêu Mãng và không ít yêu thú vừa lên tới Loạn Yêu Nhai, thân thể đều thu nhỏ lại rồi đáp xuống trên một quảng trường rộng mênh mông, bốn phía còn có không ít nham thạch to lớn chồng chất.
- Nơi này thật là đẹp.
Đại công chúa Trình Thắng Nam từ giữa không trung từ từ hạ xuống, từ trên cao nhìn xuống, thấy trên Loạn Yêu Nhai này, thanh khê tả ngọc, thạch đặng xuyên vân, mỹ cảnh di nhân.
Đỗ Thiếu Phủ có phần ngoài ý muốn, không nghĩ tới trên Loạn Yêu Nhai này, nơi thế lực yêu thú chiếm cứ sẽ là một mỹ cảnh như thế.
Đặc biệt bên trong Loạn Yêu Nhai, dĩ nhiên là còn có không ít kiến trúc hùng vĩ, đều xây dựng y theo kiến trúc nhân tộc, chỉ là khổng lồ hơn kiến trúc nhân tộc cũng không ít, khiến trông càng có vẻ tráng lệ.
- Đi theo ta, Đại thống soái, Nhị thống soái, Tam thống soái đều đang chờ các ngươi ở đại điện.
Sau khi Hoàng Kim Yêu Mãng thu nhỏ thân thể, vẫn dài tới ba bốn trượng, trên hoàng sắc lân phiến quang mang lan tràn, nhìn như đang nhuyễn động trên mặt đất, kì thực là đang huyền phù, thân thể nhất thời lướt vào bên trong đại điện hùng vĩ ngay phía trước quảng trường.
- Rống rống...
Hai bên đại điện, có không ít yêu thú hung hãn đang đứng canh giữ, thấy đám người Đỗ Thiếu Phủ đi đến gần, liền trầm thấp rít gào, nhưng lập tức những yêu thú này dường như là cảm nhận được khí tức trên người Tiểu Hổ và Đỗ Tiểu Thanh, liền giống như là bị áp chế, mơ hồ trở nên phủ phục, không dám lên tiếng nữa.
- Chúng ta vào đi thôi.
Đỗ Thiếu Phủ nói với mọi người xung quanh, chân điểm nhẹ, cất bước đạp lên bậc thềm tiến nhập vào bên trong đại điện.
Đại điện cực kỳ to lớn, còn khổng lồ hơn Kim Long Điện ở Thạch Long đế quốc vài phần, hai bên có hai hàng thạch trụ to lớn chống đỡ.
Ben cạnh thạch trụ có không ít yêu thú khủng bố, thậm chí không ít đều là yêu thú trên Địa Thú Bảng, không dưới hai mươi con Thú Hậu cảnh yêu thú, và mười mấy con Mạch Linh cảnh.
Hôm qua Liệt Diễm Khai Sơn Hùng và Thiết Giáp Yêu Thứu bị thương nặng, phỏng chừng giờ còn đang phải dưỡng thương cho nên lúc này không có mặt trong đại điện, tuy là hôm qua Đỗ Thiếu Phủ chặt đứt chân và cánh nhưng với tu vi của Liệt Diễm Khai Sơn Hùng và Thiết Giáp Yêu Thứu, sẽ không có vấn đề gì lớn, thậm chí còn có thể mọc lại ra lần nữa.
Trong đại điện, mười mấy con yêu thú khủng bố dữ tợn đứng sừng sững, làm ra vẻ muốn lao vào, chỉ dưới khi tức hung hãn như vậy cũng đủ để người bình thường không thể đặt chân vào.
Bị mười mấy con yêu thú khủng bố nhìn chằm chằm, Đại công chúa Trình Thắng Nam cũng nhịn không được có chút biến sắc.
Trên vị trí cao nhất đại điện, lúc này có ba đạo thân ảnh, bên phải là một hồng y đại hán, dáng dấp khoảng bốn mươi, hình thể không tính là hùng vĩ to lớn, nhưng cũng cực kỳ cứng cáp khỏe mạnh, bên trong mắt còn có xích sắc quang mang như ngọn lửa đang nhảy nhót.
Bên trái là một đại hán, diện mạo khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, thân hình lẫm lẫm, đôi mắt bắn ra hàn tinh, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, cốt kiện gân cường, khí thế như có thể phục hổ hám sư.
Không thể nghi ngờ, hai người này đã đạt đến Thú Vương cảnh, chỉ có sau khi Thú Vương cảnh tố thể, mới có thể hoàn toàn ngưng tụ thành hình người.
Ở giữa là một thanh niên chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc bạch y, tuấn tú phi phàm, khóe miệng hơi nhếch lên, con ngươi thâm thúy lộ ra vẻ bá đạo và ma tà, tạo nên một loại khí chất cao quý mang theo vẻ phức tạp, cả người phát ra một loại khí thế vương giả uy chấn thiên hạ.
Mà lúc này ánh mắt thanh niên này đảo liên tục trên người Trình Thắng Nam và Đỗ Tiểu Thanh, trên khuôn mặt tuấn mỹ mà tà ác, mang nụ cười phóng đãng không câu nệ, giống như là thấy được con mồi vậy.
- Ba vị thống soái, chính tiểu tử kia là kẻ đả thương Liệt Hùng và Thiết Thứu, còn vừa mới đả thương cả ta, ta cũng không phải là đối thủ.
Hoàng Kim Yêu Mãng cung kính nói, lúc này lén liếc thanh y thiếu nữ, trong mắt vẫn còn vẻ kiêng kỵ và sợ hãi.
- Nhân loại, ngươi là người phương nào?
Hồng y đại hán nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, khí tức nóng bỏng kinh người bắt đầu khởi động.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn ra hồng y đại hán là Thú Vương Sơ Đăng cảnh, nếu hắn đoán không sai, người này chính là một trong ba con Thú Vương cảnh yêu thú, Thương Viêm Xích Báo, sau đó mở miệng nói:
- Thiên Hạ Hội, Đỗ Thiếu Phủ.
- Thiên Hạ Hội thì ta biết, có Dược Vương Y Vô Mệnh còn có Ưng Vương La Đao.
Thương Viêm Xích Báo nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cũng không có lưu tâm, tiếp tục nói:
- Ngươi là do Thiên Hạ Hội phái tới, có phải Dược Vương đồng ý điều kiện của chúng ta rồi hay không?
- Không có.
Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp lắc đầu, nói:
- Dược Vương không có ý định đáp ứng điều kiện của các ngươi.
- Hừ, tiểu tử nhân loại chưa dứt sữa, mà dám đả thương thống lĩnh của Loạn Yêu Nhai ta, bây giờ không đáp ứng điều kiện còn dám chạy tới Loạn Yêu Nhai, không cần nhiều lời với tên nhân loại này nữa, trực tiếp giết là được, đến lúc đó lại điều quân đến diệt luôn Thiên Hạ Hội, lúc đó Dược Vương Y Vô Mệnh không muốn cũng phải đáp ứng.
Đại hán bên trái nghe vậy liền nói, khí tức kinh khủng ba động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ với ba người Đỗ Thiếu Phủ.
- Nhị đệ, tính khí ngươi sao vẫn nóng nảy như vậy, không tốt cho việc tu luyện đâu.
Bạch y thanh niên đứng dậy, ánh mắt vẫn luôn nhìn Đỗ Tiểu Thanh và Trình Thắng Nam không chớp mắt, khóe miệng mang nụ cười nhàn nhạt, từ tốn nói:
- Hai nàng này lưu lại đi, nam đánh gãy một tay một chân là được, để hắn về nói cho Dược Vương, nếu trong vòng ba ngày không đáp ứng điều kiện của chúng ta, chúng ta sẽ giết sạch Loạn Yêu Thành, chó gà không tha.
Thanh âm bạch y thanh niên đạm mạc, thờ ơ, lộ ra hàn ý nhàn nhạt, như là mọi thứ đều là chuyện đương nhiên, dường như mọi thứ chắc chắn sẽ theo lời của hắn vậy.
- Vậy nghe theo đại ca, dám đụng đến thống lĩnh của Loạn Yêu Nhai ta, phải trả giá!
Bạch y thanh niên vừa nói xong, Thương Viêm Xích Báo liền đứng dậy lướt đi, trên hồng y có hỏa diễm hóa thành thực chất phóng lên cao, ngọn lửa khiêu động, ngắn ngủi trong nháy mắt, thân ảnh đã xuất hiện ở ngay trước người Đỗ Thiếu Phủ, một cổ nhiệt độ kinh khủng đột nhiên từ trong cơ thể lan tràn ra, khiến không gian xung quanh cũng bị bốc hơi lên thành một tầng hơi nước hư ảo.
Khi Thương Viêm Xích Báo vừa ra tay, mười mấy con yêu thú tương đương Vũ Hầu cảnh và Mạch Linh cảnh trong đại điện nhất thời đều xôn xao, khí tức trên người Thương Viêm Xích Báo khiến chúng nó cảm thấy e ngại và sợ hãi.